Lão Thái phó Vương Bính Khôn cũng choáng váng, run rẩy đứng dậy:
– Tiểu tử thối, ngươi biết mình nói cái gì không? Có tin ta quất chết ngươi hay không hả?
– Lão đại nhân, ngài đừng quên ta là quan chủ thẩm.
Chu Thiên Giáng nói ngạo mạn, trong giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
– Ngươi…đồ khốn khiếp ngươi, lão thần sẽ báo cáo ngươi đến hoàng cung!
Vương Bính Khôn nói xong, run rẩy đứng dậy, cất bước đi ra ngoài công đường Hình Bộ. Thấy bộ dạng lửa giận ngút trời của Lão Thái phó, dân chúng đều tránh đường, tôi tớ trong phủ Thái phó nhanh chống dắt díu nhau theo ông ta.
Mọi người ngơ ngác, Mã Đinh Thiên như trời trồng không nhúc nhích, căn bản không thể tin được lỗ tai của mình. Sau vài giây ngắn ngủi bình tĩnh, dân chúng ở cửa lập tức nhao nhao, cũng chạy nhanh đi truyền tin. Đặc biệt tai mắt các phủ náu trong dân chúng cũng nhanh chân chạy về khẩn trương báo cáo với chủ tử của mình.
Chu đại nhân liếc nhìn Mã Đinh Thiên đang ngẩn người một cái, ngay cả nghỉ thẩm cũng chẳng hô, vung tay áo lên xoay người đi vào nội đường. Chu Thiên Giáng ước gì Thành Võ Hoàng trong cơn tức giận miễn chức phúc thẩm của hắn, dù sao chức quan này hắn cũng chẳng muốn làm. Nếu Thành Võ Hoàng có thể chịu được cơn tức giận này, vậy Chu Thiên Giáng chỉ có thể nghĩ cách bức điên Vương Bính Khôn liêm khiết, chủ động đoạt lấy quyền hành của hắn.
Thân Bách Công vừa thấy Chu đại quan nhân muốn lui vào trong, vội vàng đuổi theo:
– Đại nhân, khoan đã!
Chu Thiên Giáng xoay người lại nói thờ ơ:
– Sao, ngươi còn việc gì?
– Đại nhân, không thể được. Mã Đinh Thiên là tội thần đứng đầu, cho dù không liên lụy cửu tộc thì cũng không thể tha thứ cho ông ấy, nếu không Hoàng thượng sẽ trách tội ngài.
Thân Bách Công có lòng tốt nhắc nhở Chu Thiên Giáng.
– Chẳng phải Hoàng thượng đã nói rồi sao?Bổn đại nhân toàn quyền làm chủ, trong nội cung cấm hỏi.
Chu Thiên Giáng nói tỉnh bơ.
– Trời ạ, đại nhân ngài…đại nhân, lòng quân vương khó dò!
Thân Bách Công nói cẩn thận.
– Khốn kiếp! Cái gì thế này? Ai nghi bản quan xử phạt bất công, cứ việc báo cáo ta với Hoàng thượng. Cho dù Hoàng thượng hôm nay có mặt, bản quan cũng phán xử như vậy.
Chu Thiên Giáng nói xong, vung bàn tay lớn đi vào nội đường.
Trong công đường Hình bộ, tất cả nha dịch đều nhìn Thân Công Bách, cả Mã Đinh Thiên cũng chưa dám rời đi.
Thấy Chu Thiên Giáng rời đi thanh phong vân đạm, Thân Công Bách thở dài:
– Bái phục, Thân Bách Công sống hơn nửa đời người mới có thể gặp được đại nhân như vậy, chết cũng đáng!
Loại tình cảm sùng bái của Thân Bách Công đối với Chu đại quan nhân lập tức tăng lên mức độ mới. Ngay cả Hoàng thượng, thần tử cũng không để vào mắt, triều Đại Phong e rằng chỉ có duy nhất một người.
Bọn nha dịch ở công đường Hình Bộ cho đến tận bây giờ cũng chưa gặp qua chuyện như vậy. Hay thật, phó chủ thẩm bị chủ thẩm làm cho tức mà chạy mất, chưa hô thoái đường đã vứt tội thần trên đại đường.. Mọi người ai nấy nhìn nhau, không biết rốt cuộc là thả người hay không thả người.
– Thân đại nhân, ngài xem…chuyện này nên làm thế nào giờ?
Bộ đầu đi lên nhẹ nhàng hỏi.
– Đồ ngu, dẫn người đi đã, đợi phó đại nhân trở về rồi tính.
Thân Bách Công dù sùng bái Chu Thiên Giáng nhưng cũng không dám tự tiện làm chủ thả tội thần quan trọng như vậy. Gã cảm thấy đợi lát nữa có thánh chỉ, chắc chắn còn phải thẩm tra xử lý nữa.
Sau khi Chu Thiên Giáng vào trong thưởng thức trà, được một lát thì Hạ Thanh và Đại Ngưu vội vàng chạy đến. Hạ Thanh thân là Hình Bộ thứ sử vốn ở trên công đường, nhưng lại bị Chu Thiên Giáng sắp xếp đi làm nhiệm vụ khác nên đã nhìn thấy một vở kịch hay.
Chu Thiên Giáng thưởng thức ngụm trà, cười hỏi:
– Thế nào, có bao nhiêu lão thần chạy vội vào hoàng cung?
Hạ Thanh cười khổ:
– Đại nhân, chỉ sợ nơi này sắp náo nhiệt.
– Vậy thì chờ đi, dù sao ta không thay đổi giao ước. Chính mồm Hoàng thượng nói, những người khác mặc ta xử lý, chỉ cần tiêu diệt hai nhà Phùng Ngạc là được. Thành Võ Hoàng thuận miệng nói như vậy, còn thực sự nghĩ ta không dám thả người. Lần này hay rồi, cho dù Thành Võ Hoàng không vội, những lão thần bị giam giữ cũng không bằng lòng. Lão có thể bức ta bội bạc, ta cũng không thể để Hoàng thượng nhàn rỗi.
Chu Thiên Giáng nói thoải mái.
– Ha ha, đại nhân, lão nhân Vương Bính Khôn kia lại đi quỳ gián rồi.
Đại Ngưu cười ha hả, nói.
– Lão nhân này, quả thực ông trời đã ban cho chúng ta cái bia đỡ đạn, đời này chỉ có ông ta còn sống.
Chu Thiên Giáng nói xong, tự tay rót hai chén trà cho Hạ Thanh, Đại Ngưu. Nhiệm vụ giờ của họ là chờ đợi, xem hậu quả của việc chọc giận Thành Võ Hoàng là gì.
Ngoài cửa hoàng cung, rất nhiều lão thần căm phẫn muốn yết kiến Thành Võ Hoàng. Những người này phần nhiều là văn thần trong ba viện và Lão Học chính trong Quốc Tử Giám, bản chất cực kỳ cổ hủ. Dù Mã Đinh Thiên trước kia xưng thần cùng một vua với bọn họ, nhưng trong thời gian ở thiên lao những người này đúng là hận đến buốt răng. Mã Đinh Thiên để cho ngục tốt Hình bộ đối xử với những người này không hề khách khí, nhà giam ẩm ướt khiến bọn họ chịu khổ không ít. Dựa theo truyền thống lưu truyền qua trăm ngàn năm đến nay, đám lão thần này đều cảm thấy tru sát phản thần là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trải qua những đòn tra tấn trong ngục, trong mắt bọn họ hình như không truy cứu tội của phản thần, cũng có nghĩa là mình phải chịu thiệt thòi lớn.
Lão thái phó Vương Bính Khôn càng uất nghẹn đến nỗi gương mặt già đỏ bừng, huơ cây gậy trúc lớn tiếng mắng chửi Chu Thiên Giáng. Trong lòng Vương Bính Khôn, giờ Mã Đinh Thiên sống hay chết cũng chẳng còn quan trọng, lão chỉ hận không thể khiến Thành Võ Hoàng đánh chết cái tên Chu Thiên Giáng chết tiệt kia dưới loạn côn mới vừa lòng.
Thành Võ Hoàng đã sớm nhận được tin, Vệ Triển đứng bên cạnh cười khổ lắc đầu, cũng không biết nên đánh giá Chu Thiên Giáng thế nào mới thích đáng. Vừa nghe ám tử Niêm Can Xử thuật lại, Thành Võ Hoàng thiếu chút nữa đã giận đến tắt thở.
– Tên khốn này, không ngờ hắn… làm ta tức chết mà.
Thành Võ Hoàng chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước ngự án.
– Chủ nhân, những lão thần kia đều đang chờ bên ngoài, nên tuyên… hay là không tuyên…!
Ngụy Chính Hải cẩn thận xin ý chỉ.
Thành Võ Hoàng hít sâu hai hơi, cố giữ cho mình bình tĩnh:
– Vệ Triển à, ngươi nói xem có phải con khỉ nhãi nhép này muốn ép trẫm phải giết hắn không.
– Bệ hạ! Hắn làm thế chẳng qua là muốn để ngài thay người.
Vệ Triển hiểu rõ nhất lối suy nghĩ của Thành Võ Hoàng, y cũng không ngờ Chu Thiên Giáng lại thủ đoạn như thế.
Thành Võ Hoàng ép Chu Thiên Giáng phải chém hai họ Phùng, Ngạc, không những có thể áp chế uy vọng của Chu Thiên Giáng trong lòng dân chúng, mà còn có thể cho chúng thần thấy kết cục của kẻ nói không giữ lời. Vệ Triển cũng không ngờ, Chu Thiên Giáng quả thực dám phạm lỗi lầm lớn bằng trời như vậy, phán Mã Đinh Thiên đứng đầu đám phản thần là vô tội rồi phóng thích.
– Tiểu tử này giỏi lắm, biết mình đã lập nên công lao lớn như vậy, trẫm không thể giết mới dám làm thế. Hừ! Muốn đấu với trẫm à, vậy để trẫm xem bước tiếp theo tiểu tử này sẽ giở trò gì. Trẫm mặc xác đám phản thần này, nhưng hai họ Phùng, Ngạc tuyệt không thể sống.
Thành Võ Hoàng xanh mặt lại, nói rồi lập tức phái Ngụy Chính Hải đến phủ Tông Nhân tìm Tĩnh vương. Trong số lão thần ngoài cửa cung không có Tĩnh vương trà trộn, Thành Võ Hoàng cũng không ứng phó nổi.
Tĩnh vương vừa nhận được tin, đang chuẩn bị về phủ trốn đã bị Ngụy Chính Hải vừa vặn bắt gặp ngoài phủ Tông Nhân. Tĩnh vương hết cách, chỉ có thể mang theo một đám quan sai phủ Tông Nhân chuẩn bị đi can.
Trên Càn cung điện, đám lão thần liên can tinh thần sục sôi, đều giận dữ trách tội Chu Thiên Giáng. Những người này không cầu gì khác, chỉ cầu Thành Võ Hoàng kéo tiểu tử này xuống khỏi cái ghế Hình bộ thượng thư, dù có cho hắn làm Trung quân đại nguyên soái cũng được, chỉ cầu đừng có làm chuyện mất mặt nữa. Phán xử như thế, sẽ chỉ khiến triều đình Đại Phong trở thành trò cười cho các quốc gia khác.
Thành Võ Hoàng mặt không hề đổi sắc:
– Nếu thay thế tiểu tử này thì ai trong các ngươi đi làm chủ thẩm? Không phải trẫm chưa từng hỏi, giờ lại đi tìm trẫm truy cứu?
– Hoàng Thượng, Chu Thiên Giáng làm thế thì còn coi thể diện của chúng thần ra gì?
Một lão Ngự sử của Đô Sát viện kích động nói.
– Trẫm không biết Chu Thiên Giáng phán xử Mã Đinh Thiên thì liên quan gì đến các ngươi?
Thành Võ Hoàng nhìn mọi người với vẻ kỳ quái.
Vương Bính Khôn đứng ra phía trước:
– Bệ hạ nói thế là sai rồi. Thử hỏi ngay đến Mã Đinh Thiên đứng đầu đám phản thần còn vô tội, vậy thì biết thẩm tra xử lý những tội thần khác thế nào đây?
Trong lòng Thành Võ Hoàng bực bội muốn chết, có một số việc ông ta còn không thể nói thẳng:
– Trẫm đã hạ thánh chỉ, việc này toàn quyền giao cho Hình bộ giải quyết, trong cung không can thiệp. Đừng quên hiện giờ trẫm đang ở giai đoạn tự xét lại mình, nếu lại hạ chỉ nữa chẳng phải trẫm sẽ thành hạng lật lọng hay sao.
– Bệ hạ, việc này liên quan đến đại cục đó. Thử hỏi nếu đám tội thần này vô tội, mà trước kia chúng thần đã vào ngục, nói vậy chẳng phải chúng thần đều là tội thần hay sao.Vương Bính Khôn giận dữ nói.
Trong lòng Thành Võ Hoàng như ăn phải mướp đắng, mình đã chụp cho Chu Thiên Giáng một cái mũ, không ngờ tiểu tử này cũng ném trở lại một cái mũ khác. Vương Bính Khôn nói không sai, nếu đám tội thần này vô tội thì khác nào nói những lão thần này vào ngục là có tội. Dựa theo cách nói của Chu Thiên Giáng, Mã Đinh Thiên là phụng chỉ hành sự, còn đám Vương Bính Khôn lại là kháng chỉ bất tôn.