Trong lòng Huyền Châu thừa biết, người ở đây chẳng ai đối xử với y như vương gia, ngay đến Đại Ngưu cũng không.
Chu Thiên Giáng nhếch miệng:
– Huyền Châu mà ra dáng vương gia trước mặt chúng ta, tức là tự gợi đòn. Lão tứ, về sau mà dám ăn hiếp Tiểu Thanh, dù thân phận ngươi là gì ta cũng không tha cho ngươi.
Chu Thiên Giáng nói rồi lại liếc qua Hồng Tiểu Thanh ngồi bên kia bàn.
Hồng Tiểu Thanh đang cúi đầu uống trà, nghe lời này có ý đụng chạm đến mình thì bứt rứt đứng ngồi không yên. Nàng biết thân phận của mình là gì, vẫn luôn cảm thấy trước mặt mọi người mình kém một bậc.
Thất Công chúa cười ha hả:
– Tiểu Thanh muội muội, về sau chúng ta sẽ là người một nhà, nếu Huyền Châu dám ăn hiếp muội thì tỷ sẽ phân xử cho. Đến khi muội chuyển vào Tấn vương phủ, tỷ tỷ phải theo muội học hí rồi.
– Ta nói này Thất Công chúa, nàng vẫn nên tha người ta đi, lỡ đâu làm nàng bị thương thì Hoàng hậu nương nương sẽ không vui đâu.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Hồng Tiểu Thanh dạo này vẫn ở phủ tướng quân, thấy mọi người đều chĩa mũi dùi vào mình thì nhanh chóng trở nên ngượng ngùng.
– Ca ~ muội ~ muội về phòng trước.
Hồng Tiểu Thanh nói xong, cáo từ Tĩnh vương và lão phu nhân rồi cúi đầu chạy miết ra xa.
Ngọc Cách Cách liếc Chu Thiên Giáng một cái, biết những người này còn muốn nói chuyện riêng:
– Nguyệt Hân tỷ tỷ, chúng ta cũng vào phòng Dĩnh Tử đi. Nghe nói tỷ khổ công rèn luyện nhất là hội họa, nhân dịp này cho chúng ta thưởng thức coi.
Mấy cô gái này đều thông minh sắc sảo, biết Chu Thiên Giáng đang rơi vào vũng lầy chỉ trích, họ nhất định muốn bàn chuyện gì. Dưới tình hình này, các nàng vẫn nên tránh đi là tốt nhất.
Các nàng vừa đi, Huyền Châu lập tức chuyển đề tài sang chính sự. Chu Thiên Giáng là chỗ dựa vững chắc nhất của y, lỡ như lại bị phụ hoàng truy đến cùng thì sẽ ảnh hưởng lớn đến y. Tĩnh vương lại muốn biết vì sao Chu Thiên Giáng muốn thả Mã Đinh Thiên, điều này ngay đến ông cũng thấy vô cùng khó hiểu.
Chu Thiên Giáng nhìn Tĩnh vương và lão phu nhân:
– Vương gia, Thành Võ Hoàng có giao ước ngầm với ta, ta làm thế quả cũng là bất đắc dĩ. Không bức cho đám lão thần này nổi điên lên thì coi như mang danh nhơ thất tín bội nghĩa rồi. Nếu chỉ có mình ta thì danh tiếng có nhơ đến đâu cũng chẳng sao, nhưng chủ yếu là sau này còn phải cưới Dĩnh Tử và Ngọc Nhi, ta cũng không muốn để người ta cười nhạo hai nàng, nên đành phải dùng chút âm mưu thủ đoạn.
Tĩnh vương và Quách lão phu nhân gật đầu, Tĩnh vương thở dài nói:
– Ai! Đứng trên lập trường của hoàng thất, ta ủng hộ quyết định của hoàng huynh. Dưới tình thế này hoàng huynh không thể hạ chỉ tru sát hai họ Phùng, Ngạc, chỉ có thể đổ lên đầu ngươi. Hai họ Phùng, Ngạc mà không chết thì sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cả hoàng tộc. Xưa nay tranh đoạt ngôi vị chưa bao giờ ngừng, dù là hậu cung hay là hoàng tử. Nếu hai họ Phùng, Ngạc không chết cái lệ này chỉ cần mở ra là về sau bên bại sẽ đều lấy hậu cung ra uy hiếp. Không chỉ là hoàng huynh, mà ngay cả bản vương cũng không mong thấy kết cục này.
– Ta nói này Tĩnh vương, nếu ngài biết cái lệ uy hiếp hậu cung không thể mở, thì tại sao lúc ấy ngài còn muốn cam đoan.
Chu Thiên Giáng bực bội nói.
Tĩnh vương và Quách lão phu nhân nhìn nhau, đồng thời lộ ra nét mặt xấu hổ.
– Thiên Giáng, thật ra lão bà này và Tĩnh vương đều biết dù nhận lời Phùng Uyển Thu thì Thành Võ Hoàng cũng sẽ không tha cho hai họ Phùng, Ngạc.
Lão phu nhân thay Tĩnh vương đáp lời Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng ngẩn người:
– Vậy chẳng phải là đem danh dự của phủ tướng quân và Tĩnh vương ra làm trò đùa hay sao? Lẽ nào Thành Võ Hoàng không sợ Thiên Tín tướng quân nổi giận bỏ mặc Nam Cương?
Quách lão phu nhân lắc đầu:
– Thành Võ Hoàng biết Thiên Tín sẽ không làm thế.
Tĩnh vương cười chua sót:
– Hoàng huynh chọn ngươi đi làm chuyện này tức là tin tưởng tiểu tử nhà ngươi sẽ hắt bát nước bẩn này ra ngoài. Thiên Giáng, ngươi tưởng mấy trò mèo của ngươi sẽ chọc giận nổi Hoàng Thượng? Ha ha, ngươi vẫn còn non nớt lắm. Bản vương từ nhỏ đã đi theo hoàng huynh, không ai hiểu hoàng huynh hơn ta. Vui cười giận dữ đều là giả, còn suy nghĩ thật sự thì chỉ có bản thân mình biết.
Chu Thiên Giáng bị những lời của Tĩnh vương dọa cho ngây ra trên ghế. Nhớ lại từ ngày hắn bình Dư gia rồi lãnh binh đến giờ, ngoài mặt Thành Võ Hoàng không hề can thiệp, nhưng suy xét cẩn thận, Chu Thiên Giáng phát hiện ngoại trừ cái lần mình âm thầm hại chết (?) một đứa con của ông ta thì những chuyện khác đều bị Thành Võ Hoàng đặt bẫy bên trong. Thậm chí sau khi vào thành, ngay đến ý đồ mưu phản của hắn cũng đều bị Thành Võ Hoàng bóp chết từ trong trứng nước.
Tĩnh vương vừa nói vậy, Huyền Châu cũng giật mình phát hiện quãng thời gian y đi theo phụ hoàng vậy mà lại không nhìn ra cái gì cả. Chu Thiên Giáng xếp đặt y bên cạnh phụ hoàng căn bản là muốn thám thính tin tức, kết quả Huyền Châu biến thành vật trang trí. Xem ra phụ hoàng không những đề phòng Chu Thiên Giáng, mà ngay cả con mình cũng đề phòng.
Chu Thiên Giáng mỉm cười tự giễu:
– Gừng càng già càng cay, xem ra lo xong việc này ta cũng phải ẩn cư một thời gian. Chỉ có cách che giấu bản thân thì kẻ khác mới không thể thăm dò suy nghĩ của mình.
Chu Thiên Giáng nói rồi nhìn sang Chu Nhị:
– Chu Nhị, chuyện Huyền Minh đã điều tra đến đâu rồi?
– Đại nhân, Lâm gia và Niêm Can Xử Mục Kỳ đại nhân đều đang tìm kiếm, nhưng vẫn chưa thấy tung tích, chỉ e bọn họ đã ra khỏi thành rồi.
– Thôi, chuyện Huyền Minh ta không quản, muốn ra sao thì ra.
Chu Thiên Giáng nói đoạn đứng lên.
Ngày mai hắn còn phải đối phó với mấy lão già kia, Chu Thiên Giáng cũng muốn đi nghỉ ngơi dưỡng thần sớm một chút. Chu Thiên Giáng dẫn mọi người rời Quách gia, về thẳng phủ thượng thư của hắn.
Hôm sau vừa qua giờ Thìn, Vương Bính Khôn đã dẫn theo hơn mười vị lão thần râu tóc bạc phơ đến công đường Hình. Tối qua đám Vương Bính Khôn cũng đã bàn bạc một lần, cảm thấy cứ kéo hết vào công đường Hình bộ cũng không đủ chỗ ngồi nên dứt khoát chọn ra một nhóm đại biểu.
Chu đại quan nhân nhìn lướt qua, chắp tay nói:
– Các vị đại nhân, không biết các ngài phụng thánh chỉ hay là lấy thân phận cá nhân đến xem thẩm án?
– Hừ!
Vương Bính Khôn hừ lạnh một tiếng:
– Những lão thần này thay Đại Phong ta gìn giữ chính nghĩa mà tới, không cần thánh chỉ.
– Nếu thể, thì chỉ có thể ngồi dưới công đường. Người đâu, kê ghế ra gần cửa, đừng chắn đường.
Chu đại quan nhân phân phó một tiếng, Thân Bách Công vội vàng đích thân đi lo liệu.
– Chu đại nhân, hôm qua Ngưu thị vệ nói án của Mã Đinh Thiên phán sai, có việc này chăng?
Vương Bính Khôn vừa ngồi xuống đã bắt đầu truy vấn án của Mã Đinh Thiên.
Chu Thiên Giáng làm như không nghe thấy, nhìn xuống người ngồi bên dưới:
– Lão đại nhân, ta thấy tốt nhất vẫn nên đi Thái y viện báo cho Thái thái y một tiếng, bảo ông ta phái vài thái y có kinh nghiệm đến đây, bằng không lát nữa có chuyện thì cũng không dễ xử lý.
Vương Bính Khôn sửng sốt, không biết ‘có chuyện’mà Chu Thiên Giáng có thể là chuyện gì.
– Tiểu tử nhà ngươi đừng đánh trống lảng, án của Mã Đinh Thiên ngươi chuẩn bị phán xử như thế nào?
Vương Bính Khôn kiên trì hỏi.
Chu đại quan nhân thở dài một tiếng:
– Ai… là sai, ta không nên phán xử như thế.
Vương Bính Khôn nghe thế thì khẽ gật đầu:
– Biết sai là tốt rồi, Thiên Giáng à, lão phu vẫn rất coi trọng ngươi, ngươi không được để lão phu thất vọng đâu.
– Ha ha, nhất định nhất định!
Chu Thiên Giáng nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Thân Bách Công.
Thân Bách Công gõ thanh kinh đường mộc trước mặt…
– Thăng đường!
Đợi cho bọn nha dịch hô xong “uy vũ”, Thân Bách Công nói tiếp:
– Cho gọi tội thần Mã Đinh Thiên!
Mã Đinh Thiên Hình bộ thượng thư tiền nhiệm lại bị giải lên công đường, nhìn các vị lão thần bên dưới, Mã Đinh Thiên cười nhạo, đưa mắt nhìn lên Chu Thiên Giáng. Đường đường là Hình bộ thượng thư, hôm qua lại dám phán xử như thế, chẳng lẽ tiểu tử này không sợ Thành Võ Hoàng nổi giận chém đầu mình.
– Chu đại nhân, bắt đầu đi.
Vương Bính Khôn nhắc nhở.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, chậm rãi đứng lên:
– Mã Đinh Thiên, hôm qua bản quan nhất thời hồ đồ, phán xử có hơi bất công nên hôm nay phải nhìn nhận lại.
– Hừ! Muốn giết cứ giết, bản quan không trách ngươi vì ngươi căn bản không quyết được chuyện này.
Mã Đinh Thiên nghiêm túc nói.
Chu Thiên Giáng liếm liếm môi, nhìn Đại Ngưu bên cạnh, gõ kinh đường mộc:
– Bản quan tuyên bố, án của Mã Đinh Thiên có chút sai lầm. Nếu Mã Đinh Thiên vô tội, thì phủ đệ và điền sản mà Hộ bộ và Lại bộ tịch thu cũng nên trả lại cho người ta. Đại Ngưu nghe đây, bản đại nhân lệnh cho ngươi đi cùng Mã Đinh Thiên đến Hộ bộ Lại bộ đòi lại phủ trạch của Mã gia. Ai dám không trả thì tẩn nó cho bản quan!
Thiết côn của Đại Ngưu dậm xuống đất một cái:
– Đại Ngưu tuân lệnh!
Chu Thiên Giáng nói rất nhanh, mãi cho đến khi Đại Ngưu tiến lên dẫn người đi, Vương Bính Khôn và một đám lão thần ai nấy còn há hốc miệng, hận không thể nhét cả quả trứng gà vào.
Vương Bính Khôn rất lâu sau mới phản ứng nổi:
– Ta đánh chết ngươi
Trên công đường phó chủ thẩm vung tay với chủ thẩm, dưới công đường ào ào chửi bới. Thân Bách Công gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, một đám nha dịch kéo người này khuyên người kia. Một đám lão thần đấm ngực giậm chân như cha chết, có hai lão già còn giơ chân đạp.