Thiên Giáng Đại Vận

Chương 142-1: Bắc phạt - Trận chiến đầu tiên (1)




Dưới tường thành, Đại Ngưu mang theo hơn một vạn người, ào ào diễn tập cảnh liều chết xông lên. Chu Thiên Giáng càng xem lại càng tức, cầm lấy loa đồng lớn tiếng mắng:

– Đồ Đại Ngưu liệt não kia, lão tử không đâu có cho phép người mang người đi tập dượt, nhìn xem người làm rối loạn hết đội hình, chợ bán thức ăn cũng không loạn như ngươi vừa làm. Ngươi không tự nhìn xem, lại còn chạy trở về, đồ liệt não không sợ bị người ta giết chết à.

Chu Thiên Giáng mắng to, nếu không phải tường thành cao, ắn đã phi thân nhảy xuống đập cho kẻ ngu này mấy côn.

– Đại nhân, có gấp cũng vô dụng, lúc này và trước bất đồng, khi đó căn bản là một binh cũ mang theo một hai người tân binh, còn có thể giữ được phương hướng. Bây giờ thì tốt rồi, đem binh sĩ tinh nhuệ đặt vào giữa nhóm binh sĩ này, vừa mới chạy thì đến binh sĩ của chúng ta cũng không nhìn được gì.

Chu Nhất lắc đầu nói.

– Không còn thời gian thao luyện rồi, Thành Võ Hoàng đã ra lệnh, ngày mai nhất định phải dẫn binh lên phương bắc. Xem ra, chỉ có thể vừa hành quân vừa luyện binh rồi.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.

– Đại nhân, lần này tấn công kinh thành, ngài nắm được mấy phần thắng?

Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

– Nói thật, một phần thắng cũng không nắm chắc. Nhưng ở trước mặt Thành Võ Hoàng không dám nói như vậy, bằng không ông ta chắc chắn sẽ hạ chỉ cho Quách Thiên Tín dẫn binh đến đây.

Chu Nhất nhướn mày:

– Vậy chùng ta khởi binh thảo phạt có ích lợi gì?

– Cũng không thể nói như vậy, trên chiến trường thay đổi bất ngờ, có lẽ trên đường ta có thể nghĩ ra biện pháp.

Chu Thiên Giáng nói xong, rất tự tin nhìn Chu Nhất liếc mắt một cái.

Mấy người Chu Nhất đối với Chu Thiên Giáng là mù quáng tin tưởng. Sau vài lần gặp nạn, bọn họ đều tin rằng Chu đại quan nhân chính là phúc tinh chuyển thế, nhất định sẽ được thần linh bảo hộ.

– Đúng rồi, Hạ Thanh đi giúp Chu Tứ thế nào rồi? Cũng không thể xem nhẹ tên qủy y khôn khiếp kia. Chớ nhìn bọn chúng ít người, thời điểm mấu chốt cho người đến xem một chút, cũng rất đau đầu.

Chu Thiên Giáng nói.

– Đã truyền đến tin tức, nói là Trác Hành rất giảo hoạt, thấy viện binh của chúng ta vừa đến, tên kia liền dẫn theo người tiến vào trong núi. Hạ Thanh sợ kéo dài nữa thì lỡ chính sự, cho nên không tiếp tục truy đuổi, chỉ dẫn người trở về.

– Mẹ kiếp! Lại để cho tên kia trốn thoát. Đợi ta thu thập xong tên Huyền Minh kia, lão tử liền khắp thiên hạ truy sát Trác Hành, bớt cho ta lo lắng.

Chu Thiên Giáng nói xong, rời khỏi tường thành hướng vào trong thành mà đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba tiếng pháo nổ vang ngoài cửa thành, Thành Võ Hoàng tự mình thân chinh, đại quân Bắc phạt trùng trùng điệp điệp hường Bành thành đi đến.

Chu Thiên Giáng ngồi ở trên mui xe “soái xe”, nhìn nhân mã kéo dài khoogn ngừng, trong lòng có chút tự hào. Trong vài ngày, Chu Thiên Giáng liền tập hợp được sáu vạn quân, khí thế không hề yếu. Nhưng Chu đại quan nhân vừa nhìn thấy đội hình lung tung lộn xộn, nghe thấy tiếng ong ong ồn ào, Chu đại quan nhân bật người dậy liền im lặng. Hắn cảm thấy không phải là mang binh đi đánh giặc, mà như là cùng một đám nông dân vừa làm việc xong đang tắm rửa.

Ôi! Là phúc hay họa mặc kệ nó đi, cùng lắm thì đế lúc đó lệnh binh mã trong thành đem Dĩnh tử và Ngọc Nhi bảo hộ ra ngoài, lão tử tự tìm vùng nào đó rồi xưng Vương.

Chu Thiên Giáng than thở, người liền hướng vào trong xe nằm, kéo chăn bông đắp lên người. Cũng may, long liễn của Thành Võ Hoàng cách phần đuôi đại quân không đến một dặm, nếu không nhìn thấy đại quân trưng ra cái bộ mặt như thế này, không tức hộc máu mới lạ.

Đại quân “ bắc phạt” của Chu đại quan nhân, vừa hành quân vừa luyện binh, thoáng cái đã tới Bành thành. Toàn bộ đại quân đi so với ốc sên còn chậm hơn. Chu Thiên Giáng cũng không có biện pháp, đi nhanh căn bản cũng chẳng để làm gì, đám người này mà lên chiến trường chẳng khác nào đi tự sát. Thành Võ Hoàng cũng không ngốc, ông đã sớm nhìn ra nhược điểm của đại quân, đã vài phen muốn điều động đại quân ở Trấn Nam, nhưng đều bị Chu Thiên Giáng ngăn cản. Chu Thiên Giáng vỗ ngực thề thốt cam đoan, chắc chắn có thể hạ được kinh thành.

Mặc dù đại quân đi không nhanh, nhưng bề thế tạo ra cũng không hề nhỏ. Hơn nữa, binh lính thủ thành theo bốn phương tám hướng chạy tới, Chu Thiên Giáng cũng đã tập hợp được tám vạn người. Chỉ có điều đối với bên ngoài phải tuyên bố rằng có mười lăm vạn quân. Chu Thiên Giáng muốn tạo cho kinh thành một áp lực trong lòng, mặc kệ có thể đánh nhau hay không, ít nhất nhiều người khí thính.

Chu Nhất giục ngựa đi vào trước xe chủ soái:

– Đại nhân, mỗi lần thao luyện binh khí bị tổn hại rất nhiều, tiếp tục như vậy sợ không ổn. Chỉ lo tới kinh thành, không ít binh sĩ chỉ còn có gậy gỗ làm vũ khí.

Chu Thiên Giáng đang cúi đầu trên giấy vẽ cái gì đó, mấy ngày nay Chu đại quan nhân cũng không hỏi đến chuyện thao luyện, mỗi ngày đều trên xe viết viết vẽ vẽ.

– Chu Nhất, ngươi không cần lo lắng, bây giờ thương gãy đao mẻ vẫn còn hơn là lúc lên chiến trường mới bị bẻ gãy.

Chu Thiên Giáng thờ ơ nói.

– Ngươi nói quá đơn giản rồi, cũng không thể để quân sĩ mang theo que cời cửa lò đi đánh giặc được.

Chu Nhất bất mãn nói.

– Vậy phải làm gì bây giờ? Ta cũng không làm được binh khí.

Chu Thiên Giáng nói xong để bút đứng lên.

– Đại nhân, chiến trường không phải là rò đùa, đừng quên phía sau chúng ta là long liễn của hoàng thượng. Đại quân tinh nhuệ của đối phương mà đánh tới, ta dám cam đoan đám tân binh chưa từng bị thương trên chiến trường chắc chắn sẽ rối loạn. Đến lúc đó đại quân tan tác, chắc chắn là sẽ“ vỡ tan ngàn dặm”. Chu Nhất nghiêm túc nói.

Chu Thiên Giáng cắn cán bút, hắn đương nhiên biết được điều này:

– Chu Nhất, giao chiến chính diện chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ của đại quân Kinh Giao. Dù Huyền Minh là kẻ vô năng, nhưng đại quân Kinh Giao lại do Sở Vân lưu lại, sức chiến đấu không hề kém. Hơn nữa, binh mã trong kinh thành trang bị đầy đủ, đều là binh sĩ lão luyện trên chiến trường, sức chiến đấu hết sức dũng mãnh. CHo nên, lần này tác chiến chúng ta phải xuất “kỳ chiêu”.

– Kỳ chiêu?

Chu Nhất hơi sửng sốt:

– Đại Nhân, ngài đã nghĩ tới kỳ chiêu gì?

Trong lòng Chu Nhất trở nên vui vẻ.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu nói:

– Không có.

Chu Nhất trong lòng vừa mới dâng lên hưng phân ngay sau đó liền tức giận:

– Haizz, thế thì chả khác gì là chưa nói.

Chu Thiên Giáng nhìn đại đội nhân mã:

– Còn có hai ngày để đến được kinh thành, nên nghĩ tới chút chiêu rồi. Người đâu, thông báo Chu Nhị, Hạ Thanh lại đây, ta có việc cần thương lượng.

Chu Thiên Giáng dặn dò một tiếng, không tới một lúc, Đại Ngưu cùng đám người Hạ Thanh đều từ đội ngũ của mình tiến tới trước xe chủ soái.

Những người này đều là Chu Thiên Giáng đích thân thống lĩnh, không như những lần trước. Chu Thiên Giáng không có bổ nhiệm người ngoài, toàn bộ các tướng lĩnh đều do huynh đệ của mình đảm đương.

– Chu Nhị, kinh thành có tin tức gì mới?

Chu Thiên Giáng hỏi.

– Đại Nhân, kinh thành đang bốn phía lùng bắt phần tử khả nghi, nếu người của chúng ta dời đi không nhanh, chi sợ cũng đã bị bắt vào đại lao. Mặt khác, Huyền Xán hạ lệnh thu thập binh mã trong thành, nghe nói hiện tại cũng đã tập kết được tám vạn đại quân.

Chu Nhị cau mày nói.

Cũng là tám vạn nhân mã, nhưng người ta trang bị đầy đủ, lại còn là lấy lão mang tân, binh sĩ của Chu Thiên Giáng bên này căn bản không thể sánh bằng. Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều cau màu, trầm mặc không nói.

– Phủ tướng quân và Tĩnh vương phủ như thế nào rồi?

Chu Thiên Giáng lúc này lo lắng nhất chính là Quách Dĩnh và Ngọc nhi, những chuyện khác đều không để trong lòng.

– Hoàng hậu muốn Quách đại tiểu thư gả cho Huyền Xán, lão phu nhân vẫn cứ kéo dài chưa có trả lời. Tuy nhiên, xe ra Quách tướng quân đã gửi mật thư tới hoàng hậu, theo lời căn dặn của ngài. Nếu không, chắc chắn hoàng hậu sẽ không để yên cho Quách gia. Mặt khác, Tĩnh vương phủ đã bị giới nghiêm, Ngọc cách cách dược đưa vào trong cung, tạm thời không liên lạc được.

Chu Thiên Giáng nghiến răng nói:

– Khốn khiếp dám đoạt vợ của ta, tên Huyền Xán kia chết chắc rồi.

Chu Thiên Giáng không quá lo lắng cho Quách Dĩnh, có Lâm Phong và hộ vệ Quách gia bảo hộ, Quách Dĩnh coi như là an toàn. Nhưng Ngọc cách cách lại không như vậy, hoàng hậu nhất định sẽ phái trọng binh canh gác, muốn dùng Ngọc cách cách để uy hiếp Tĩnh vương. Hiện tại, mọi người không kinh thành đều biết tin tức Thành Võ Hoàng chưa chết, hoàng hậu chỉ có thể bức Tĩnh vương đại diện nguyên lão hoàng tộc đứng ra ủng hộ Huyền Xán.

Chu Thiên Giáng trầm mặc một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:

– Chu Nhị, ngươi không phải nói là kinh thành đang thu thập binh mã sao? Vừa hay chúng ta có thể cho người trà trộn vào. Đến lúc đó những huynh đệ này sẽ chính là “kỳ chiêu”, ở phía sau lưng tên tiểu tử Huyền Minh hung hăng chém một đao.

Không đợi Chu Nhị đáp lời, Chu Tứ cười khổ tiếp lời nói:

– Đại Nhân, chúng ta ở trong kinh thành binh mã chỉ có một nghìn năm trăm người, phân tán trong đại quân tám vạn người, căn bản cũng không có mấy tác dụng. Chỉ sợ đến lúc đó còn chưa kịp phản bội, đã bị giám trảm chém chết.