– Không cần phải gấp, lần này tấn công kinh thành cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cứ để cho huynh đệ của chúng ta trà trộn vào trước đi, bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ trên chiên trường, ta tin tưởng rất nhanh sẽ được thăng cấp. Ít nhất cũng là bách hộ, chỉ cần có năm mươi người được đề bạt làm Thiên tổng, vậy là chúng ta thắng chắc.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Chu Nhị ngẩn ra:
– Ý ngài là cho người của chúng ta trên chiên trường lập thành tích?
– Đúng vậy, để cho bọn họ dùng hết khả năng đánh, cắt ít thịt mới có thể dụ được mãnh hổ. Kinh thành phòng ngự kiên cố, nhân mã hùng hậu, nếu liều mạng tấn công chúng ta chính là đi chịu chết. Cứ từ từ chơi đùa với bọn họ. Một tháng sau, lão tử muốn Huyền Minh tự mình nuốt vào quả đắng này.
Chu Thiên Giáng rốt cuộc cũng nghĩ được một nước cờ hay. Lúc này, cũng không giống như đánh trận với Chu Diên Thiên một lần là xong, căn cứ vào tình hình trước mắt, giữ để không bị đại bại liền coi như thắng lợi rồi.
Sau khi sắp xếp xong, Chu Thiên Giáng tự mình chạy về phía đội ngũ Thành Võ Hoàng, hắn phải mời Thành Võ Hoàng quay lại Bành thành, ở đó chờ tin tức thắng lợi.
Thành Võ Hoàng xanh cả mặt, trên đường đi ông cũng Chu Thiên Giáng tranh cãi không ít. Nếu không phải hiện tại tình thế bức bách Thành Võ Hoàng không còn biện pháp nào khác, chứ nếu không ông đã hạ lệnh trảm Chu Thiên Giáng rồi.
– Thiên Giáng, ngươi nói thật với trẫm, đối phó với Huyền Minh ngươi nắm được mấy phần thắng?
Thành Võ Hoàng nghiêm túc hỏi.
Chu Thiên Giáng trầm mặc một chút, lặng lẽ nói:
– Hoàng thượng, không dám dối gạt ngài, thần chỉ có thể nắm chắc được ba phần.
– Ba phần? Nói như vậy chính là đã thất bại.
Thành Võ Hoàng sắc mặt trầm xuống.
– Hoàng thực, thực ra điều này đều là do ngài. Ai bảo ngài tích trữ nhiều lương thảo kinh thành như vậy. Lại còn lệnh chế tạo nhiều áo giáp và binh khí. Nếu như không có những thứ đó, thàn tự nhận có thể nắm được tám phần thắng. Đương nhiên, ngài đừng nghĩ chỉ có ba phần thắng mà coi thường, nếu trận chiến này kéo dài một hai tháng, thần sẽ nắm chắc được chín phần thắng.
Chu Thiên Giáng ngồi ở trong long liễn, không kiêu ngao không siểm nịnh nói.
Thiên Giáng, không dùng tới đại quân Trấn Nam, ngươi thực sự có thể nắm chắc được chín phần thắng?
Thành Võ Hoàng hoài nghi hỏi.
– Thần lấy cái đầu ở trên cổ đảm bảo.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, tự tin nói.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu, ông cũng hiểu được thế cục trước mắt. Kinh thành trang bị lương thảo, vũ khí đều là chuẩn bị dùng ở cuộc tấn công Chu Diên Thiên, không nghĩ tới bây giờ lại để cho Huyền Minh chiếm tiện nghi. Thành Võ Hoàng hiện tại không có tướng để dùng, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Chu Thiên Giáng.
– Thiên Giáng, trẫm đối với ngươi kỳ vọng rất lớn. Nếu ngươi thất bại, trẫm liền tự mình nắm giữ ấn soái đến thảo phạt nghịch tử. Nếu như không có cách cấp tốc hạ thành, vậy trẫm sẽ ở Bành thành chờ tin tức thắng lợi của ngươi.
– Hoàng thượng, thần còn có một thỉnh cầu.
Chu Thiên Giáng nói.
– Ừ, nói.
– Thần xin bệ hạ không cần lo lắng, dù cho chiến sự như thế nào, xin ngài cũng đừng điều động đại quân Trấn Nam. Thật ra, dù đại quân Trấn Nam đã đến, trước mắt cũng không thể làm được điều gì. Quách tướng quân cũng sẽ không mang toàn bộ nhân mã tới, nhiều nhất chỉ có thể xuất ra ba bốn vạn nhân mã. Một khi nước Đương Vân mượn cơ hội này đánh hạ ôi hiểm yếu Trấn Nam, chúng ta ở đây sẽ là hai mặt giáp địch. Cho nên, xin bệ hạ dù có thế nào, cũng không thể động tới binh mã Trấn Nam.
Chu Thiên Giáng kiên trì ý kiến của mình.
Hắn làm vậy không phải chỉ vì Quách Dĩnh, mà còn là lo nghĩ cho dân chúng Đại Phong. Trấn Nam là nơi hiểm yếu nếu như thất thủ, Đại Phong lại là nơi địa hình bằng phẳng. Lúc đó đừng nói là lấy được kinh thành, , chỉ sợ đến sách lược dự bị cũng phải bỏ đi.
Chu Thiên Giáng sắp xếp để tứ hoàng tử Huyền Châu đi theo Thành Võ Hoàng trở về Bành thành. Hắn muốn Huyền Châu trở về cùng Thành Võ Hoàng là có mục đích, để cho Huyền Minh nhìn chằm chằm vào Thành Võ Hoàng. Một khi Thành Võ Hoàng mà nhận được tin tức thất bại ở chiến trường, có lẽ sẽ cấp tốc đều động đại quân Trấn Nam. Có Huyền Châu đi theo, Chu Thiên Giáng lúc nào cũng có thể nắm được hướng đi của Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng vừa đi, Chu Thiên Giáng vốn là hai ngày nữa sẽ tới kinh thành, lại chậm chạp trì hoãn tới ba ngày. Cách kinh thành hai mươi dặm, Chu Thiên Giáng sai người hạ trại đóng quân. Doanh trướng của chủ soái Chu Thiên Giáng bố trí rất kỳ quái, trên đất trống trước doanh trướng, cho người đào thành các hố nhỏ. Mà ra vào trướng của chủ soái phải đi từ cửa hông, rất bất tiện.
Trong kinh thành, Huyền Minh cũng nhận được tin tức từ thám báo. Lúc này, Huyền Minh hùng tâm bừng bừng, chuẩn bị ra sức đánh Chu Thiên Giáng một trận, rửa sạch hổ thẹn trước đây. Huyền Minh sức mạnh đầy đủ, gã bây giờ binh nhiều tướng mạnh, lương thảo sung túc. Huyền Minh không tin đội quân tạo nham của Chu Thiên Giáng có thể đánh bại hắn. Ngắn ngủi trong hai ngàu, Huyền Minh ở kinh thành lại tập hợp thêm được bày ngàn binh mã. Cũ mới lộn xộn, đại quân trong kinh thành ngày ngày đều nghiêm khắc thao luyện. Chu Tứ huấn luyện đám binh sĩ đều là hạt giống, lập tức được các thống lĩnh phát hiện, không ít người trực tiếp được thăng làm tiểu đội trưởng.
Chu Thiên Giáng ở trong trướng soái, bên dưới là các tướng lĩnh lần đầu tập kết. Chu Thiên Giáng ngồi ở trên ghế nguyên soái, mỉm cười nhìn mọi người.
– Chư vi tướng quân, hôm nay chúng ta phải đánh trận thứ nhất. Vạn sử khởi đầu nan, trận thứ nhất nếu không thắng, không có lợi đối với sĩ khí quân ta. Cho nên, trận mở màn này chúng ta nhất định phải có khởi đầu tốt đẹp, cho Huyền Minh và bà già Hoàng hậu lẳng lơ kia chút màu sắc.
Chu Thiên Giáng thay đổi tác phong thường ngày, uy nghiêm nhìn mọi người.
– Nguyên soái đại nhân, mạt tướng tuân lệnh.
Đại Ngưu không chút do dự đứng lên nói.
Chu Thiên Giáng hài lòng cười cười:
– Tốt. Bổn soái lệnh ngươi làm quan tiên phong, tiên lên mắng chửi quân địch. Trận thứ nhất liền để cho Đại Ngưu ngươi đánh.
– Haha, đại nhân yên tâm, nếu như thua ta liền đem đầu mình đến gặp người.
Đại Ngưu khờ khạo cười.
– Không, ngươi lần này đi kiêu chiến, chỉ co phép thua không được thắng.
Chu Thiên Giáng bông nhiên nói.
Trong trướng các tướng quân đều sửng sốt, mới vừa rồi còn nói nhất định phải thắng, vừa mới chớp mắt, đã thành chỉ cho phép thua không được thắng.
– Đại nhân, Đại Ngưu đầu óc ngu muội, ngài đừng nói đùa được không?
Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ nói.
– Ngươi thì biết cái gì, bảo tiểu tử ngươi đi kiêu chiến, chính là muốn đối phương đem một đội nhân mã đến. Đội tiên phong thực sự, sẽ được ta bố trí cách kinh thành khoảng năm dặm. Nếu tiểu tử nhà ngươi có thể dẫn đối phương đến đó, chính là đã lập được công lớn. Nếu không dẫn đến được, phạt ngươi ba ngày không được ăn cơm.
Chu Thiên Giáng trừng mắt nói.
Chu Nhất ngồi ở một bên mỉm cười không nói gì. Trước khi triệu tập tướng lĩnh, gã và Chu Thiên Giáng đã lập xong mưu kế, muốn nuốt trọn đội binh mã giao chiến của đối phương.
– Đại nhân, vậy ngài vẫn nên đổi người khác đi, chuyện này ta không làm được.
Đại Ngưu nói xong, buồn bực ngồi xuống.
– Nói cái rắm gì vậy, chuyện này chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Tiểu tử ngươi lại đây, bổn đại nhân đã sớm giúp ngươi nghĩ kế sách.
Chu Thiên Giáng nói xong trắng mắt liếc nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu vừa nghe, hấp tấp chạy tới trước án soái, Chu Thiên Giáng đắc ý lấy ra một túi gấm trước mặt mọi người.
– Bổn đại nhân đặt diệu kế ở trong cái túi gấm này, ngươi tự mình xem đi.
Chu đại quan nhân cũng bắt chước cổ nhân kiếp trước, lại còn nghĩ ra cái cách này nữa.
Đai Ngưu lấy ra một tờ giấy, cẩn thận nhìn hồi lâu không khỏi khen nói:
– Đại nhân, viết hay quá, mấy chữ này quá tuyệt. Nhưng mà…. Ta không biêt chữ.
Đại Ngưu xấu hổ đem tờ giấy đặt lên trên bàn.
– Đồ liệt não, ngươi không biết chữ mà xem lâu vậy làm gì? Đưa lỗ tai lại đây.
Chu Thiên Giáng tức giận, thật muốn lấy lệnh tiễn trên bàn ném qua, hắn quên mất rằng Đại Ngưu không biết chữ.
Chu Thiên Giáng ở bên tai Đại Ngưu nhỏ giọng nói vài câu. Đại Ngưu nghe xong, miệng rộng ngoác ra cười hai tiếng, giơ tay nắm lấy lệnh tiễn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi đại trướng.
Trong kinh thành, tất cả mọi người đều biết tin tức đại quân Chu Thiên Giáng sắp đánh tới. Và lần này lại khác với lần trước ở chỗ, lão bách tính không biết nên hay không nên giúp tân hoàng thủ thành. Ở trong lòng bọn họ, vẫn là hướng về Thành Võ Hoàng nhiều hơn.
Trước kia hoàng hậu từng nói Thành Võ Hoàng bị “nghịch tặc” Chu Thiên Giáng ám sát. Hiện tại Thành Võ Hoàng chẳng những sống rất tốt, còn lệnh cho Chu Thiên Giáng thống lĩnh địa quân đánh trở lại. Lời nó dối của đám người hoàng hậu bị sụp đổ, tạo thành bất mãn lớn trong dân chúng.
Trong hoàng cung, Tĩnh vương bị giam lỏng ở tông nhân phú, đối mặt với hoàng hậu và hoàng điệt soán vị. Tĩnh vương trong lòng hối hận không ngừng, thân là giám quốc đại thần, Tĩnh vương cảm thấy bản thân không sử dụng tốt quyền hành, đi sai một nước, trúng bẫy của hoàng tẩu thua cả bàn cờ.
Két…! Cổng lớn của tông nhân phủ được mở ra. Hoàng hậu Phùng Uyển Thu dưới sự bảo hộ của một đội thị về đang đi tới. Tĩnh vương mở mắt già, ông thực sự muốn xông tới đem Hoàng hậu bóp chết.
– Tĩnh Vương, đề nghị của bổn cung ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hoàng hậu ở bên cạnh bàn tròn ngồi xuống.