Thiên Giáng Đại Vận

Chương 159-1: Thiếu một người (1)




Chu Thiên Giáng không từ chối, nếu như đã làm Hình Bộ Thượng thư thì hắn cũng muốn mượn thân phận này để nhanh chóng chuyển bạc ra khỏi kinh thành, nếu không đến lúc Thành Võ Hoàng hổi kinh thì không chừng lại sắp xếp hắn đến chỗ nào đó.

Nghị triều kết thúc, văn võ bá quan đều tiến đến chúc mừng. Trong lòng Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân như bị đè bởi một tảng đá lớn. Việc Huyền Nhạc bổ nhiệm có thể giấu diếm được người khác nhưng giấu sao được hai người họ. Từ việc sắp xếp của Huyền Nhạc có thể thấy được y còn cảnh giác Chu Thiên Giáng hơn cả Thành Võ Hoàng. Một khi Huyền Nhạc được lập làm Thái tử thì cũng không phải chuyện tốt với Chu Thiên Giáng.

Tuổi Chu Thiên Giáng còn trẻ, phải nói là trụ cột chắc chắn cho tương lai triều đình. Theo thế cục trước mắt và trí tuệ của Huyền Nhạc thì y cao hơn một bậc so với Huyền Châu. Nếu như mầm mống nghi kỵ đã được gieo xuống, thì sớm hay muộn Huyền Nhạc sẽ động đao giết Chu Thiên Giáng.

Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân nhìn nhau một cái, điều mà hai người họ suy tính chính là Quách Dĩnh và Ngọc Nhi. Trong nội tâm thì Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân vẫn hy vọng Huyền Châu có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, như vậy thì Huyền Châu và Chu Thiên Giáng sẽ trở thành vua tôi hợp nhất như giữa Thành Võ Hoàng và Vệ Triển.

Sau nghị triều, Huyền Nhạc tạm thời trở về hậu cung nghỉ ngơi một chút, sai người chuẩn bị tiệc tối để mừng công các tướng sĩ.

Đổng Quý Phi đi vào tẩm thất của Huyền Nhạc, hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Trải qua sự việc kinh hồn lần này, Đổng Quý Phi cũng trở nên trầm ổn không ít.

– Nhạc Nhi, con và Chu đại nhân vẫn có quan hệ với nhau à? Sao mẫu thân không biết?

– Ha ha, mẫu thân đại nhân, trước khác nay khác, con cùng Chu Thiên Giáng hợp tác, là dựa trên cơ sở đối phó với Huyền Minh, Huyền Xán. Giờ nguy cơ của Huyền Minh, Huyền Xán đã được diệt trừ thì hắn chính là đối thủ lớn nhất của con.

– Vậy sao con còn phong cho hắn chức Hình Bộ Thượng thư? Con phải biết rằng giờ Chu Thiên Giáng đang kiêm nhiệm ba chức, chủ soái đại quân Bắc phạt, An Sát Sứ An Sát Viện, lại thêm Hình Bộ Thượng thư nữa, đúng là quan lớn rồi.

Đổng Quý Phi lo lắng nhìn Huyền Nhạc.

Huyền Nhạc phe phẩy cái quạt giấy, trên khuôn mặt lộ nụ cười thần bí khó lường.

– Mẫu thân đại nhân, có một thủ đoạn giết người, gọi là phủng sát. Nắm càng cao, chết càng nhanh. Phụ hoàng vẫn cảnh giác với Chu Thiên Giáng, đối phó với loại người như vậy thì cũng không cần đối chọi với hắn, chỉ cần tâng bốc, con cùng Huyền Châu càng tâng bốc, thời gian phụ hoàng động thủ với hắn lại càng sớm, bởi vì phụ hoàng sợ tương lai có một ngày con cháu Lý gia ta không ai có thể áp chế Chu Thiên Giáng.

Huyền Nhạc nói xong, buông quạt cầm bút, tự mình viết một chương ca ngợi công lao Chu Thiên Giáng. Y muốn cho Thành Võ Hoàng thấy, công lao Chu Thiên Giáng đã lấn cả chủ rồi.

Trước kia trong bốn nhi tử của Thành Võ Hoàng triều Đại Phong thì nổi trội nhất làHuyền Minh và Huyền Xán. Nói về lão tam Huyền Nhạc, chỉ sợ cũng chẳng bằng cả danh tiếng của Huyền Châu, ít nhất dưới sự nâng đỡ của Chu Thiên Giáng thì Huyền Châu dần dần bộc lộ tài năng, nhưng Tam hoàng tử Huyền Nhạc sau khi tiếp nhận chức Giám Quốc Đại Thần, từ đầu đến cuối chỉ ba ngày, đã xử lý gọn gàng ngăn nắp việc hỗn loạn của kinh thành, khiến các vị công thần phải nhìn bằng con mắt khác.

Chẳng những các quan trong triều, ngay cả Chu Thiên Giáng cũng thầm khâm phục. Việc này nếu ném cho lão tứ Huyền Châu kia, nhất định có thể khiến cậu ta buồn đến phát bệnh mất. Quả thực trong việc lựa chọn ứng cử cho ngôi vị Hoàng đế thì Chu đại quan nhân cũng hiểu được Huyền Châu không bằng Tam ca Huyền Nhạc của cậu ta. Tuy nhiên nhìn theo góc độ cá nhân, Huyền Nhạc cũng không phải là ứng cử viên trong lòng Chu Thiên Giáng. Trong mắt Chu Thiên Giáng tên tiểu tử này khôn khéo quá mức. Nếu y tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế thì Chu Thiên Giáng phải dùng gấp đôi tinh lực để đối phó với Huyền Nhạc so với Huyền Châu.

Trong hành cung lâm thời tại Bành Thành, Thành Võ Hoàng đang xem tấu chương cấp báo của đám người Huyền Nhạc. Mặc dù nói là cấp báo, nhưng lúc này đã là ngày thứ sáu sau khi phá thành. Vẻ mặt Thành Võ Hoàng biến đổi không ngừng, thỉnh thoảng lại cau mày. Vệ Triển vẫn bộ dạng không sợ sóng lớn, dường như chẳng có gì liên quan đến ông cả.

– Vệ Triển, tiểu tử Thiên Giáng này quả thật không đơn giản, tổn thất chưa đến một nghìn đã hạ được kinh thành. Đáng mừng nhưng cũng có chút đáng sợ.

Thành Võ Hoàng nói xong thì buông tin báo chiến sự thứ nhất của Binh Bộ xuống.

– Hoàng thượng, sao thần nghe dường như không phải người không đang tán dương hắn.

Vệ Triển liếc nhìn Thành Võ Hoàng.

– Ha ha, tán dương? Trẫm còn không biết tán dương hắn thế nào đây. Triều đình của ta từ khi khai quốc đến nay, chưa một trận đại chiến nào mà không bi tráng thê thảm máu chảy thành sông. Nhưng tiểu tử Chu Thiên Giáng này, mấy trận đại chiến đều đánh ngoài dự đoán của mọi người. Nếu như nói là may mắn thì cũng không thể may mắn hết trận này đến trận khác được. Thử hỏi nhân vật như vậy nếu dẫn binh đối đầu với trẫm, ngươi cảm thấy vị tướng quân nào có thể thắng được hắn?

Thành Võ Hoàng cau mày nhìn Vệ Triển.

Vệ Triển trầm mặc một chút, lặng lẽ nói:

– Bắc Phương Văn Nhữ Hải chắc chắn không được. Khi đánh tan Chu Diên Thiên, Văn Nhữ Hải đã từng là phó soái của Chu Thiên Giáng, vị lão tướng này đã phục sát đất Chu Thiên Giáng. Nếu như nói có thể đối phó với Chu Thiên Giáng, thần thấy chỉ có Quách Thiên Tín thôi.

Thành Võ Hoàng vỗ bàn một cái:

– Trẫm lo chính là điểm này. Với quan hệ Quách gia và Chu Thiên Giáng, nếu họ liên kết với nhau thì Đại Phong ta không ai có thể địch.

Thành Võ Hoàng nói xong đứng dậy, chắp tay sau lưng, yên lặng đi vài bước.

– Hoàng thượng, thần cảm thấy người đã quá lo lắng về Chu Thiên Giáng rồi. Nhìn từ khía cạnh khác thì Đại Phong ta có hắn cũng là một sự uy hiếp với các quốc gia thiên hạ, đây chưa hắn là chuyện xấu. Hơn nữa, Quách gia một lòng một dạ trung liệt, tuyệt đối không hai lòng với Đại Phong ta.

Vệ Triển ngẩng đầu nhìn Thành Võ Hoàng mà nói.

– Trẫm vô cùng tin tưởng Thiên Tín, nếu không lần này đã không để lão phu nhân quản thúc ba quân. Ta lo không phải là hiện tại, mà là tương lai. Trẫm ở trên ngai vàng còn có thể áp chế tên tiểu hầu tử Chu Thiên Giáng này, nhưng sau khi trẫm trăm tuổi, mấy hoàng nhi của ta, chỉ sợ không ai có thể áp chế hắn. Hai nghịch tử Huyền Minh, Huyền Xán cho dù trẫm không giết chúng thì cũng sẽ phế truất thân phận hoàng tử, còn Huyền Châu, Huyền Nhạc cũng không phải là đối thủ của Chu Thiên Giáng.

– Hoàng thượng, người để Huyền Nhạc điện hạ tiếp nhận chức Giám Quốc, chẳng lẽ là chuẩn bị lập Huyền Nhạc làm Thái tử sao?

Vệ Triển nghi ngờ hỏi.

Thành Võ Hoàng lắc đầu:

– Điều này trẫm cũng rất khó xử, vẫn chưa thể xác định được. Theo như tấu chương vừa nãy thì có thể thấy được Huyền Nhạc rất có tâm cơ, là một nhân tài trị quốc, nhưng điều khiến trẫm lo lắng là Huyền Nhạc bên trong khôn khéo, nhưng có chút đố kỵ. Chương công đức nó viết, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự ghen ghét. Hừ hừ, nhi tử này của ta dám định mượn đao giết người, tính kế với ngay cả phụ hoàng mình.

– Hoàng thượng, chuyện này không đúng tâm ý của người.

Vệ Triển lặng lẽ nói.

– Vệ Triển, đây cũng không phải dự tính ban đầu của trẫm. Đối với Chu Thiên Giáng, trẫm có thể áp chế hắn ở mọi nơi, làm như vậy là để mài bớt các góc cạnh của tiểu tử này, tạo ra một trụ cột tương lai của Đại Phong nhưng e là cách làm của Huyền Nhạc không hợp thời. Ngươi nghĩ mà xem, Chu Thiên Giáng lập nhiều công lao, trẫm cũng không thể giơ đao giết người. Nếu diệt trừ hắn thật, chưa cần nói đến dân chúng của Đại Phong, ngay cả công thần trong triều cũng sẽ trong lòng nguội lạnh, vậy nên Huyền Nhạc đố kỵ với Chu Thiên Giáng thì không bằng lôi kéo hắn. Về điều này nó không bằng Huyền Châu. Qua quan sát trong khoảng thời gian này, trẫm phát hiện hài tử Huyền Châu này đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều so với trước kia. Mấu chốt là nếu Huyền Châu tiếp nhận vị trí của trẫm, chắc chắn Chu Thiên Giáng còn có thể phụ tá, nhưng trên phương diện thống trị triều chính, Huyền Châu kém xa so với Huyền Nhạc. Điều này khiến trẫm thật có chút khó xử.

Vệ Triển gật đầu, ông hiểu được sự lo láng của Thành Võ Hoàng. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Thiên Giáng có thể cải biến vận mệnh chính trị của triều Đại Phong. Thành Võ Hoàng chèn ép hắn cũng là xuất phát từ sự bất đắc dĩ, bằng không với công lao của Chu Thiên Giáng, không đến ngày truyền ngôi đã không còn gì để thưởng nữa rồi, vậy nên Thành Võ Hoàng luôn làm khó dễ Chu Thiên Giáng, chính là muốn lưu lại cơ hội phong thưởng này cho hậu nhân, khiến Chu Thiên Giáng cảm tạ quân vương đời sau, nhưng hai vị hoàng tử đều có điểm mạnh và điểm yếu. Từ tấu chương của Huyền Nhạc, Vệ Triển cũng nhìn được ra, nếu Huyền Nhạc tiếp nhận ngôi vị, chỉ bổ nhiệm cho người nghe lời mà tuyệt đối không bổ nhiệm cho người tài trí cao hơn y, nhưng nếu Huyền Châu mà tiếp nhận ngôi vị thì Thành Võ Hoàng lại lo lắng trọng thần khinh quân, có thể quân thần sẽ không coi trọng hoàng quyền. Xem ra Hoàng thượng muốn chọn một người kế vị cũng không phải một chuyện dễ dàng.

– Bệ hạ, việc mất tích của hai vị hoàng tử và Phùng thị, người xem nên xử lý thế nào?

Vệ Triển chuyển đề tài.

– Quách lão phu nhân đã đồng ý thả hai gia tộc Phùng, Ngạc, trẫm cũng không thể thất hứa. Lập tức lệnh Mục Kỳ thông báo cho Huyền Nhạc, hai gia tộc Phùng, Ngạc đợi trẫm hồi kinh sẽ thẩm tra lại. Về phần Huyền Minh và Huyền Xán chỉ có thể bắt, không được giết!