Thành Võ Hoàng buông tấu chương, chân mày hơi nhíu lại:
– Tĩnh Vương là huynh đệ ruột thịt của ta, không ngờ Phùng Uyển Thu lại lấy Ngọc Nhi để ép đệ ấy, trẫm không thể tha cho nữ nhân này được.
Thành Võ Hoàng cắn răng nói.
Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn Vệ Triển và Huyền Châu một cái rồi nói tiếp:
– Chiêu vàng thau lẫn lộn này của Chu Thiên Giáng đúng là rất hay nhưng không biết tên tiểu tử này đang chờ gì nữa. Cung ứng của Bành Thành đã sắp cạn rồi, nếu cứ như vậy thì cũng không phải là cách.
– Phụ hoàng, nhi thần đã hạ lệnh hai phủ Thục Thiên và Trung Đô hỏa tốc điều lương thảo lên phía bắc, chắc chắn là có thể bám trụ một thời gian nữa.
Huyền Châu cẩn thận nói.
Huyền Châu biết tỏng kế hoạch của Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng luôn mồm cảnh cáo cậu ta không được nói với Thành Võ Hoàng. Tuy Thành Võ Hoàng đã phát giác ra chuyện Chu Thiên Giáng tự ý luyện binh mã nhưng cụ thể có bao nhiêu binh mã thì Thành Võ Hoàng cũng không rõ. Trong tình hình như vậy thì cả Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng đều đang giả bộ hồ đồ, Thành Võ Hoàng muốn mượn bản lĩnh của Chu Thiên Giáng để lấy được kinh thành. Hiện giờ trong thời khắc nhạy cảm thế này thì chỉ có thể giả bộ không biết gì cả.
Nhưng trong lòng Chu Thiên Giáng lại hiểu rõ, hắn biết chỉ cần trận này kết thúc thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ truy vấn hắn chuyện này, vậy nên Chu Thiên Giáng cũng để lại một đường lùi, chuẩn bị chiến sự kết thúc một cái là hắn sẽ chủ động “thẳng thắn”. Đương nhiên là Chu đại quan nhân sẽ không nói hết toàn bộ binh mã, cùng lắm chỉ có thể để lộ là một hai ngàn người, chừng này nhân mã không thể uy hiếp được Thành Võ Hoàng. Ngoài ra chiến công của hắn hẳn là có thể qua mặt được nhưng nếu như nói ra mình đang nắm trong tay năm, sáu ngàn quân tinh nhuệ thì đối với bất cứ ai cũng là một sự uy hiếp. Trải qua chính biến lần này Thành Võ Hoàng đã không còn chịu được bất cứ đả kích nào nữa, nếu biết trong tay Chu Thiên Giáng có nhiều binh mã như vậy thì chắc chắn sẽ trừ khử hậu họa này.
– Huyền Châu, con theo Chu Thiên Giáng lâu như vậy thì hẳn cũng biết lai lịch của hắn. Con nói thực cho phụ hoàng biết xem rốt cuộc hắn có chắc chắn hạ được kinh thành hay không?
Thành Võ Hoàng nhìn Huyền Châu hỏi.
– Có, nhi thần tuyệt đối tin tưởng Chu Thiên Giáng. Phụ hoàng, Chu Thiên Giáng kéo dài thời gian công thành cũng không phải là không có lý do. Sức chiến đấu của những binh mã hắn suất lĩnh không mạnh, có thể tạm thời hù dọa Huyền Minh không dám xuất thành đại chiến đã không dễ dàng gì rồi. Chắc chắn nhân cơ hội này Chu Thiên Giáng sẽ luyện binh, chờ thời cơ chín muồi. Tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không nương tay đâu.
Huyền Châu nói rất tự tin.
Thành Võ Hoàng nhìn Huyền Châu, luôn cảm thấy nhi tử này có chuyện giấu mình nhưng ngẫm lại thì Thành Võ Hoàng cảm thấy những lời Huyền Châu nói cũng có lý.
– Con nói cũng đúng, đạo binh mã này của Thiên Giáng chỉ có cái mã bề ngoài. Tên tiểu tử này đóng doanh trại ngoài hai mươi dặm, tiến có thể công mà lùi có thể thủ, còn khiến kinh thành không dò được thực hư. Trên phương diện quân sự thì tiểu tử Chu Thiên Giáng này đúng là một nhân tài, cho dù trẫm có đích thân lãnh binh e là cũng không được ổn như hắn, nhưng cứ như vậy thì sẽ vô cùng bất lợi với trẫm.
Thành Võ Hoàng bắt đầu lo lắng dư luận của thiên hạ.
Vệ Triển ôm kiếm, nâng mắt nói:
– Hoàng thượng, Thiên Hạ đô phủ nhận được ba đạo thánh chỉ thật giả lẫn lộn, e là cũng khiến lòng người đại loạn. Thần cảm thấy hay là chúng ta nhân cơ hội này bắt đầu tiến hành chém giết các đô phủ nằm trong tay hai nhà Phùng Ngạc, để những phủ doãn đang quan sát thấy rõ rằng đối nghịch Hoàng thượng chỉ có một con đường chết.
Vệ Triển lạnh lùng nói.
Tuy hiện giờ Niêm Can Xử không thể vào cung hành thích Hoàng hậu và Huyền Xán nhưng với khả năng của Thanh Long thôi, hành thích vài phủ doãn đô phủ thì tỷ lệ thành công vẫn vô cùng cao.
Thành Võ Hoàng lắc lắc đầu:
– Lúc này mà dùng thủ đoạn thích sát thì có vẻ bổn hoàng cũng hẹp hòi quá. Giết người không phải thủ đoạn, điều trẫm muốn là giết tâm của bọn chúng, để cho người trong thiên hạ vĩnh viễn không dám làm trái ý chỉ của trẫm nữa. Mấy năm nay trẫm một lòng muốn làm một người con có hiếu, vậy nên đặt hết mọi quyền lợi hậu cung cho Thái hậu, hơn nữa cũng quá nhân từ với các quan viên. Vốn trẫm cho rằng Thái hậu vừa chết thì trẫm có thể điều chỉnh triều cương, không ngờ nữ nhân và nhi tử của trẫm lại không biết sống chết mà đối nghịch với trẫm. Hừ, bọn chúng tưởng rằng chỉ cần nắm được kinh thành là có thể ngỗi vững sao? Hừ hừ, đúng là buồn cười.
– Hoàng thượng, nếu không giết một người để răn trăm người thì e là các đô phủ khác sẽ không phái binh mã trợ giúp Chu Thiên Giáng, như vậy thì phỏng chừng là chiến sự còn kéo dài nữa.
Vệ Triển yên lặng nói.
Thành Võ Hoàng cầm tấu chương trên thư án, trên mặt lộ ra một nụ cười lơ đãng:
– Trong tấu chương của tên tiểu tử này tràn đầy sự tự tin, mặc dù là câu nào cũng hoang đường nhưng trẫm nhìn ra được sự tính toán của hắn.
Thành Võ Hoàng nói xong thì buông tấu chương:
– Vệ Triển, ngươi đã gửi mật chỉ mà trẫm bảo ngươi gửi cho Tam hoàng nhi Huyền Nhạc chưa?
– Hồi Hoàng thượng, đã gửi cho Mục Kì rồi ạ.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu:
– Trẫm vẫn rất coi trọng Huyền Nhạc, nói với Mục Kì, lệnh cho trong kinh thành phải đảm bảo an toàn cho Huyền Nhạc.
Thành Võ Hoàng nói xong thấy sắc mặt Huyền Châu có chút lúng túng thì cười cười nói tiếp:
– Tuy rằng trẫm có hai nghịch tử nhưng may là còn có hai hoàng nhi rất được lòng trẫm. Huyền Châu, con cũng rất xuất sắc, hy vọng trong tương lai bất kể là con hay Huyền Nhạc ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì cũng phải như phụ hoàng và Tĩnh Vương thúc của con, đối xử chân thành với nhau.
Sắc mặt Huyền Châu vui mừng:
– Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần sẽ tuân theo sự dạy bảo của người.
Thành Võ Hoàng cho Huyền Châu lui xuống. Huyền Châu vừa đi thì Thành Võ Hoàng đích thân viết một bức mật thư cho Quách lão phu nhân. Thành Võ Hoàng lệnh Vệ Triển nói với Mục Kì chưa đến ngày kinh thành quyết đấu thì không được giao bức mật thư này cho Quách lão phu nhân.
Ngoài kinh thành, đúng như Chu Thiên Giáng dự đoán, Tĩnh Vương luân phiên xuất chiến hơn nửa tháng, mỗi lần Tĩnh Vương xuất chiến là bên Chu Thiên Giáng đều bị đánh cho “chạy trối chết”. Mặc dù Huyền Minh biết là Chu Thiên Giáng cố ý nhường nhưng y cũng vui vẻ chơi tiếp, dù sao thì thời gian càng lâu càng bất lợi với Chu Thiên Giáng và Thành Võ Hoàng. Thiên Hạ đô phủ đang quan sát, một khi Huyền Xán ổn định được kinh thành thì sẽ thành sự thực không thể thay đổi được, hơn nữa Chu Thiên Giáng thua nhiều sẽ khiến Thành Võ Hoàng hết hy vọng.
Huyền Xán phát từng đạo thánh chỉ xuống, bất kể các đô phủ đó có thừa nhận hay không thì thánh ý của y vẫn phải truyền xuống. Chu đại quan nhân cũng không rảnh rỗi, ngươi phát ta cũng phát, hơn nữa Chu Ký Ngân Lâu của ông chủ Chu Nhị và Chu Tam cũng rải lời đồn trong kinh thành, nhất thời khiến cho phía dưới cũng không rõ rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Đại quân của Chu Thiên Giáng luân phiên trải qua giao chiến, những binh tốt kia cuối cùng cũng có khởi sắc. Tuy mấy ngày hôm nay bên Chu Thiên Giáng tổn thất hơn hai ngàn nhân mã nhưng sức chiến đấu lại không ngừng được nâng cao.
Trong thời gian này Chu Thiên Giáng giao cho Đại Ngưu một nhiệm vụ đặc biệt. Hắn bảo Đại Ngưu dẫn hai mươi khoái kỵ đến các huyện trấn xung quanh thu thập mấy vị thảo dược đặc biệt. Bất kể tiệm thuốc ra giá bao nhiêu, chỉ cần có thì mua hết toàn bộ, nếu như đối phương nhất quyết không bán thì cướp.
Trong kinh thành, sau khi Tĩnh vương gia giúp Huyền Minh xuất chiến chín trận, cuối cùng cũng bị Chu Nhất “đả thương”, bắt đầu phải nằm giường dưỡng thương. Nhìn người của Chu Thiên Giáng bị Cao Dũng suất lĩnh đại quân đuổi giết, trong lòng Tĩnh Vương cũng rất khó chịu. Theo ước định của song phương thì sau khi đánh ba trận Tĩnh Vương sẽ để Thiên Giáng phái Đại Ngưu một côn đả thương ông ta, như vậy thì ông ta còn có cớ để rời khỏi cuộc chiến này nhưng Chu Thiên Giáng cứ chần chừ không động thủ, cuối cùng thì để Chu Nhất cho ông ta một kiếm. Thực ra Chu Thiên Giáng cũng không còn cách nào khác, tên Đại Ngưu kia không biết nặng nhẹ, nhỡ chẳng may đập Tĩnh Vương một côn bán thân bất toại thì hắn muốn khóc cũng không có nước mắt mà khóc.
Sở dĩ Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhất “đả thương” Tĩnh Vương là do hắn cảm thấy thời gian cũng sắp chín muồi. Huyền Minh đã bị “thắng lợi” làm cho lu mờ, tuy biết là giả nhưng tên này vì để nâng cao sĩ khí mà vẫn khao thưởng ba quân đề bạt dũng sĩ. Đám nhân mã Chu Tứ huấn luyện nhanh chóng bộc lộ tài năng trên chiến trường. Trên chiến trường, bất cứ tướng quân thống lĩnh nào cũng thích đề bạt những người dũng mãnh mà có đầu óc như thế này, những người như vậy không chỉ nâng cao sĩ khí mà còn đảm bảo cho sự sinh tồn của bản thân trên chiến trường.
Trong quân trướng của Chu Thiên Giáng, toàn bộ mấy người Hạ Thanh đang ngồi đó. Từ khi Tĩnh Vương bị thương thì hai bên có đánh nhau mấy trận, mấy trận này có thua có thắng, Chu Thiên Giáng cũng coi như là luyện binh mấy lần.
– Chu Nhị, các huynh đệ đang phục trong kinh thành của chúng ta có bao nhiêu người thượng vị rồi?
Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhị hỏi.
Chu Nhị lấy ra một tờ giấy vừa được thống kê:
– Đại nhân, theo như mật báo mới nhất vừa được đưa tới đêm qua thì hiện giờ chúng ta có tổng cộng bốn mươi bảy huynh đệ thăng chức Thiên tổng, trong đó còn có hai người đã thăng lên chức Giáo kỵ vệ, những người khác đều là Thập hộ, Bách hộ.