Thiên Giáng Đại Vận

Chương 151-1: Mật chỉ (1)




– Đại nhân, có phải chúng ta có thể đánh một trận lớn rồi chứ? Cứ thế này thì ta nghẹn chết mất.

Đại Ngưu nói theo.

Chu Nhất cũng nhìn Chu Thiên Giáng nói:

– Đại nhân, thuộc hạ cũng cảm thấy có thể công thành được rồi, hiện giờ lương thảo của chúng ta đã thiếu thốn, Huyền Châu điện hạ phái người đưa tin tới, nói là lương thảo bên Thục Thiên vận chuyển tới bị người ta cướp mất rồi, đoán chừng là Quỷ Y Trác Hành giở trò. Có mấy trăm binh mã áp tải lương thảo, căn bản không phải là đối thủ của đám ăn cướp Trách Hành kia, nếu chờ tiếp thì e là chiến cuộc sẽ bất lợi cho chúng ta.

Chu Thiên Giáng nhướn mày:

– Chu Nhất, lương thảo hiện giờ còn có thể kéo dài bao lâu nữa?

– Chỉ đủ bảy ngày, nếu như tiết kiệm một chút thì nhiều nhất là mười ngày.

– Mười ngày? Vậy được, đợi thêm mười ngày nữa, tuy các huynh đệ trong thành đã có không ít người được thăng cấp nhưng dù sao thì cũng mới nhậm chức không lâu, cần có thời gian khai thông với bọn thủ hạ. Cho bọn họ chút thời gian nữa, cũng nắm chắc được quyền chỉ huy tuyệt đối các binh tốt dưới tay. Chu Nhị, các huynh đệ trong thành có ai canh gác cổng thành không?

Chu Thiên Giáng hỏi.

– Thủ vệ cổng thành hiện giờ luân phiên nhau canh, hẳn là cũng có người của chúng ta.

Chu Nhị đáp.

– Được! Nhanh chóng liên lạc với các huynh đệ của chúng ta, nhìn xem hai ngày sau có huynh đệ của chúng ta gác cổng thành hay không, nếu như mà có thì chuyển ba xe thảo dược mà Đại Ngưu thu thập được đến cổng thành giao cho Cố Tiểu Phượng, nói với nàng ta là trong vòng bảy ngày phải luyện chế ra được thứ chúng ta cần, nếu không sẽ làm chậm trễ đại sự.

Chu Thiên Giáng sắp xếp xong thì lập tức lệnh cho đại quân rút về phía sau ba mươi dặm. Màn đêm buông xuống, Chu Thiên Giáng viết một phong tấu chương, sai khoái mã thượng tấu cho Thành Võ Hoàng. Tấu chương của Chu Thiên Giáng rất ngắn gọn, chỉ nói với Thành Võ Hoàng sau mười ngày nữa thì hắn sẽ quyết chiến kinh thành.

Tin Chu Thiên Giáng chủ động lui binh khiến văn võ bá quan trong kinh thành vô cùng hưng phấn. Theo như Huyền Minh nói thì hiện giờ không dựa vào Chu Thiên Giáng được nữa, đại quân kinh thành sắp phản kích. Tuy nói vậy nhưng trong lòng mấy người Hoàng hậu và Huyền Minh đều có cảm giác thấp thỏm bất an. Chu Thiên Giáng làm càng thần bí thì bọn họ càng cảm thấy có âm mưu gì đó.

Cố Tiểu Phượng nhận được ba xe thảo dược một cách suôn sẻ. Độc môn truyền nhân của Lĩnh Nam Cố gia ngay lập tức dựng nồi và bếp ở hậu viện tửu điếm, bắt đầu luyện chế thứ Chu đại quan nhân cần.

Năm ngày liên tiếp, cuối cùng Huyền Minh cũng không nhịn được mà phái mười ngàn nhân mã ra khỏi thành truy tìm tung tích bên địch. Lần này thì Chu Thiên Giáng không hề khách khí, hắn phái hai viên tướng là Đại Ngưu và Hạ Thanh đánh giết đến tận dưới thành mới hậm hực trở về.

Bảy ngày sau, cuối cùng Cố Tiểu Phượng cũng hoàn thành sứ mệnh, dựa theo Độc kinh của Cố gia mà luyện ba xe thảo dược thành mười bình bột phấn.

Đại chiến càng đến gần thì Chu Thiên Giáng bắt đầu đứng ngồi không yên. Trong đầu Chu đại quan nhân nghĩ lại từng chi tiết, sợ lại bỏ sót điều gì đó.

Trong đại trướng, mấy người Chu Nhất không ai nói gì, trong tay Chu Tứ và Hạ Thanh ôm hai con chim sơn ca.

Ánh nến xung quanh chiếu lên khuôn mặt của Chu Thiên Giáng, ngày mai chính là ngày quyết đấu, tất cả mọi người đều đang chờ mệnh lệnh của hắn.

Cuối cùng Chu Thiên Giáng cũng ngẩng đầu lên:

– Chu Nhị, truyền lệnh cho các huynh đệ trong thành, ngày mai giờ Mùi khi đại quân áp sát dưới thành thì lấy hỏa tiễn làm tín hiệu, các huynh đệ trong quân bắt đầu trở mặt. Nếu như hỏa tiễn không được thì không ai được tiết lộ thân phận. Ngoài ra nói với sư phụ Lâm Phong của ta là bổn soái đã được sư thúc Vệ Triển cho phép, có thể điều động tất cả nhân thủ Niêm Can Xử trong thành, bất kể là người của Huyền Nhạc hay là người của Niêm Can Xử cũng phải nghe theo lệnh của sư phụ Lâm Phong. Bổn soái không có yêu cầu gì khác, nói với sư phụ phải đảm bảo Quách phủ, Dung Quý Phi và Tĩnh Vương an toàn tuyệt đối, một khi họ dời đi an toàn thì bảo sư phụ lập tức phóng tín hiệu, đại quân ta toàn lực công thành.

Chu Thiên Giáng nói xong thì Chu Nhị nâng bút dùng chữ viết rất đặc biệt viết thật nhanh, một lúc sau đã viết xong hai bức thư. Chu Nhị soi xét thấy không có sai sót gì mới cất hai mật hàm có nội dung giống nhau vào ống trúc.

Hai phong thư được buộc vào hai con chim sơn ca, Chu Nhị làm vậy cũng để ngừa vạn nhất bị mất. Hơn nữa chữ mà cậu ta viết chỉ có người đã huấn luyện ra cậu ta mới có thể hiểu được, cho dù có rơi vào tay Huyền Minh thì đối phương cũng không giải được hàm nghĩa trong đó.

Chu Tứ và Hạ Thanh bước ra ngoài lều, trong bóng đêm, hai con chim sơn ca giương cánh bay về phía kinh thành.

Hoàng cung kinh thành được canh gác cẩn mật, ngoài Càn Cung nghị sự điện được canh gác cẩn mật, Hoàng hậu Phùng Uyển Thu ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, bên cạnh mụ là Ngạc Quý Phi hiện đã là Thái phi, tân hoàng Huyền Xán ngồi cạnh mẫu hậu, ánh mắt đờ đẫn. Từ khi đăng cơ đến nay Huyền Xán phát hiện ra cái danh Hoàng thượng của mình chỉ để trang trí. Tuy ngày nào cũng nhận được triều bái của văn võ bá quan, thỏa mãn được ước nguyện đã lâu nhưng thực quyền lại ở trong tay mẫu hậu, thậm chí còn không bằng Huyền Minh ca ca, ít nhất thì Huyền Minh cũng nắm binh quyền của “Đại Phong”.

– Huyền Minh hoàng nhi, sao mấy ngày nay đại quân Chu Thiên Giáng không có động tĩnh gì vậy?

Hoàng hậu Phùng Uyển Thu hỏi.

Gương mặt Phùng Uyển Thu lạnh lùng nhìn Huyền Minh, đại quân Chu Thiên Giáng đột nhiên lui binh khiến cho nữ nhân có quyền thế nhất thiên hạ này cảm thấy hơi bất an trong lòng. Ngạc Quý Phi vui mừng nhìn nhi tử của mình, mụ cảm thấy Huyền Minh đúng là rất giống một Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm.

– Hồi mẫu hậu, theo như nhi thần được biết thì cung ứng đại quân của Chu Thiên Giáng không đủ, phỏng chừng là chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi. Quân sư Trác Hành của Chu Diên Thiên luôn tập kích lương thảo cung cấp cho đại quân ở Yến Sơn, đây là đả kích rất lớn với Chu Thiên Giáng. Tuy Chu Thiên Giáng tạm thời tập hợp được mấy vạn đại quân nhưng lại không giải quyết được vấn đề ăn uống cho những người này. Mấy tháng trước phụ hoàng vì xuất binh lên phía bắc nên vẫn luôn chuẩn bị lương thực hậu cần, gần như dự trữ hết lương thảo của các đô phủ giàu có trong kinh thành, cho dù Chu Thiên Giáng có lấy bạc ra thu thập lương thảo thì cũng phải đợi sau mùa gặt. Theo nhi thần thấy thì ít ngày nữa phỏng chừng Chu Thiên Giáng sẽ thoái binh xuôi nam, nếu muốn khởi binh đến kinh thành thì cũng chỉ có thể đợi sau mùa đông.

Huyền Minh thao thao bất tuyệt nói ra kiến giải của mình.

Phó soái Ngạc Tất Long cau mày, suy nghĩ của y rất khác với Huyền Minh nhưng lúc này y cũng không thể đả kích ngoại sanh (cháu ngoại trai) của Phùng Uyển Thu được.

Quốc trượng Phùng Canh Niên ngồi bên trái, vị trí này đã từng dành riêng cho Tĩnh Vương, lúc này quốc trượng Phùng Canh Niên khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng luôn cảm thấy có vấn đề trong này.

– Thái hậu, lão thần có câu này nhưng không biết có nên nói hay không.

Phùng Canh Niên khách khí nói với nữ nhi.

Tuy là phụ thân và nữ nhi nhưng địa vị khác nhau, theo quy củ thì cái người làm phụ thân này cũng phải thi lễ với nữ nhi.

– Phụ thân, có gì thì cứ nói, đừng ngại.

Phùng Uyển Thu gật đầu nói với phụ thân.

Phùng Canh Niên nhìn mọi người đang có mặt một cái, trong đại điện này hầu như đều là người của hai nhà Phùng, Ngạc. Bọn họ hiểu được một khi chiến sự bị thua thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ không lưu lại bất cứ người đàn ông nào của hai nhà này.

– Thái hậu, Hoàng thượng, chư vị đang có mặt, lão hủ cảm thấy tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này mưu ma chước quỷ, việc không đánh mà lui không phải là tác phong trước đây của hắn. Tuy lão hủ không để ý đến việc triều chính nhưng đều rất chú ý đến nhất cử nhất động của Chu Thiên Giáng này, hắn từ một môn nhân không chút tiếng tăm của Quách phủ có thể đấu võ mồm với quan văn ngoài triều điện, càng về sau thì càng xuất hiện lực lượng mới, suất lĩnh một đám tạp binh đánh tan một trăm ngàn đại quân của Chu Diên Thiên. Việc này không chỉ dựa vào sự may mắn, tên này nhìn thì có vẻ cứng đầu nhưng thực ra việc gì cũng suy trước nghĩ sau cặn kẽ, vậy nên lần này Chu Thiên Giáng đột nhiên lui binh khiến lão hủ cảm thấy không hợp với lẽ thường. Hai quân chưa từng trải qua đại chiến thương gân động cốt đã lui binh, cho dù có trở về Bành Thành thì Thành Võ cũng không tha cho hắn. Thái hậu, Hoàng thượng, ta thấy chúng ta vẫn nên phòng bị cẩn mật hơn.

Phùng Canh Niên đa mưu túc trí, mấy lời này cũng rất có lý, lập tức nhận được sự tán đồng của mấy người Ngạc Luân Xuân.

Trong hoàng cung mọi người đang thảo luận nên phòng bị Chu Thiên Giáng thế nào thì một đám người cũng đang tụ tập trong hậu viện phủ tướng quân.

Lúc này đã là canh bốn nửa đêm, ngày mới sắp đến.Ba canh giờ trước nhân mã bí mật tiềm phục trong kinh thành đã nhận được mật hàm Chu Nhị gửi tới, lập tức bắt đầu hành động. Tuy đại môn phủ tướng quân bị quan binh canh gác nghiêm ngặt trước sau, xung quanh cũng được tăng cường quan binh tuần tra nhưng mấy người này vẫn ra vào tự do như thường.