Khi khoảng cách giữa hai bên còn không đến 300 thước thì thống lĩnh Ô tộc giơ lang nha bổng trên tay lên:
- Các huynh đệ, giết!
Dưới tiếng ra lệnh, một đội quân bốn ngàn người rung động trời đất, gào thét xông về phía đối diện.
Chiến đao của Chu Tứ vẫn giơ cao, khi đối phương lao ra được 50 thước thì Chu Tứ mới thả chiến đao rơi xuống:
- Giết!
Điều khác với phía đối diện là nhân mã của Chu Tứ không hò hét mà ánh mắt người nào cũng như sói đói phục kích con mồi, sợ đối thủ chạy mất.
Ngoài tiếng chân ngựa đạp trên mặt đất ra, một ngàn binh sĩ vô thanh vô tức xông ta, thậm chí đến háng chiến mã cũng không phát ra tiếng “xì xì”. Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều im lặng, Đại Ngưu đang giơ thiết côn, gào to hơn bất cứ ai.
Đám người Chu Nhất và Hạ Thanh dẫn theo một trăm huynh đệ thương đội, tạo trận hình tam giác bảo vệ Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp. Thần sắc của ai cũng rất điềm tĩnh, đối mặt với quân địch nhiều gấp mấy lần cũng không để lộ một tia hoảng sợ nào. Lâm Phong đứng trên pháo xa, nhìn đội ngũ chém giết. Chu Thiên Giáng chuyên môn để ông bảo vệ bốn pháo thủ, nếu chẳng may đối phương xông đến giết thì pháo xa sẽ trở thành vật bảo vệ đặc biệt.
Da Luật Đậu Cáp và hai mươi gã thị vệ nàng mang theo ai nấy kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không hiểu đám người này xông ra để tự sát hay muốn có được sự oanh liệt cuối cùng.
- Thiên Giáng đại ca, lẽ nào lần nào chiến đấu huynh cũng đánh như vậy sao?
Da Luật Đậu Cáp cầm lưỡi rìu lớn trong tay, hỏi đầy nghi hoặc, cái kiểu liều giết trước mắt này không giống với chiến tích binh pháp của Chu Thiên Giáng trong truyền thuyết.
- Đại muội tử, muội nói xem binh mã của ta có thể giải quyết trận này trong thời gian nửa nén nhang hay không?
Chu đại quan nhân chắp hai tay sau lưng, thanh phong vân đạm nói.
- Huynh nói cái gì? Giải quyết trận này trong nửa nén nhang? Huynh nói người của Ô tộc hay người của huynh?
Trong lòng Da Luật Đậu Cáp thầm nhủ e là Chu Thiên Giáng đã coi nam nhi Thiên Thanh là người Đại Phong rồi, hắn đâu có biết sự lợi hại của Ô tộc chứ.
- Chúng ta đánh cược, trong nửa nén nhang ta đảm bảo đối phương sẽ thất bại hoàn toàn. Nếu ta thua thì tùy muội ra điều kiện, nhưng nếu ta thắng thì muội phải dùng lời thề cao nhất trong tộc để đảm bảo ta được an toàn ở Vương Đô.
Chu đại quan nhân cười nói.
Da Luật Đậu Cáp nhìn tình hình chém giết bụi đất mù mịt phía trước, gật gật đầu:
- Vậy được, ta đồng ý cược ván này, nếu như huynh thua, chỉ cần còn sống thì phải gả cho ta.
- Ách!
Chu Thiên Giáng suýt nữa thì sặc, lợi thế này cũng có chút khác biệt.
- Đại muội tử, lẽ nào muội không sợ thất bại thì bọn họ sẽ giết muội?
Chu Thiên Giáng kỳ quái hỏi.
- Ta là vương tộc chi nữ, bọn họ sẽ không giết ta đâu, chỉ cần lấy ta ra đổi lấy một khoản tiền chuộc kếch xù, đến lúc đó e là bọn họ cũng không để người Đại Phong các huynh còn sống đâu. Nhưng huynh yên tâm đi, đến lúc đó huynh cứ nói mình là một thương nhân, ta sẽ nói với thủ lĩnh của bọn họ là tộc của ta sẽ dùng một khoản tiền lớn chuộc huynh ra.
Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
Chu Thiên Giáng giờ mới hiểu tại sao nàng lại có dũng khí lớn như vậy, thì ra người ta đã sớm nghĩ đường lui rồi.
Ngoài trăm thước phía trước, dũng sĩ hai bên đã chiến nhau thành một đoàn. Lâm Phong đứng ở trên cao nhìn rất rõ, những người kêu thảm thiết và ngã xuống ngựa đều là quân tốt Ô tộc, đến bây giờ ông cũng chưa thấy một sĩ tốt nào của Đại Phong ngã ngựa.
Chu Tứ chiến đấu cùng thống lĩnh dẫn đầu của đối phương. Hai bên đã đánh được mười mấy hiệp, đối phương có sức khỏe kinh người, song chưởng của Chu Tứ chấn động đến run lên, trường đao trong tay bổ tới thì đối phương giơ bổng lên đỡ. Đúng lúc này Chu Tứ ấn vào cơ quan mở ở cán, ba mũi ám tiễn bắn ra “vút vút vút”.
“Aaaa”- thống lĩnh đối phương hét lên một tiếng thảm thiết, hai mũi ám tiễn bay sượt qua da đầu y còn một mũi thì cắm vào mắt trái của y.
Chu Tứ nắm được thời cơ, trường đao vung lên một cái đã chém ngang xuống, một tiếng “rắc” vang lên, một cái đầu người bay ra ngoài.
Các binh mã Ô tộc đang chiến đấu thấy chủ tướng bị chém chết thì ngây người mất một lúc, lại có thêm không ít người bị chém ngã ngựa. Về mặt binh khí thì Ô tộc cũng chịu thiệt thòi không ít. Binh khí của họ so với các tộc khác cũng được coi như tốt nhưng so với binh khí của bọn Chu Tứ thì đúng là gậy cỏ, hơn nữa đầu thương đồng xanh gặp phải lưỡi đao huyền thiết thì liền bị chém đứt luôn. Những người đứng đầu như Thập nhân trưởng, Bách hộ trong quân Chu Tứ đều chọn Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng của đối phương để đối chiến, không đánh lại được thì phóng ám tiễn, mỗi người giết một người. Quân Ô tộc từ khí thịnh đến giằng co rồi lập tức chuyển sang phòng thủ nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại. Chu Tứ suất lĩnh đại quân truy sát mười mấy dặm mới trở về.
- Kiểm kê đội ngũ, gom ngựa và binh khí lại.
Chu Tứ hạ lệnh xong mới thúc ngựa đến trước mặt Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng đang trêu đùa Da Luật Đậu Cáp, thấy Chu Tứ, Da Luật Đậu Cáp chưa bao giờ tôn kính nhưng bây giờ lại đặt một tay ở trước ngực thi lễ với Chu Tứ một cái.
- Dũng sĩ, Da Luật Đậu Cáp ta hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, trận này cũng đủ để chấn động toàn Thiên Thanh. Chờ khi đến Vương Đô thì bổn tiểu thư sẽ đích thân đòi Đại vương thưởng công cho ngươi.
- Đại tiểu thư, chỉ là việc nhỏ không đáng nói đến. Đại nhân nhà ta không đánh mà hạ được kinh thành mới là chấn động.
Chu Tứ không để ý cười nói.
Chu Thiên Giáng đắc ý nhìn đám người Da Luật Đậu Cáp một cái:
- Ta nói này đại muội tử, xem ra chúng ta kiếp này vô duyên rồi, nếu không ta cũng muốn được gả cho muội đấy.
Da Luật Đậu Cáp trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, biết hắn đang chế nhạo mình:
- Còn nói linh tinh nữa, có tin tới Vương Đô bổn tiểu thư sẽ xách ngươi đến tẩm cung của bổn tiểu thư không hả?
Chu Thiên Giáng rụt cổ lại, hắn cũng sợ nàng mập này trong tình thế cấp bách sẽ bá vương ngạch thương cung mất. Ôi mẹ ơi, thế chẳng phải là lấy mạng hắn sao?
Sau khi kiểm kê thì trận này đã giết được 1700 người của quân địch, hơn 600 người bị thương. Hai mươi Bách phu trưởng của Ô tộc thì chết trận hết mà bên Chu Tứ cũng mất mười một huynh đệ, bốn mươi người bị thương.
Nhìn binh mã và binh khí được gom lại, Da Luật đại tiểu thư hưng phấn nói:
- Thiên Giáng đại ca, nếu chúng ta đi cả đêm thì phỏng chừng sáng sớm ngày mai đã có thể đến Vương Đô rồi, sai người đem đầu của thống lĩnh đối phương theo đi, đây chính là chiến công lớn.
- Được, nghe muội hết. Đại Ngưu, đem nhân mã quét dọn chiến trường, thương binh giao cho Chu Tứ, những người còn lại chôn hết đi.
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng thì ai nấy đều lu bù với việc của mình.
Da Luật Đậu Cáp lên xe ngựa, tự tay viết một phong chiến báo rồi lệnh một gã tùy tùng ra roi thúc ngựa giao cho Da Luật Sát Đại vương ở Vương Đô. Da Luật Đậu Cáp biết ông mình đã sớm phái khoái mã mật tấu chuyện của Chu Thiên Giáng với Da Luật Sát, lúc này hẳn Vương Đô đã nhận được tin. Theo lý mà nói thì Da Luật Đậu Cáp cũng không cần phải viết mật báo nhưng trận chiến hôm nay khiến lòng tin của nàng tăng lên rất nhiều. Nàng cảm thấy Chu Thiên Giáng không chỉ mưu lược mà còn là một kỳ tài luyện binh.
Đại quân của Chu Tứ không phân ra nữa mà hợp lại một chỗ, áp giải khoảng 600 địch binh trùng trùng điệp điệp đến Vương Đô. Chu Thiên Giáng theo ý của Da Luật đại tiểu thư, cả đêm không hạ trại nghỉ ngơi, đến buổi sáng hôm sau, cuối cùng tường thành cao lớn của Vương Đô Thiên Thanh đã xuất hiện trong tầm mắt của Chu Thiên Giáng.
Xe của Da Luật Đậu Cáp lại cắm kỳ tiêu vọng tộc, không đợi đến dưới thành thì một đạo binh mã đã xông ra.
Thân hình Da Luật Đậu Cáp như một núi thịt đứng trên xe, một gã Thiên phu trưởng thúc ngựa đến trước xe.
- Đại tiểu thư, Đại vương đặc biệt lệnh cho tiểu nhân đến nghênh đón đại tiểu thư và…chúng dũng sĩ!
Thiên phu trưởng nói xong thì nhìn các “dũng sĩ du mục” một cái.
- Đi trước dẫn đường đi!
Da Luật Đậu Cáp đơn giản phân phó một câu rồi xoay người ngồi vào trong xe.
Chu Thiên Giáng nhìn đại quân khoảng hai ngàn người ra nghênh đón, trong lòng thầm nhủ xem ra cấp cao của Thiên Thanh quốc vẫn chưa tin bọn hắn, nói dễ nghe là ra nghênh đón nhưng thực ra là áp giải.
Đám người Chu Thiên Giáng được đưa tới một binh trạm. Chu Tứ và Thiên phu trưởng kia chuyển giao thương binh và ngựa cùng binh khí Ô tộc xong thì tất cả mọi người bắt đầu nghỉ ngơi.
Tên Thiên phu trưởng kia lại đến trước mặt Da Luật Đậu Cáp và Chu Thiên Giáng, ôm quyền nói:
- Da Luật tiểu thư, Đại vương lệnh cho người vào hoàng cung yết kiến ngay bây giờ, những người khác không có lệnh thì không được ra ngoài binh doanh nửa bước.
Sắc mặt Da Luật Đậu Cáp trầm xuống:
- Thối lắm, Chu công tử là bằng hữu của ta, ai dám ngăn thì bổn tiểu thư sẽ không tha người đó.
Sắc mặt Thiên phu trưởng mang theo chút lúng túng, danh tiếng của Da Luật Đậu Cáp ở Vương Đô cũng không nhỏ, hơn nữa các dũng sĩ Ương Kim tộc còn lén gọi nàng là “nửa ngọn núi”, chẳng những vóc người to lớn mà còn vô cùng đáng sợ.
- Da Luật tiểu thư, đây là…mệnh lệnh của Đại vương ạ, tiểu nhân không dám trái lời.
Da Luật Đậu Cáp đang định mắng mấy câu thì Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm ngăn nàng lại.
- Thôi bỏ đi, muội mau đến yết kiến Đại vương đi, dù sao ta cũng không muốn ra ngoài.
- Thiên Giáng đại ca, đừng nghĩ như vậy. Đây cũng là chuyện thường tình, đợi muội yết kiến Đại vương xong, tin là sẽ nhanh chóng phái người mời huynh vào cung.
- Ha ha, vậy ta chờ tin tốt của muội.