Thiên Giáng Đại Vận

Chương 182-2: Gặp gỡ (2)




Chu Thiên Giáng sắp xếp xong thì Chu Tứ lập tức suất lĩnh binh mã di chuyển sang trái năm dặm, đi cùng thương đội với thân phận du mục.

Qua hơn một canh giờ thì Chu Thiên Giáng mới nhìn thấy hai cỗ xe ngựa, nhanh chóng chạy về phía Khỏa Thành, trên xe cắm một tiêu kỳ kỳ lân màu vàng, đó là dấu hiện của vương tộc Thiên Thanh.

Hai đạo nhân mã tụ hợp một chỗ, Chu Thiên Giáng phát hiện Da Luật Đậu Cáp chỉ dẫn theo không quá hai mươi người.

Chu Thiên Giáng bước đến trước cỗ xe ngựa thứ nhất, cung kính nói:

- Da Luật tiểu thư, tốt nhất đoạn đường này đừng cắm cờ của gia tộc. Chúng ta cứ bí mật mà đi, nếu chẳng may gặp binh mã của Ô tộc thì cũng không đến mức gặp rắc rối.

Rèm xe vừa vén lên thì Da Luật Đậu Cáp bước từ trên xe xuống, nhìn xung quanh một chút:

- Chu công tử, binh mã của ngài đâu?

- Đại tiểu thư yên tâm đi, bọn họ đi cùng chúng ta cách đây năm dặm, như vậy cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

Chu Thiên Giáng nói xong thì lén nhìn trong xe một cái. Vốn hắn tưởng rằng cái nàng mập này sẽ đem theo ba bốn tên đi cùng nhưng không ngờ trong xe chẳng có ai cả.

- Nếu đã vậy thì chúng ta mau lên đường thôi. Chỗ này còn cách Vương Đô hơn mười ngày lộ trình, nếu Chu công tử không ngại mệt nhọc thì mọi người nhanh chóng lên đường, đến Vương Đô thì ta sẽ mời mọi người uống rượu.

Da Luật Đậu Cáp hận không thể đưa những người này đến Vương Đô ngay lập tức. Tuy nàng ta ở Khỏa Thành tiêu diêu khoái hoạt nhưng lúc này điều trong lòng Da Luật Đậu Cáp suy nghĩ chính là vận mệnh của Ương Kim tộc.

- Chỉ cần Da Luật tiểu thư không sợ vất vả thì chúng ta cũng không sao cả.

Chu Thiên Giáng cười nói.

- Vậy được, xe của ta đi trước dẫn đường, các ngươi đi phía sau, nhưng ta hy vọng là Chu công tử có thể ngồi chung xe với ta, trên đường đi cũng có thể bàn bạc một chút chuyện sau này.

Da Luật đại tiểu thư mỉm cười mời Chu Thiên Giáng.

Chu đại quan nhân đột nhiên rùng mình một cái. Được lắm, ta nói tại sao không đem theo ai, hóa ra là có chủ ý đánh lão tử.

- Da Luật tiểu thư, ta thấy hay là không cần đâu. Nếu ngài thấy chán thì ta bảo Đại Ngưu trò chuyện cùng.

Chu đại quan nhân độc ác muốn bán tấm thân xử nam của Đại Ngưu đi.

- Ha ha, vậy thì cũng thôi vậy, lúc nào ăn cơm nghỉ ngơi thì cũng có thể bàn bạc.

Da Luật Đậu Cáp nói xong thì xoay người lên xe ngựa.

Đại Ngưu không khỏi lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nhủ làm gì có chủ tử nào như ngài chứ? Dựa vào đâu mà đẩy ta vào hố lửa?

Đoàn quân đi cùng nhau, Da Luật Đậu Cáp cũng hạ cờ hiệu của gia tộc xuống, nhìn bề ngoài cũng chỉ là một thương đội Đại Phong bình thường. Mọi người một đường bôn ba, gặp thành thì đi vòng qua, trời tối thì hạ trại, bất tri bất giác đã đi được mười hai ngày. Ngày nào lúc ăn cơm nghỉ ngơi Da Luật Đậu Cáp cũng nói chuyện cùng mấy người Chu Thiên Giáng, không những thế mà tùy tùng của nàng ta còn thường xuyên tỷ võ với các huynh đệ trong thương đội. Trải qua mười ngày ở chung thì mấy người Chu Thiên Giáng phát hiện ra Da Luật đại tiểu thư không chỉ thông minh mà còn có tính cách rất hào sảng, nếu như là một nam nhân thì chắc chắn là người có thể làm bạn được.

- Thiên Giáng ca, còn hai ngày nữa là chúng ta đến Vương Đô, nhưng trong hai ngày này cần cẩn thận một chút, Ô tộc đã hoạt động trong phạm vi trăm dặm ở Vương Đô, nếu đụng nhau thì tốt nhất là tránh đi trước đã.

Da Luật Đậu Cáp cẩn thận nói, xưng hô cũng bắt đầu thân thiết hơn.

- Ta nói này Da Luật đại muội tử, sau khi vào Vương Đô thì tất cả đều phải trông cậy vào muội đấy. Nếu Ương Kim tộc muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này thì hy vọng Da Luật Đại vương có thể rộng lượng một chút.

Chu Thiên Giáng nói.

Da Luật Đậu Cáp thở dài một tiếng:

- Thiên Giáng đại ca, binh mã huynh mang theo quá ít, nếu như có thể vượt quá được một vạn người thì ta cũng dễ thuyết phục thúc phụ. Hiện giờ xem ra chỉ có thể dựa vào những chiến tích thần kỳ trước đây của huynh để thuyết phục mấy lão già trong tộc kia rồi.

Mấy ngày nay Da Luật Đậu Cáp cũng biết về căn cơ của Chu Thiên Giáng, không khỏi cảm thấy có chút thất vọng với một ngàn binh mã của hắn, nhưng cũng may là ba mươi sáu kể mà Chu đại quan nhân kể trên đường cũng khiến Da Luật đại tiểu thư vô cùng kính phục sự uyên bác về binh pháp của hắn.

Mọi người hạ trại nghỉ ngơi một đêm, trên thảo nguyên có rất ít núi cao, cho dù có gặp phải thổ phỉ du mục thì Chu Tứ cũng đuổi đánh trước rồi nên đoạn đường này đi rất thuận lợi.

Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục hành trình trong ánh mặt trời rực rỡ. Mới đi được chưa đến nửa ngày thì thám báo thúc ngựa lại báo rằng phía trước có một đại quân bốn ngàn người treo kỳ hiệu của Ô tộc đang đi về phía bọn họ.

- Thiên Giáng ca, mau chạy sang bên phải, giấu đạo nhân mã này đi!

Da Luật đại tiểu thư vội vàng nói.

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:

- Đại muội tử, nếu như đã sắp đến Vương Đô rồi thì chúng ta tặng Da Luật Sát Đại vương một hậu lễ đi. Chu Nhị, châm khói báo động, thông báo cho Chu Tứ dẫn quân gặp nhau phía trước.

Da Luật Đậu Cáp kinh ngạc:

- Huynh…huynh điên à? Chúng ta có một ngàn người mà còn đòi lấy cứng chọi cứng với bốn ngàn binh mã của người ta sao?

- Sao thế? Nếu như đại muội tử mà sợ chết thì có thể mang theo người của mình tránh đi.

Chu Thiên Giáng chế nhạo nói.

Da Luật Đậu Cáp nghe nói vậy thì không khỏi tức giận:

- Hừ! Nữ nhân Ương Kim tộc của ta không phải là người sợ chết, nếu mấy người không sợ thì bổn tiểu thư sẽ chơi cùng. Người đâu, lấy binh khí của ta ra đây.

Da Luật Đậu Cáp thấy Chu Thiên Giáng bình tĩnh như vậy, hào khí tỏa ra thì bày ra dáng vẻ muốn liều mạng. Tuy Da Luật Đậu Cáp thân là nữ nhân nhưng nàng chính là người giành được danh hiệu “dũng sĩ”, nếu như đánh nhau thật thì ba, năm tên nam tử cũng không bằng được.

Tùy tùng lấy binh khí của Da Luật Đậu Cáp dưới gầm xe ra, đám người Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy, ôi mẹ ơi, đó là một cái rìu khai sơn lớn như một cánh cửa vậy. Phối hợp cùng dáng người của nàng thì Chu Thiên Giáng đoán là chắc cũng có thể đụng chết một con ngựa.

Khói báo động được châm lên, nhân mã của Chu Tứ nhanh chóng chạy tới. Chu Thiên Giáng phân phó chuẩn bị pháo xa sẵn sàng nhưng hắn không có ý định nã pháo. Chu Thiên Giáng muốn để Da Luật đại tiểu thư thấy được khả năng chiến đấu của một ngàn nhân mã này của hắn tuyệt đối không thua gì vạn người.

Da Luật Đậu Cáp nhìn binh mã của Chu Thiên Giáng một cái, lập tức phát hiện ra đội ngũ này có chỗ khác nhau. Hơn một ngàn người tuy mặc trang phục của du mục thảo nguyên nhưng sát khí trong ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác như sói đói, dường như bốn ngàn binh mã sắp đến chính là những miếng thịt bên miệng, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xông lên cắn xé.

Nhìn bụi đất cuồn cuộn đối diện, Chu Tứ lệnh một tiếng:

- Chiến đội nghe lệnh, triển khai trận hình!

Chu Tứ nói xong thì giơ cao trường đao trong tay lên, chỉ cần trường đao rơi xuống thì đại đội nhân mã sẽ lập tức xung phong liều chết xông ra.

Da Luật Đại Cáp kinh ngạc nhìn Chu Tứ rồi lại nhìn Chu Thiên Giáng nãy giờ không nói lời nào nhưng vẫn nở nụ cười. Nàng cảm thấy những người này bị điên rồi, xuất phát từ thế yếu đã không bày trận hình phòng thủ mà lại còn muốn xông ra sao?

Một đại quân tuần thú của Ô tộc không nhanh không chậm lao trên thảo nguyên. Bọn họ cũng không đến đây vì thương đội của Chu Thiên Giáng, Đại thống lĩnh Ô tộc là Chiêm Hãn có ánh mắt chiến lược vô cùng độc đáo, sau khi giành thắng lợi cũng không hạ lệnh tấn công Vương Đô của Thiên Thanh. Ô tộc đã chiếm được không ít đất, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn và tiêu hóa, nhưng vì thắng lợi cuối cùng mà Ô tộc vẫn phái ra không ít đại quân tuần thú, vây quanh Vương Đô tiến hành chiến đấu gây rối. Mục đích của Chiêm Hãn chính là cắt đứt mậu dịch thương đội và cung cấp lương thực của Vương Đô.

Những đội quân này đều được trang bị đầy đủ, ngựa dùng để cưỡi đều là chiến mã thượng đẳng, nếu gặp đại quân Ương Kim thì bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi truy kích nhưng nếu gặp thương đội hoặc đội tuần sát nhỏ thì sẽ tiến hành giết và cướp bóc.

Lần này bọn họ chẳng những gặp được một thương đội lớn mà còn có khoảng ngàn “dũng sĩ du mục” đi theo. Người Ô tộc sinh sống ở vùng vô cùng giá lạnh phương bắc nên thể trạng cao lớn cường tráng, luôn tự nhận là dân tộc có sức chiến đấu cường hãn nhất Thiên Thanh, đừng nói là một ngàn dũng sĩ du mục, cho dù là một đại quân ngàn người thì họ cũng không quan tâm.

- Thống lĩnh đại nhân, không ngờ lũ tiểu tử này không chạy mà dường như còn muốn làm một trận với chúng ta nữa.

Một Thiên phu trưởng nhìn trận hình chiến đấu bày ra trước mặt, cười nhạo nói với thống lĩnh dẫn quân.

- Ha ha, các bộ lạc du mục thiếu ăn thiếu mặc, thương đội người ta cho bọn chúng bạc nên đương nhiên là phải bán mạng rồi. Vậy cũng tốt, đỡ cho chúng chạy còn chúng ta lại phải đuổi theo. Thông báo cho các huynh đệ, lưu lại hàng hóa, còn người thì giết hết.

Thống lĩnh dẫn quân cầm lang nha bổng trong tay, cười dữ tợn nói.

Trong mắt bọn họ thì nhóm thương đội này đã như con dê đợi làm thịt, chẳng ai có thể tay đổi vận mệnh của chúng được cả.