- Cổ Nhất Mạn, truyền lệnh xuống, để mọi người chuẩn bị xông vào thành.
Ánh mắt Chiêm Linh tỏa sang, ở bên tai Cổ Nhất Mạn nhọ giọng phân phó một câu.
Cổ Nhất Mạn lặng lẽ rời khỏi Chiêm Linh, đi qua đi lại giữa Mạn Khắc Trát và vài tên Thiên phu trưởng. Mỗi khi đi qua một gã Thiên phu trưởng, tay đều nắm lại sau lưng, lặng lẽ gửi ám hiệu cho mọi người.
Khi Hạ thanh đánh đến hiệp bảy mươi, biết trình diễn gần xong rồi. Chu Thiên Giáng để Hạ Thanh ra trận coi như tìm đúng người, vị này biểu hiện lão luyện rất đúng mực, bất cứ ai cũng không nhìn ra sơ hở. Mà ngày cả Chu Nhất trên thành, cũng lo lắng Hạ Thanh thật sự không chống đỡ được.
Tên Thiên phu trưởng kia càng đánh càng hăng, rốt cục một gậy đột nhiên đem Hạ Thanh đánh ngã khỏi ngựa. Hạ Thanh lúc xuống ngựa, cán trường đao đập vào đuôi ngựa một cái. Khiến chiến mã cả kinh, quay đầu chạy thẳng vào thành.
Trên người Hạ Thanh mặc là trang phục thống lĩnh, nếu có thể bắt được một gã thống lĩnh đây chính là lập công lớn. Gã Thiên phu trưởng vội vã giục ngựa truy kích Hạ Thanh, lúc đó xích huyết kiếm trong tay Chiêm Linh cũng vung lên, bốn nghìn kỵ binh nhanh chóng xông lên.
Chu Thiên Giáng đứng ở trên tường thành, dường như rất kích động hô lớn:
- Bắn tên, mau bắn tên, đóng cửa thành. Lập tức đóng cửa thành lại.
Bốn nghìn kỵ binh nhanh chóng gập người tránh né màn mưa tên trên thành, chiến mã trên người họ đều khoác giáp mềm, bốn nghìn kỵ binh Ô Tộc không tổn thất bao nhiêu, liền đuổi theo phía sau Hạ Thanh và hai nghàn binh sĩ.
Chiêm Linh vừa nhìn đã mừng rỡ trong lòng:
- Các huynh đệ Ô Tộc…xông lên cho ta!
Ra lệnh một tiếng, đại quân nghìn nghịt phía sau xôn xao một chút, sau đó giống như thủy triều lên tiến về phía tường thành. Cửa thành chưa kịp đóng, kỵ binh liền chiếm lấy cổng thành. Đại quân Ô Tộc vừa tràn vào, tướng sĩ Ương Kim như không có sức chiến đấu, xoay người bỏ chạy toán loạn.
Chiêm Linh không nghĩ mọi chuyện thuận lợi như vậy, liền vọt vào trong thành Tạp Sắt. Vừa vào trong cổng thành, Chiêm Linh lập tức đem đại quân chia làm tám chi, mỗi chi phân biệt chạy theo một đường phố đuổi giết.
Chiêm Linh cũng tự mình dẫn một đội nhân mã xông lên tường thành, mấy người Chu Thiên Giáng đã sớm chạy mất dạng. Chỉ còn lại vài quân tốt thưa thớt, giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi chạy trốn.
Chiêm Linh xuống tường thành, theo đường cái bắt đầu hướng về phía soái phủ đánh tới. Dọc theo đường đi người chống cự rất ít, gần như không gặp phải trở ngại gì.
Ngay khi Chiêm Linh chuẩn bị chuyển hướng soái phủ, cũng là lúc trong ngõ hẻm lao ra một người. Hai gã tùy tùng bên cạnh Chiêm Linh vừa muốn giơ đao hạ thủ, chợt nghe người nọ hô lên:
- Thống lĩnh đại nhân, là ta Ô Tộc Trát Mẫu Tỳ.
Chiêm Linh sửng sốt, vội vàng ngăn tùy tùng lại:
- Trát Mẫu Tỳ? Vừa đúng lúc, ngươi đi trước dẫn đường, bắt sống Chu Thiên Giáng, bản thống lĩnh sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Chiêm Linh vừa thấy là mật thám mình đưa vào thành, liền khoát tay áo cho hai gã tùy tùng lui xuống.
- Thống lĩnh đại nhân, mau hạ lệnh lui binh. Chu Thiên Giáng đã ở trong thành đặt bẫy mai phục, đợi đại quân chúng ta mắc câu. Nếu vẫn không ra khỏi thành, chỉ sợ muộn mất.
Trát Mẫu Tỳ gấp gáp nói. Hai ngày nay cửa thành bị đóng chặt, bọn họ căn bản không thể đem tin tức truyền ra ngoài.
Chiêm Linh sửng sốt, không đợi nàng kịp phản ứng, chợt nghe trên một con đường khác, truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, một hồi tù và vang lên. Đây không chỉ là âm thanh của một chiếc tù và, mà khắp cả thành Tạp Sắt đều nổi lên âm thanh này.
Chiêm Linh biến sắc:
- Không hay rồi, mau lùi lại.
Tiếng tù và là thứ người Ô Tộc chuẩn bị, chỉ khi nguy hiểm chết người mới thổi tù và, tiếng tù và chính là tín hiệu cầu cứu.
Mạn Khắc Trát xông lên phía trước, khi hắn nghe được âm thanh tù và, hai bên đường phố và trên nóc nhà xuất hiện rất nhiền dân thường. Những người dân này trong tay cầm theo bình bình lọ lọ, không ngừng ném xuống dưới, có vài người giơ lên cây đuốc trong tay.
Lúc Mạn Khắc Trát ngửi thấy mùi dầu, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch. Không đợi hắn hạ lệnh, nửa con đường đã biến thành biển lửa.
Mấy con phố khác, dây thừng chắn chân ngựa, hố bẫy đầy rẫy. Trong ngõ hẻm, quân Ô Tộc còn thảm hại hơn, từ vách tường thình lình vươn ra một thanh trường đao, lấy đi sinh mạng trẻ trung của họ.
Tạp Sắt thành trong khói lửa chiến loạn giống như một tên ác ma từ địa ngục đang há miệng máu thật lớn để cắn nuốt con mồi. Trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ của nửa thành đều tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết, không ít nơi mặt đất đều đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Chiêm Linh hoảng sợ nghe tiếng gào thét của người trong tộc, vội vàng hạ lệnh rút quân về sau nhưng con đường bằng phẳng ban nãy họ vừa đi ngang qua bây giờ đã bị chặn đứng bởi ma trận cọc gỗ với những chiếc đầu cọc nhọn hoắt. Hộ giáp chiến mã đều ở phía đầu và phía sau quân, phần giữa là phần yếu nhất. Ma trận cọc gỗ này chẳng khác nào chặn đứng đường lui của Chiêm Linh.
Vút vút vút…từng đợt cung tên từ mái nhà hai bên mãnh liệt bắn xuống phía dưới.
- Mau, bỏ ngựa lên mái nhà, mọi người cởi bỏ áo giáp, chia nhau rút lui.
Chiêm Linh nói xong liền tung người nhảy lên mái nhà bên trái. Chiêm Linh ra lệnh như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, bây giờ không còn chiến mã thì mặc bộ áo giáp nặng nề này làm gì, như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết, cho dù có thể chặn được cung tên của đối phương thì cũng hao tổn hết sức lực.
Chiêm Linh vung Xích Huyết Kiếm lên một phát đã có mấy tên cung thủ lập tức bị chém ngã xuống mái nhà. Cổ Nhất Man và hai gã tùy tùng cũng đi theo Chiêm Linh lên đó, sự xuất hiện của mấy người này lập tức khiến đám cung thủ Ương Kim tộc đang nấp trên đỉnh mái nhà mất đi uy lực.
Một gã Bách phu trưởng thấy tình hình không ổn liền vội vàng hạ lệnh cho đám cung thủ rời khỏi mái nhà, giao nhiệm vụ chiến đấu cho những người đang nấp ở bên dưới. Trong tình thế đã tổn thất mất một phần ba, Chiêm Linh chỉ huy đội ngũ này cuối cùng cũng tạm thời ngăn chặn được đầu trận tuyến nhưng mấy đội khác có lẽ chẳng gặp may được như vậy. Chu Thiên Giáng để mấy người Chu Nhất chia nhau đi giết nhân mã ở các con đường khác, duy chỉ có đội chủ lực Chiêm Linh là hắn không phái quân tinh nhuệ tới ứng phó.
Lúc này Chu Thiên Giáng đang ẩn nấp ở trong một tòa lầu cao. Chiêm Linh sau khi vào thành phân bố binh lực thế nào hắn có thể quan sát rõ ràng. Chu Thiên Giáng muốn tập trung chặt đứt các trợ thủ đắc lực của Chiêm Linh trước rồi cuối cùng mới quay lại đối phó với nàng.
Trong Tạp Sắt thành, khắp nơi đều là tiếng chém giết, dường như cả tòa thành trì đều đang chiến đấu vậy. Dân chúng trong thành mỗi tộc người lại có các chiêu thức giết địch khác nhau, có nơi dùng lửa, có nơi lại tạt nước sôi. Những ngõ hẻm thông suốt trước kia cũng đột nhiên mọc ra những bức tường kỳ quái. Đại quân Ô tộc trước nay chưa từng gặp phải loại đấu pháp kỳ quái như vậy, rõ ràng là một bức tường kín, nhưng chớp mắt một cái trên bức tường bỗng chốc xuất hiện mấy cái “cửa sổ” bắn ra những mũi tên khiến người ta khiếp sợ. Khi bọn họ đuổi tới nơi thì phía sau bức tường đã không một bóng người. Còn trong những hộ dân kia, chẳng ai biết được ngôi nhà nào mà nhảy vào bên trong có cạm bẫy cả.
Cũng không phải ngóc ngách nào trong Tạp Sắt thành cũng đều đang chiến đấu, trong một góc nhỏ ở phía Đông thành trì lại yên tĩnh lạ thường. Lúc này Chu Tứ đích thân thống lĩnh một ngàn quân tinh nhuệ, tay cầm trường đao canh gác nơi này. Khu vực này tập trung toàn bộ người già trẻ nhỏ người tàn tật trong thành. Chu Thiên Giáng đã cam đoan với những người dân đang chiến đấu rằng chỉ cần hắn còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để đại quân Ô tộc bước vào khu vực này nửa bước. Chỉ có bảo vệ tốt cho người thân của họ thì những người đàn ông kia mới chịu liều mạng giết địch, chung sức chiến đấu.
Cuộc chiến kéo dài suốt hơn ba canh giờ, cả thành trì cuồn cuộn khói đặc, cả địch và ta đều đang chiến đấu trong sức cùng lực kiệt. So ra thì đám người Chu Nhất, Hạ Thanh cũng khá nhàn rỗi, bọn họ sau khi giết xong đối thủ của mình liền giao nhiệm vụ chiến đấu cho thuộc hạ. Chu Nhất, Hạ Thanh có nhiệm vụ đặc biệt hơn, đối thủ thực sự của họ chính là Chiêm Linh.
Lâm Phong đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, ông lo lắng trận đấu này sẽ kéo dài. Tuy trong thành sớm đã đặt sẵn mai phục, còn động viên mộtlượng lớn nam nhân trong tộc tham gia chiến đấu, nhưng nếu kéo dài tới khi mặt trời lặn, màn đêm sẽ khiến đại quân Ô tộc có thêm hy vọng. Một khi dạ chiến xảy ra, những tộc nhân không có kinh nghiệm chiến đấu lập tức sẽ để lộ nhược điểm không phân biệt được đâu là địch đâu là ta. Nếu như vậy, đám dân thường đó không những không giúp được gì mà ngược lại còn trở thành rào cản nữa.
Lâm Phong không kìm nổi nữa liền đi ra sân, nhìn từng hàng tướng sĩ sát khí trang túc bên ngoài thì ông lại thở dài ngưng bước chân lại.
- Lâm gia, người đang bị thương, hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ!
Chu Tứ đi tới nhẹ giọng nói.
- Chu Tứ, bên trong thành chiến đấu thế nào rồi?
Lâm Phong lo lắng hỏi.
- Lâm gia yên tâm, Chu đại nhân đã định ra tín hiệu, chỉ cần tình hình có biến ngài ấy sẽ phát tín hiệu báo cho chúng ta.
- Chu Tứ, mặt trời sắp xuống núi rồi, ta lo tới buổi tối sẽ có biến.
Lâm Phong nhìn lên trời nói.