– Nói nhảm, hắn là Hình bộ Thượng thư, lại là chủ thẩm, chuyện xảy ra ở Hình bộ, bản vương không bắt hắn thì bắt ngươi chắc.
Tĩnh Vương nổi giận.
– Thả ra, ai dám bắt đại nhân nhà ta, lão tử giết hết.
Đại Ngưu giương thiết côn căm giận nhìn mọi người.
– Đại Ngưu, chớ làm loạn! Chu Nhất, Hạ Thanh, dẫn mọi người về phủ.
Chu Thiên Giáng vội vàng phân phó.
Chu đại quan nhân vừa nói, Đại Ngưu lập tức nhũn ra. Chu Nhất, Hạ Thanh tuy không rõ vì sao Tĩnh Vương lại làm thế, nhưng họ biết Tĩnh Vương tuyệt đối sẽ không làm hại Chu Thiên Giáng. Chu Nhất, Hạ Thanh tự mình dẫn theo quan viên của An Sát viện và Hình bộ, ‘hầm hầm tức giận’ rút lui khỏi cửa cung.
Những người này vừa đi, đám lão thần đồng thanh hoan hô cứ như thắng trận, thi nhau tán thưởng Tĩnh Vương công chính nghiêm minh.
– Tĩnh Vương, lão thần biết người bao nhiêu năm mà đây là lần đầu tiên thấy người anh minh đến thế.
Vương Bính Khôn kích động nói.
Tĩnh Vương nhếch môi, nói thì hay lắm, mà sao nghe cứ như chửi đểu. Tĩnh Vương cũng không để ý đến nữa, dẫn người bước thẳng vào cửa cung.
Đến phủ Tông nhân, gông cùm trên tay Chu đại quan nhân lập tức được tháo xuống. Tĩnh Vương sai người dâng trà ngon quả ngọt hầu hạ, y cảm thấy mình hơi có lỗi với Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng từ đầu đến giờ vẫn không hề nổi giận, vui vẻ nhìn Tĩnh Vương:
– Ta nói này Vương gia, có phải Thành Võ Hoàng bảo ngài làm vậy không?
Tĩnh Vương cười cười xấu hổ:
– Thiên Giáng à, ta biết lòng ngươi bất mãn, đừng nín nhịn, muốn mắng thì cứ mắng đi. Nơi này không có người ngoài, sẽ không truyền ra đâu.
– Mắng cái gì chứ, Hoàng thượng làm như thế là đúng rồi. Nếu ông ta không cho ngài đến hỏi, ta đây mới thật sự muốn mắng người.
Chu Thiên Giáng nói rồi cầm một quả bỏ vào miệng.
Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, sao tiểu tử này lại nói y như Thành Võ Hoàng chứ, đúng là không hề nổi giận.
– Thiên Giáng, ngươi… tiểu tử nhà ngươi làm cái quỷ gì vậy, hay là đã hẹn trước với Hoàng thượng rồi?
Tĩnh Vương nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng vỗ tay, phủi sạch vỏ quả dính trên đó:
– Vương gia, ngài không nghĩ nếu Hoàng thượng không phái ngài đến xử lý, chờ ngày mai lên triều đám lão thần này còn không ăn tươi nuốt sống ta sao. Lần này thẩm tra xử lý tội thần, ta đã khiến nhiều người tức giận. Thành Võ Hoàng cho phủ Tông nhân xử ta, nhìn như không hợp tình, nhưng thật ra là đang bảo vệ tại hạ. Làm thế vừa có thể xoa dịu cơn giận của chúng thần, vừa có thể xử nhẹ tay, Thành Võ Hoàng đúng là rất khôn khéo.
Tĩnh Vương trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng hồi lâu, trong lòng tự nhủ đã biết người ta khôn khéo thì tiểu tử nhà ngươi cũng không ngốc. Lão tử đúng là người trong cuộc u mê, bị một già một trẻ các người đùa bỡn.
Trong Càn cung, Thành Võ Hoàng lại viết một đạo thánh chỉ. Đạo thánh chỉ này giận dữ trách Chu Thiên Giáng thiên vị trong khi xử án, bãi chức Hình bộ Thượng thư, giao cho Tiểu Lương vương Huyền Nhạc xử lý lại.
Huyền Nhạc được triệu vào hoàng cung, biết phụ hoàng cho mình phúc thẩm, Huyền Nhạc thoáng nhìn hai bên rồi khẽ hỏi.
– Phụ hoàng, án này phải kết ra sao?
– Ngươi thấy sao?
Thành Võ Hoàng hỏi ngược lại.
Huyền Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Đám tội thần như Mã Đinh Thiên tội ác tày trời, nhưng nếu chém hết cũng sẽ khiến bách tính cảm thấy phụ hoàng ngài không thể dung người, sát tâm quá nặng. Nhi thần thấy chi bằng lưu đày những người này ra xa ngàn dặm… sau đó… giết chết nửa đường!
Huyền Nhạc nói rồi cẩn thận quan sát phụ hoàng.
Thành Võ Hoàng nheo mắt nhìn Huyền Nhạc, nét mặt dần dần chuyển thành vui cười. Có độc tâm như thế, mới có thể đảm đương trọng trách!
Đại Phong triều sau nhiều ngày ngừng thiết triều lại bắt đầu tiếp tục, trong tiếng phàn nàn tức giận của văn võ bá quan, Tĩnh Vương chính nghĩa lẫm nhiên tuyên đọc Chu đại quan nhân phạm tội thứ tám, đồng thời tấu thỉnh Thành Võ Hoàng bãi miễn chức Hình Bộ Thượng thư của Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng nhận tấu thỉnh của Tĩnh Vương, Chu đại quan nhân xui xẻo bao nhiêu công lao thành tích đều tan thành mây khói, lại trở về xuất phát điểm, tiếp tục đảm nhiệm chức An Sát Viện An Sát Sứ nhưng cũng không thể nói là hắn không được chút lợi ích nào, ít nhất thì cũng được phong hiệu Thái tử Thiếu bảo và quan vị nhất phẩm.
Tam hoàng tử Tiểu Lương Vương Huyền Nhạc và Lão Thái phó Vương Bính Khôn lại thẩm tra xử lý vụ các tội thần lại lần nữa. Huyền Nhạc làm càng dứt khoát, chia đám tội thần thành ba nhóm. Đối với nhóm tội thần do Mã Đinh Thiên cầm đầu thì Huyền Nhạc tuyên bố vốn nhân từ chi đức nên tất cả đều sung quân đến vùng hoang vu ở phía tây, còn những tội thần khác, người bị giam thì giam lại, cũng không có ai bị chém đầu. Vương Bính Khôn cũng không có ý kiến gì về điều này, cái ông ta cần chỉ là cái danh “tội thần” chứ cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa trong số đó cũng có không ít môn sinh của ông ta.
Kinh thành Đại Phong từ khi Huyền Xán soán vị đến giờ cũng đã được một thời gian, đám dân chúng cũng dần dần bình tĩnh lại trong đống hỗn loạn, lần nữa khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia.
Chu đại quan nhân ngồi trên xích đu trong phủ, đùa giỡn với Quách Dĩnh và Ngọc Nhi, sau trận phong ba một thời gian trước, cuối cùng Chu đại quan nhân cũng có thể an tĩnh hưởng thụ cuộc sống một chút, nếu không vì Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân trông chừng chặt chẽ thì hắn đã sớm bảo hai nha đầu kia ngủ lại đây rồi.
Chu Nhị vội vàng từ tiền viện bước vào. Thấy Chu Nhị thì Quách Dĩnh và Ngọc Nhi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, duy trì phong phạm của tiểu thư khuê các.
– Đại nhân, các thợ rèn và thợ đúc mà ngài muốn mời đã có mặt đông đủ ạ, còn có mấy người nổi tiếng về đúc kiếm Chu Tam tìm được ở các nơi nữa.
Chu Nhị bước lên báo cáo.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy liền ngồi phắt dậy:
– Tốt quá, dẫn ta đi gặp bọn họ. Dĩnh Tử, Ngọc Nhi, e là hai ngày này ta không có thời gian chơi cùng các nàng rồi, ta bận chút chuyện chính sự.
Ngọc Nhi khéo hiểu lòng người gật gật đầu:
– Uhm, không sao, muội và thất tỷ đang chuẩn bị tổ chức hội thi thơ ở kinh thành, lúc đó chàng nhớ đến tham gia là được.
– Thiên Giáng, có phải chàng muốn tạo binh khí không vậy? Đừng quên tạo cho muội một thanh kiếm tốt nhé.
Quách Dĩnh lại không có hứng thú với hội thi thơ, vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng tìm nhiều thợ rèn và thợ đúc như vậy thì nàng lập tức bị thu hút.
– Nha đầu ngốc, lần này ta không đúc kiếm mà là chế tạo một đám thần binh lợi khí.
Chu Thiên Giáng nói xong xoa xoa đầu của Quách Dĩnh rồi đứng dậy bước về tiền viện cùng Chu Nhị.
Sau lần đại chiến công thành với Huyền Minh thì Chu Thiên Giáng quyết định sẽ chế tạo một đống binh khí “tiên tiến” để sẵn dùng khi cần đến, bất hạnh thay kiếp trước hắn không có hứng với hóa học nên đã khiến cái đống thuốc nổ này trở nên vô dụng.
Trong tiền viện, năm, sáu mươi ông lão tuổi trung niên chất phác đứng trong sân đang thưởng thức phủ đệ của Chu đại quan nhân trong truyền thuyết. Mấy người thợ rèn và thợ đúc đều là thợ thủ công hạ cửu lưu, cả đời cũng khó mà bước chân vào được cửa nhà quan viên thế gia, nhưng có mấy danh sư đúc kiếm cũng coi như nhận được sự công nhận của xã hội.
Chu Thiên Giáng chậm rãi bước tới, mấy người này thấy hắn còn trẻ như vậy thì không hề nghĩ rằng hắn chính là Chu đại quan nhân đã hai lần cứu nguy cho Đại Phong.
Chu Thiên Giáng cười ha ha ôm quyền nói:
– Chư vị sư phụ, tại hạ Chu Thiên Giáng làm lễ ra mắt với mọi người.
Vừa nghe thấy người trẻ tuổi trước mắt kia chính là đại quan nhất phẩm trẻ nhất đương triều Chu Thiên Giáng thì tất cả mọi người đều ào ào quỳ xuống.
– Thảo dân thỉnh an Chu đại nhân!
Một đám thợ thủ công cùng hô lên.
– Mau đứng dậy…chư vị không cần khách khí…người đâu, đem bàn ghế ra đây để mời các sư phụ ngồi.
Chu Thiên Giáng cười rồi phân phó một tiếng.
Chỉ một lát sau thì hạ nhân trong phủ đã lấy ra bảy cái bàn vuông, một đám thợ thủ công vây quanh cái bàn thận trọng ngồi xuống. Những người này phần lớn là Chu Tam đưa từ bên ngoài đến, bọn họ không biết Chu đại nhân đang muốn làm gì mà lại mời nhiều người cùng nghề như vậy.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, mỉm cười hỏi:
– Xin hỏi, ở đây có bao nhiêu người là thợ đúc kiếm? Xin mời đứng ra ạ.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì lập tức có tầm mười người cẩn thận đứng dậy.
– Uhm, tốt lắm, ta muốn hỏi là một tháng mấy người có thể kiếm được bao nhiêu bạc?
Chu Thiên Giáng nhìn khoảng mười thợ đúc kiếm hỏi.
Mọi người nhìn nhau, trong đó một người cẩn thận nói:
– Chu đại nhân, nghề này của bọn ta không tính như vậy, kiếm được bao nhiêu còn phải xem thứ nhất là tay nghề, thứ hai là xem người ta đưa ra bao nhiêu.
– Ồ, vậy…vậy thế này đi, theo sư phụ giỏi nhất trong số các vị thì một năm thu được bao nhiêu?
Chu Thiên Giáng lại hỏi.
Mười mấy người lại nhìn nhau, người vừa nói khi nãy giơ tay chỉ một người trong số họ:
– Chu đại nhân, Hoắc sư phụ là tiền bối trong nghề này của bọn ta, năm trước ông ấy…chắc cũng thu được hơn hai trăm lượng.
Người thợ đúc kiếm này vừa nói xong thì vị sư phụ họ Hoắc kia lộ vẻ đắc ý, trong nghề này thì ông ta cũng được coi như một nhân vật có tiếng tăm.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
– Được, không tệ, chư vị mời ngồi.
Chu Thiên Giáng nói xong lại nói với mọi người:
– Ở đây có bao nhiêu thợ đúc, xin mời đứng dậy.