Thiên Giáng Đại Vận

Chương 137-1: Ai mưu phản (1)




- Hoắc Thống lĩnh, theo như tình hình trước mắt, Nhị Điện hạ chỉ có thể cưỡng ép đăng cơ, Dư Da Bình này ta và ngươi phải đánh hạ, nếu không, Thành Võ Hoàng còn sống, thiên hạ sẽ không ai thừa nhận tân Hoàng. Còn về phía Kinh thành, có thể để cho hai vị Hoàng tử tuyên bố tin Thành Võ Hoàng đã chết, nhanh chóng khống chế Tĩnh Vương và Đề đốc cửu môn. Còn đại doanh Trấn Nam chỉ cần khống chế được Quách phủ ở Kinh thành, Quách Thiên Tín này hiếu tâm rất nặng, hơn nữa lại là con một, bức lão không thể không nghe theo lệnh của tân Hoàng. Bên phía Văn Nhữ Hải, Hoắc Thống lĩnh có thể chuyển cáo hai vị Điện hạ, Quốc Cữu gia sẽ lập tức phát binh kiềm chế binh mã đại doanh phương bắc. Đương nhiên, bên Quốc Cữu Gia cũng không thể không xuất lực, hy vọng sau khi tân Hoàng Bệ hạ lên ngôi sẽ đáp ứng cắt thành trì bên ngoài Hổ Khẩu Quan cho Quốc Cữu gia.

Trách Hành tính toán chặt chẽ, muốn lợi dụng được cơ hội khó có này để kiếm được thổ địa và thời gian cho Chu Diên Thiên. Trác Hành suy tính rất sâu xa, cho dù Huyền Xán đăng cơ, triều Đại Phong sẽ vẫn cứ đi xuống. Chỉ cần cho Chu Diên Thiên đủ thời gian để khôi phục binh mã, không ngoài một năm có thể lẻn vào được Hổ Khẩu Quan. Đến khi đó, triều Đại Phong cũng chỉ có thể do Chu Diên Thiên nhất thống thiên hạ.

Hoắc Chấn Sơn không có tâm cơ như Trác Hành, nghe y nói vậy, gã cảm thấy trong lòng rực rỡ. Huyền Minh và Huyền Xán lo nhất không phải là Quách Thiên Tín mà là Đại Hải quân phương bắc của Văn Nhữ Hải, Quách Thiên Tín xa tít nam cương, mặc dù nhận được tin mà dẫn đại quân bắc thượng nhất nhất cũng phải mất một hai tháng, nhưng Văn Nhữ Hải thì khác, chỉ cần đại quân phương bắc xuôi nam….nhanh nhất không đến mười ngày là có thể vây khốn Kinh thành. Nếu Chu Diên Thiên có thể kiềm chế Văn Nhữ Hải, tất cả lo lắng của hai vị Điện hạ coi như được giải quyết xong. Không có hai đại doanh nam bắc uy hiếp, binh mã đại doanh Kinh Giao chính là đội ngũ mạnh nhất, cho dù các đô phủ tập trung binh lực thảo phạt cũng không phải đối thủ của đại doanh Kinh Giao.

- Trác tiên sinh, tuy tai hạ không dám đáp ứng với ngài, nhưng sẽ bí mật tấu việc này tới hai vị Điện hạ. Tin chắc với tầm nhìn xa hiểu rộng của hai vị Điện hạ sẽ đồng ý với yêu cầu của các hạ. Có điều, không biết bên phía lão Quốc cữu có thể tiếp nhận ý kiến của các hạ không?

Hoắc Chấn Sơn nghi ngờ nhìn Trác Hành.

- Ha ha, không cần lo lắng, tại hạ cam đoan Quốc Cữu Gia sẽ lập tức phát binh.

Trong lòng Trác Hành tự nhủ, nếu Quốc Cữu Gia biết việc này không nổi điên lên mới lạ.

- Được! Người đâu, lập tức bí mật tấu với Huyền Minh Điện hạ!

Lục sự viên của Hoắc Chấn Sơn bắt đầu viết tấu bí mật cho Huyền Minh.

Đại doanh Kinh Giao có nuôi chim bồ câu chuyên để đưa tin trong quân, lần này Hoắc Chấn Sơn đến ám sát Thành Võ Hoàng có đặc biệt sai người gói theo chim bồ câu để trong túi ngựa. Quỷ Y Trác Hành cũng vậy, có điều chim của y phải trung chuyển hai lần mới có thể đến tay Chu Diên Thiên. Hai người đều tự viết mật báo, thả chim.

Lúc này Chu đại quan nhân vẫn còn đang chạy loạn trong Lạc Nhạn Sơn. Ban ngày còn ổn, vừa đến đêm, Chu đại quan nhân đã nổi cáu, vì hắn không biết đường. Tuy đã vài lần đi qua Lạc Nhạn Sơn nhưng lần nào cũng ngồi trong xe, còn bây giờ hắn một mình cưỡi ngựa chạy trong Lạc Nhạn Sơn, đói đến hoa mắt chóng mặt, xung quanh hổ gầm sói tru, Chu Thiên Giáng sợ hãi hoang mang không còn biết phương hướng nữa.

- Con mẹ nó, trước kia khi đi qua đây còn cảm thấy non xanh nước biếc, sao giờ lại thấy nó đáng sợ thế này!

Hắn lầm bẩm dắt ngựa lang thang không biết nên đi về đâu.

Ban ngày hắn thúc ngựa chạy theo đường lớn, ai ngờ con ngựa ngu này không biết đường, càng chạy đường càng hẹp, đến khi quay đầu lại thì trời đã tối đen.

Chu Thiên Giáng bước thấp bước cao trên sườn núi, đột nhiên chiến mã dựng chân trước hí lên vài tiếng. Tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết rõ chiến mã đều có linh tình, bình thường sẽ không kêu loạn lên như thế.

Hắn vội vàng xem xét xung quanh, cách đó không xa, dưới ánh trăng, một con mãnh hổ lộng lẫy đang lặng lẽ đi về phía Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng cảm thấy toàn thân hơi lạnh, tay cầm thanh đao mò được từ trong đống thây, một tay kéo mạnh dây cường, dường như con ngựa này còn lớn gan hơn cả hắn.

Vó ngựa không ngừng lùi lại, thở phì phì. Dưới ánh trăng, Chu đại quan nhân đã thấy rõ được rốt cuộc cái gì khiến cho con ngựa kinh hãi như thế. Cũng may đây là một con chiến mã, nếu là ngựa bình thường của dân chúng, chỉ sợ đã sớm tung bốn vó bỏ chạy.

- A!

Chu đại quan nhân sợ hãi hét lên một tiếng, theo bản năng đặt tay ôm ngực. Với mãnh thú như vậy cũng chỉ có Phích Lịch Đạn mới có thể giết, nhưng sờ thử, tim hắn rơi xuống tận gót chân, Phích Lịch Đạn đều đưa cả cho Chu Nhất, mình chưa kịp mang quả nào đã bị đẩy vào trong xe chở tù.

Hình như con hổ kia đã bị tiếng hét chói tai của Chu Thiên Giáng dọa cho hơi kinh sợ một chút nên không lập tức vồ lên. Nhân cơ hội, hắn ôm cổ ngựa nhảy lên, có lẽ con ngựa cũng thông minh, lập tức thở phì phì hai tiếng, tung vó bỏ chạy.

Mãnh hổ gào lên một tiếng rồi vồ tới. Chu Thiên Giáng không kịp chần chừ, xoay tay vung một đao, nhưng lại hơi mạnh nên văng luôn cả đao ra ngoài. Chu đại quan nhân đi theo Lâm Phong cũng không phí công luyện tập, đao nọ vung lên, mãnh hổ hơi khựng lại, hai chân trước đáng lẽ vồ trúng lưng ngựa lại chỉ cào ra vài vết máu ở mông ngựa. Thanh đao chém vào giữa đầu hổ, tuy bị văng đi nhưng cũng kịp lộ ra xương trắng.

Thật là tốt, lão hổ nổi điên, ngựa cuống quit chạy, hổ gầm ngựa hí, một trước một sau truy đuổi khắp núi rừng. Nhưng chiến mã bị thương làm sao có thể chạy thoát được mãnh hổ, thấy sắp rơi vào miệng cọp, Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn, phía trước là một vách núi, chiến mã không dừng vó, tung người nhảy xuống.

Chu đại quan nhân thầm nhủ thôi xong rồi, không biết lần này sẽ được xuyên qua tới niên đại nào đây? Lần trước là bị heo đập vào đầu, lần này cũng may còn có con ngựa đi cùng, có lẽ mình sẽ biến thành Mã Thiên Giáng.

Bùm! Không ngờ bên dưới là một con sông, hắn không xuyên việt lại càng không ngã chết. Nhưng Chu đại quan nhân vui quá đâm buồn, chỉ rơi xuống nước thôi cũng ngất đi.

Trong Kinh thành, Thành Võ Hoàng vừa đi, văn võ bá quan lập tức được tự do tự tại. Mỗi ngày Tĩnh Vương gia đều ngắm hoa đấu chim, tính toán thử, khoảng nửa tháng sau Thành Võ Hoàng mới hồi Kinh, chỉ cần chư quan không tìm đến gây phiền hà, ông ta cũng chẳng buồn đi quản.

Ngược lại với vẻ an nhàn của Tĩnh Vương, phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán lại khác hoàn toàn. Trong thư phòng của Huyền Xán, một đám người đang nổi điên.

Hôm nay chẳng những đang có Hoàng hậu, Ngạc Quý phi và hai vị Hoàng tử, cá nhân vật quan trọng trong gia tộc Phùng thị của Hoàng hậu và Ngạc thị cũng trình diện đầy đủ. Trong thư phòng, sắc mặt ai nấy đầu nghiêm trọng, ai cũng biết đây là một hồi đấu sinh tử. Nếu thắng, hai đại gia tộc có thể xưng bá triều đình, nếu thua, có lẽ chính là ngày diệt tộc. Tuy nhiên, hiện giờ hai nhà Phùng Ngạc đã không còn đường lui, Huyền Minh đã ra tay, mà người chủ sử sau màn chính là Hoàng hậu và Ngạc Quý phi. Mặc dù hai đại gia tộc không tham dự vào việc này nhưng theo luật pháp Đại Phong cũng sẽ bị liên lụy cửu tộc.

Hoàng hậu nhìn quét qua mọi người một lượt:

- Mọi người không cần lo lắng, theo như tin của Huyền Minh truyền về, ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta. Chu Thiên Diên chế trụ biển Văn Nhữ ở phương bắc, chỉ cần chúng ta bắt Quách gia làm con tin, Quách Thiên Tín tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần đại doanh nam bắc không động, căn bản triều Đại Phong sẽ không có binh mã nào là đối thủ của Huyền Minh. Đến khi Xán Nhi đăng cơ, bất cứ kẻ nào cũng không dám lật lại.

- Hoàng hậu nương nương, không thể hành động thiếu suy nghĩ với Quách phủ được. Theo thần thấy, đối với Quách phủ, chỉ có thể vây khốn chứ không thể mạo phạm. Mặt khác, nếu muốn được việc, trước hết phải khống chế ba người Cửu Môn Đề đốc Sở Vân, Tĩnh Vương và Lý Hồng đã. Không có ba người này, Kinh thành tất đại loạn

Ngạc Luân Xuân, phụ thân của Ngạc Quý phi ôm quyền bẩm.

Phụ thân của Hoàng hậu Phùng Canh Niên cũng gật gật đầu:

- Ngạc công nói rất phải, trước tiên nhất định phải giam lỏng được ba người này. Không chỉ có bọn họ, Chính phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng phải bị giam. Bất động thì thôi, vừa động nhất định phải ổn định được kinh thành mới xong.

Hoàng hậu Phùng Uyển Thu gật đầu tán thưởng, đúng là gừng càng già càng cay, bình thường Ngạc Luân Xuân và phụ thân Phùng Canh Niên không hỏi triều chính, vào thời điểm mấu chốt, bọn họ lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai.

- Phụ thân, Bổn cung sẽ an bài ruột thịt hai tộc Phùng, Ngạc tới tiếp quản Cấm vệ quân và Kiêu Kỵ Doanh. Còn Quách phủ, ta thấy vẫn nên mời Ngạc công ra mặt mới thỏa đáng. Dù sao hai nhà Quách Ngạc cũng là thế giao, có lẽ Quách phu nhân sẽ nghe lời khuyên bảo.

Dứt lời, bà ta nhìn sang Ngạc Luân Xuân.

- Thần Ngạc Luân Xuân nhất định dốc hết sức khuyển mã. Tuy nhiên, đại doanh Kinh Giao phải bí mật vào Kinh, việc này sợ là hơi khó khăn.