Thiên Giáng Đại Vận

Chương 187-2: Cước lực trước trận (2)




Da Luật Đậu Cáp cầm búa lớn trong tay, ở giữa chiến trường hô lớn:

- Ương Kinh binh sĩ nghe lệnh, là nam nhân thì mở to mắt ra mà nhìn cho bản tiểu thư, đem đám nghịch tặc Ô Tộc giết sạch cho ta.

Thanh âm Da Luật Đậu Cáp hô to đúng là có tác dụng, tàn binh bại tướng tộc Ương Kim chẳng qua là bị Chiêm Linh mà mất hết nhuệ khí, giờ nhìn thấy binh sĩ ‘Bổn tộc’ chiến đấu vô cùng dũng mãnh, lập tức tinh thần chiến đấu cũng bị kích thích.

Chu Thiên Giáng cũng mặc kệ trò này, lập tức mang theo pháo xa tiếp tục hướng lên phía trước 200m, đi tới cuối đội ngũ.

- Người đâu, thay cờ. Đem họng pháo điều chỉnh tầm xa nhất, chờ truy binh Ô Tộc đuổi đến.

Chu đại quan nhân ra lệnh một tiếng, đại kỳ trên xe chủ soái lập tức được thay thành đại kỳ có một chữ ‘Chu’ lớn, mặt trên còn thêu đầu một con heo. Chu Thiên Giáng không có dựa theo quy định của Đại Phong thêu lên hình kỳ lân, mà vẫn dùng cờ hiệu hình đầu heo như cũ.

Chu Tứ rất nhanh giải quyết xong đội quân Ô Cáp Xích, thế cục chiến trường nghiêng về một bên. Chu Tứ thấy chiến sự chấm dứt, trường đao trong tay vung lên, mang theo một ngàn binh mã chạy lên phía trước bày trận, bảo vệ Chu Thiên Giáng và pháo xa. Thế trận kiểu này, hẳn là một cuộc đại chiến mới dùng đến, khiến cho Da Luật Đậu Cáp không hiểu ra làm sao cả. Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Gia Luật Bình cũng không biết tiểu tử đứng trên soái xe là ai.

Ô Cáp Xích vừa chết, phục binh Ô Tộc bắt đầu chạy trốn. Da Luật Bình kích động hô lớn một tiếng:

- Các huynh đệ nghe lệnh, toàn bộ binh sĩ rút về Tạp Sắt thành, không được sai sót.

Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, các tướng sĩ bên dưới nghe thấy vậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích một chút, đến đầu cũng không thèm quay lại.

Da Luật Đậu Cáp xanh cả mặt, Da Luật Bình xem ra muốn để Chu Thiên Giáng và những binh sĩ này cản ở phía sau, còn gã thì mượn cơ hội chạy trốn.

- Khốn khiếp, Đại vương có lệnh, đặc biệt mời danh tướng Đại Phong Chu Thiên Giáng đại nhân tiếp quản toàn bộ phòng ngự tại Tạp Sắt Thành. Từ giờ trở đi, Da Luật Bình đã không còn là chủ soái của các ngươi.

Da Luật Đậu Cáp vừa nói xong, từ trong người lấy ra một đạo thánh chỉ buộc đai đỏ giơ lên cao:

- Tất cả binh sĩ nghe lệnh, lập tức nghe theo sự sắp xếp, đứng ra sau soái xe bày trận, kẻ nào trái lệnh, chém.

Ánh mắt Da Luật Đậu Cáp phẫn nộ quét mắt qua các tộc nhân của mình, binh sĩ lúc đó khiếp sợ nhìn Da Luật Bình, lại nhìn sang Da Luật Đậu Cáp, xong lại nhìn bóng lưng đầy sát khí của Chu Thiên Giáng. Vài Thiên tổng đã dẫn đầu giơ binh khí lên, phát ra hiệu lệnh cho quân sĩ đội mình bày trận.

Những binh sĩ này còn chưa đứng vào hàng xong, phía xa đã truyền tới tiếng hô hào của Ô Tộc, tiếng vó ngựa khiến mặt đất cũng chấn động, rung lên nhè nhẹ.

Chu Thiên Giáng lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn Da Luật Đậu Cáp, lộ ra một nụ cười mỉm. Bọn họ từ lúc tới thành Tạp Sắt tới nay, Chu Thiên Giáng phải trải qua một trận khẩu chiến mới đưa được binh sĩ vào hàng. Chu Thiên Giáng và Da Luật Sát đều đem điều kiện lùi một bước, cuối cùng mới được Da Luật Sát đồng ý cho ra khỏi thành. Nhưng Da Luật Sát và Da Luật Phàm đều không tin Ô Tộc giả vờ bại trận, bọn họ rất tự tin đối với tộc nhân của mình. Cho nên, Da Luật Đậu Cáp cũng là mang sứ mệnh đặc thù mà đến.

Nếu đại quân Da Luật Bình không giống như lời Chu Thiên Giáng nói, Da Luật Sát đưa cho Da Luật Đậu Cáp một đạo mật lệnh. Ra lệnh nàng cũng Da Luật Bình ngay lập tức giam lỏng Chu Thiên Giáng, không được để chạy thoát. Một khi chân tướng đúng như Chu Thiên Giáng nói, Ô Tộc là giả vờ bại trận nhằm nuốt trọn đại quân Gia Luật Bình, vậy hãy để Chu Thiên Giáng tiếp quản binh quyền ở thành Tạp Sắt, chiến cuộc lúc đó sẽ do hắn định đoạt.

Cuộc chiến thành Tạp Sắt tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Chu Thiên Giáng, một nghìn binh mã của bọn họ còn chưa tới thành Tạp Sắt, thám báo của Chu Tứ đã truyền tin tức. Nói Da Luật Bình đại bại dẫn quân chạy về, nói cách khác là chạy bán sống bán chết. Hơn nữa, thám báo cũng đã phát hiện trên đường về thành Tạp Sắt có một đội phục binh, có lẽ dó là cho Da Luật Bình kích cuối cùng.

Cứ như vậy, đám người Chu Thiên Giáng còn không kịp vài thành, ngay lập tức chạy tới điểm mai phục của phục binh. Chu Thiên Giáng nghe thám báo nói số lượng phục binh không nhiều, không tới một vạn người, liền lập tức lên phương án nuốt trọn đội phục binh này. Cũng may tướng sĩ Ương Kim tộc dũng mãnh hơn hắn tưởng, không xuất hiện cục diện rối loạn, nếu không cuộc chiến kéo dài tới lúc truy binh đối phương kéo tới thì phiền toái.

Mấy tên thiên tổng đứng sau Da Luật Bình đều cả kinh nhìn Chu Thiên Giáng trên soái xe. Bọn họ không nghĩ tới, tới cứu mình không phải gia tộc dũng sĩ Da Luật Tát Khắc, mà lại là Chu Thiên Giáng của Đại Thanh. Những tướng sĩ tộc Ương Kim ngày ngày sống dưới lưỡi đao, có ai là không biết tới đại danh của Chu Thiên Giáng. Nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ đó là truyền thuyết, đều không tin rằng Đại Phong có nhân vật dũng mãnh như vậy. Nhưng trận chiến vừa rồi đã khiến những người đàn ông trong tộc Ương Kim, thay đổi cách nhìn về Đại Phong.

Chu đại quan nhân và Da Luật Bình không kịp chào hỏi nhau, phía đối diện đã có một đội kỵ binh tiên phong xông tới.

- Hoa nở trên trời.... Bắn!

Chu Thiên Giáng ước lượng khoảng cách, lập tức phát ra mệnh lệnh.

ĐOÀNG! Một quả đạn pháo bay ra, phía trước quân địch khoảng mười mét thì phát nổ. Vì vậy nên tỉ lệ tử vong không lớn, nhưng sức sát thương thì vô cùng rộng. Đặc biệt có tên binh sĩ nhìn thấy trên trời bay đến một quả đen tuyền gì đó, còn ngốc nghếch ngơ ngác ngửa mặt xem.

Chỉ một phát này liền khiến hơn trăm người ngã khỏi ngựa, kêu rên thảm thiết. Kỵ binh tác chiến kị nhất tiền phương ngã xuống, đội hình lập tức sẽ đại loạn. Chu Thiên Giáng ra lệnh bắn liên tiếp ba quả đạn pháo. Tướng sĩ Ô Tộc người ngã ngựa đổ, bắt đầu lui binh lại phía sau.

Đám người Da Luật Bình há hốc miệng, vừa rồi chiến loạn bọn họ không kịp nhìn kĩ, bây giờ mới thấy rõ ràng. Đến cả Da Luật Đậu Cáp, cũng bị đội pháo xạ của Chu đại quan nhân gây chấn động.

Sau khi Chiêm Linh đánh tan đại doanh Da Luật Bình, cũng không vội vàng truy quét. Dọc đường đi cũng có không ít dũng sĩ liều mạng ở lại kéo chân. Vì để cho Da Luật Bình có thời gian chạy thoát., nam nhi Ương Kim dùng tính mạng của bản thân để ngăn cản Ô Tộc đuổi giết, cho nên tới tận giờ Chiêm Linh mới đuổi tới đây. Nhưng Chiêm Linh cũng không vội vã, đại quân Da Luật Bình đã mất đi sĩ khí chiến đấu, nàng ta tin tưởng sáu ngàn quân Ô Tộc mai phục, cho dù không giết được Da Luật Bình thì cũng có thể ngăn cản không để hắn vào thành Tạp Sắt.

Người tinh không bằng trời tính, lần này kế hoạch của Chiêm Linh đúng là thất sách. Sáu nghìn quân tháo chạy giờ chỉ còn không đến hai nghìn. Tướng sĩ cấp Bách phu trưởng trở lên không còn ai sống sót. Mà ngay cả Thiên phu trưởng kỵ binh mình phái ra truy kích, cũng bị nổ mù một mắt chạy thoát trở về.

Đại quân Chiêm Linh đi đến đứng đối diện với Chu Thiên Giáng, cách đội ngũ đối phương khoảng hơn một trăm thước thì dừng lại.Khi vẫn chưa hiểu rõ kẻ thù và sự nguy hiểm của kẻ địch, Chiêm Linh biểu hiện ra một chút lạnh lùng nữ tính. Tuy nhiên Chu Thiên Giáng cần chính là sự bình tĩnh của nàng ta, nếu không đại quân đối phương liều lĩnh xông lên chắc Chu Thiên Giáng chỉ có thể bỏ lại pháo xa, ra lệnh chạy trốn.

Chiêm Linh nhìn chiến xa Chu Thiên Giáng phía đối diện và hàng kỵ binh nghiêm trang sau hắn. Tuy rằng khoảng cách này không rõ ràng diện mạo của Chu Thiên Giáng lắm, nhưng Chiêm Linh biết rằng đây không phải ninh mã của Da Luật Bình. Từ thế trận của đối phương toát ra một cỗ khí thế, khiến trong lòng Chiêm Linh có chút giật mình.

- Giỏi lắm Chu Thiên Giáng, khó trách đại ca lại coi trọng hắn như vậy.

Chiêm Linh cắn chặt răng, tổn thất mấy ngàn binh sĩ, khiến cho nàng cực kỳ đau lòng. Vốn là một trận thắng lớn, kết quả thành thế hòa, điều này khiến cho Chiêm Linh không cam lòng.

Chu Thiên Giáng nhìn phía đối diện trong lòng cũng có chút bất an. Hắn biết rằng binh mã của Da Luật Bình phía sau, trong lòng vốn đã sinh sợ hãi, chỉ cần đối phương xông lên, bên mình tất đại bại. Với khoảng cách này, dù có liều mạng nã pháo cũng chỉ có thể bắn được ba bốn phát.

- Chu Nhất, đem chiến thư đưa qua, nhớ kỹ phải hạ uy phủ đầu đối phương.

Chu Thiên Giáng lấy ra một phong chiến thư đã viết xong từ sớm.

- Thiên Giáng hay là để ta đi đi.

Lâm Phong chủ động nói.

Lâm Phong nhìn ra cục diện, Chu Thiên Giáng chỉ đang hù dọa đối phương. Biết hắn làm vậy cũng là hành động bất đắc dĩ. Bằng không đỗi ngũ sẽ hỗn loạn chạy trốn vào thành Tạp Sắt, truy binh đối phương vẫn giống nhu trước có thể đuổi tới. Binh mã Da Luật Bình đã mất đi dũng khí, đến lúc đó chỉ sợ đến cửa thành cũng không đóng nổi. Chu Thiên Giáng làm như vậy, cũng là muốn kích lên khí thế đã bị mất đi của binh sĩ Ương Kim. Những người này về sau đều là thủ hạ của Chu Thiên Giáng, mang theo bóng ma thất bại căn bản sẽ không dám đối mặt với đại quân Ô Tộc lần nữa.

- Cũng được, sư phụ, ngài cẩn thận một chút.

Chu Thiên Giáng nói xong, đem chiến thư đưa cho Lâm Phong.