Đại Ngưu biết mình không thể rời khỏi Huyền Châu, chỉ có thể dựa vào những người dân làng già yếu này thôi. Qua sự khuyên bảo tận tình, dưới sự “hấp dẫn” của lương thực thì cuối cùng những người dân làng cũng chọn ra một người “trẻ” nhất, cưỡi con lừa gầy kia đem ngọc bội bên người của Huyền Châu đến trạm nghỉ chân gần nhất.
Huyền Châu và Đại Ngưu không biết rằng, trạm nghỉ chân cách đây gần nhất thì người dân làng “trẻ” năm mươi tám tuổi kia phải đi mất gần hai ngày. Đợi lúc bức thư vải này chuyển đến tay của Chu Thiên Giáng thì đã là chuyện của bốn ngày sau rồi.
Lại nói, khi Huyền Châu và Đại Ngưu đang dưỡng thương ở trong thôn làng thì Chu Thiên Giáng đang đem đại đội người ngựa áp tải ngân lượng và lương thực cứu nạn, ngựa không dừng vó chạy đến Hà Đô. Cảnh tượng trên đường khiến Chu Thiên Giáng biết rằng, nhất định phải mau chóng đến nơi. Khó khăn của Hà Đô phủ nghiêm trọng hơn nhiều sovới những gì hắn ta tưởng tượng.
Chu đại quan nhân đã thu gom được hai mươi xe lương thực ở ba đô phủ, Chu Ký Ngân lâu cũng kiếm được đủ ba trăm vạn tiền cứu nạn, dưới sự bảo vệ của hai nghìn binh mã phòng ngự không ngừng đêm ngày đến Hà Đô. Ở trước phủ, người của Chu Tứ phát hiện ra binh mã của Trác Hành trước, hai bên “triển khai” đại chiến.
Trác Hành không ngờ rằng, một đám “ đội buôn” trong thời khắc quan trọng lại chặn đường lui của bọn chúng nên cuối cùng đại bại mà chạy. Chu Thiên Giáng không sai người đuổi theo, nhiệm vụ của bọn họ không phải là diệt trừ nghịch tặc, mà là giúp nạn thiên tai trấn an dân chúng.
Tuy nhiên, Trác Hành trước khi đi lại để lại một câu khiến Chu Thiên Giáng vô cùng khiếp sợ. Trác Hành nói: Huyền Châu và Đại Ngưu đang ở trong tay y, bảo Chu Thiên Giáng đợi mà nhặt xác đi.
Dưới tình hình này thì Chu Thiên Giáng chỉ có thể là bán tín bán nghi, đại đội người ngựa đến Hà Đô phủ trước hai ngày. Chu Thiên Giáng vừa đến, lập tức bắt đầu phát lương thực chia tiền, cuối cùng cũng coi như tạm thời trấn an được dân chúng.
Được tin Huyền Châu và Đại Ngưu thật sự chưa đến Hà Đô thì trong lòng Chu Thiên Giáng đều vô cùng lo lắng. Nếu chẳng may lời tên nghịch tặc kia nói là đúng thì chuyến đi này của Chu Thiên Giáng là không công rồi, chỉ e về tới kinh thành liền bị chịu phạt.
Trong khi Chu Thiên Giáng hoảng loạn phái người tìm kiếm khắp nơi thì người đưa thư của một trạm dừng chân của tiểu trấn An Khê đến Hà Đô phủ, nói là có thư “ kỳ quái” muốn dâng lên Chu đại nhân. Lúc người đưa thư đó nhận được bức thư vải này, vốn không muốn hỏi, còn suýt nữa đánh cho lão già cưỡi lừa một trận. Nhưng trong trạm dừng chân đó có một người đưa thư cũng coi như có con mắt tinh tường, phát hiện ra miếng ngọc bội kia không phải là vật bình thường. Trạm nghỉ chân thương lượng hai ngày, mới quyết định đem thư “ kỳ quái” đến Hà Đô phủ.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy ngọc bội thì lập tức nhận ra đây là vật của Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Nhưng nhìn thư “ kỳ quái” của Đại Ngưu thì Chu Thiên Giáng cũng rất mơ hồ. Ngoài nhìn hiểu được sừng trâu ở câu đề từ kia, biết được là bút tích của Đại Ngưu ra, những cái khác thì hắn đều không hiểu.
- Mẹ kiếp, cái này hắn ta vẽ cái quái gì vậy?
Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, trước tiên phái Chu Nhất dẫn người đến An Khê.
Trong vòng một ngày, hắn ta không nghĩ tới cơm nước gì mà đặc biệt “ nghiên cứu” bức thư kỳ quái này.
- Bốn vòng? Lẽ nào là Tứ Hoàng tử?
Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng tìm thấy điểm mấu chốt.
Xem xuống chút nữa, “một người nhỏ nằm trên đất ư?” Đầu óc Chu Thiên Giáng vừa mơ hồ thì hắn ta nghĩ ngay đến hậu quả nghiêm trọng nhất.
- Xong rồi…Xong rồi…Huyền Châu thật sự đã chết rồi, nếu không thì sẽ không để tên Đại Ngưu khốn khiếp viết thư.
Nghĩ đến đây, Thiên Giáng chỉ cảm thấy đầu óc rất mơ hồ, bất lực ngồi lên ghế.
Phủ nha Hà Đô phủ…Một không khí bi thảm, Chu Thiên Giáng đau buồn kêu rên. Bất luận nói thế nào thì Huyền Châu cũng là bạn tốt nhất của hắn. Trong ngoài phủ nha đều treo đầy đèn trắng, Chu Thiên Giáng phải siêu độ vong hồn cho Huyền Châu điện hạ rồi mới về kinh thỉnh tội.
Hai ngày này, Chu Thiên Giáng buồn đến mức không sao ăn cơm được. Tứ Hoàng tử Huyền Châu “ bị giết hại”, Chu Thiên Giáng là người đầu tiên trong đó trở thành người bị hại lớn nhất. Những người quan viên kinh thành hận hắn thì nhiều chất thành đống, cứ coi như Thành Võ Hoàng không trừng trị hắn thì những quan viên kia chắc chắn sẽ mượn cơ hội liên danh lại trình tấu. Quan trọng nhất chính là Tứ Hoàng tử vừa chết thì những quan viên đi theo cậu ta ngay lập tức sẽ chuyển sang Hoàng tử khác. Những người giậu đổ bìm leo như này nhiều nhất, thấy người khác không may mắn là sẽ lại giẫm hai chân lên.
Chu Thiên Giáng nhìn bức thư tự tay viết của Đại Ngưu thì không ngừng thở dài. Chu Nhị lo lắng Chu đại quan nhân “ Đau lòng quá độ” nên tốt bụng lên phía trước khuyên nhủ.
- Đại nhân, trước tiên Ngài đừng quá đau buồn. Đầu óc Đại Ngưu ngốc nghếch, có thể có một số chuyện hắn không nói rõ ràng. Chu Nhị cả gan phân tích một chút. Thần thấy những đám “dư nghiêt” mà Chu Diên Thiên để lại sẽ không thể giết chết Tứ điện hạ được, người sống luôn có giá trị hơn người chết mà. Bọn chúng giết Tứ điện hạ rồi thì chỉ tăng thêm sự căm hận của Thành Võ Hoàng và Đại Phong triều thôi. Nếu như bọn chúng không giết Tứ điện hạ, có lẽ còn có thể để Thành Võ Hoàng có chút kiêng kỵ, trở thành một quân cờ quan trọng trong tay Chu Diên Thiên.
- Sao không thể giết chứ? Đầu óc Đại Ngưu ngốc nghếch nhưng người này rất thật thà, trước nay chưa từng nói dối. Ngươi lại đây xem, bốn lòng trứng trên đây chắc chắn là đại diện cho Tứ Hoàng tử rồi, cái này không sai chứ?
Thiên Giáng chỉ vào bức thư vải, nói.
Chu Nhị gật đầu, điểm này thì y cũng không có ý kiến gì. Chu Thiên Giáng nói tiếp:
- Phía sau có một người nhỏ nằm trên đất, còn dang hai tay ra, liên kết câu nói này lại là “bốn quả trứng” đã chết rồi. Còn nữa, bên này còn vẽ một đầu heo, không cần hỏi cũng chắc chắn là chỉ bổn đại nhân rồi. Phía sau con heo còn có mấy người nữa, hình như trong tay đang nắm lấy một người, cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Đại Ngưu đang nói cho ta biết, Tứ Hoàng tử chết rồi, những tên thị vệ kia chỉ có thể đi theo bổn đại nhân thôi. Nếu không thì sau khi quay về, bọn họ sẽ bị tội chém đầu. Khốn khiếp! Đợi Đại Ngưu trở về xem ta đánh chết hắn đây, nhiều người như vậy, ngay cả Huyền Châu cũng không bảo vệ được.
Chu Thiên Giáng khoa tay múa chân phân tích, làm như mình giống như chuyên gia tâm lý vậy. Hắn ta đâu biết ý Đại Ngưu là nói cho hắn biết, có một đám người muốn đuổi theo giết hắn.
- Haiz!
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:
- Chu Nhị! Huyền Châu chết rồi, chúng ta phải chuẩn bị tốt hơn việc “giở giọng” với Thành Võ Hoàng. Đi yếu đạo (*) phía bắc, sai người theo dõi tỉ mỉ đám người khốn khiếp đã cướp bạc, lại còn giết Huyền Châu. “Ông mày” tuyệt đối không thể để bạc rơi vào tay Chu Diên Thiên được.
- Đại nhân! Tất cả những mật thám đều nhận được chỉ lệnh. Bất luận là đội buôn hay binh mã nhỏ, chỉ cần xuất hiện thì có thể mang lại tin tức cho chúng ta.
Chu Thiên Giáng gật đầu:
- Chu Nhị! Đi bưng cái chậu than kia lại đây, sai huynh đệ lấy ít tiền giấy ra, ta muốn đưa tiến tên tiểu tử Huyền Châu này. Chết tiệt! Nói thế nào cũng là huynh đệ, khiến ta phiền lòng nhất chính là cái người làm muội muội kia- Hồng Tiểu Thanh. Sau khi quay về, không biết nói thế nào với người ta đây, thật sự không được thì sẽ gả cho ngươi nhé. Dù sao hai người bọn họ cũng chưa cùng phòng, cũng không thể bắt ta nuôi cả đời chứ!
- Đừng…Hay là đại nhân giữ lại cho mình đi. Thôi thì thần đi chuẩn bị chậu than đây.
Cũng không biết là Chu Nhị đau lòng hay tức giận nữa, tự nhiên lại muốn gả vợ người ta đi.
Chu Nhị vừa muốn rời đi thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác. Nếu như Tứ Hoàng tử đã xảy ra chuyện thì chuyện này cũng phải báo cáo lên triều đình.
- Đại nhân! Một đám quan viên Phủ doãn Hà Đô vẫn đang ở bên ngoài đợi Ngài trình tấu sớ.
Chu Nhị nhắc nhở.
Chu Thiên Giáng vận chuyển lương thảo và ngân lượng đến khiến phủ doãn Hà Đô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có lương thực thì có thể tạm thời trấn an được dân chúng, có bạc thì thương hội các nơi mới dám vận chuyển củi gạo dầu muối đến đây buôn bán. Càng huống hồ, Chu Thiên Giáng còn mang đến rất nhiều quan binh, có thể giúp Hà Đô phủ quét sạch tội phạm thủy tặc, hoàn toàn khai thông con đường kinh thương đối ngoại.
Chu Thiên Giáng nhau mày:
- Nói cho những tên kia biết, đừng có ngày ngày nghĩ cách làm thế nào để nịnh bợ Hoàng thượng nữa. Nếu rảnh rỗi không có việc gì thì cho bọn họ ra ngoài quét sạch thủy tặc, chuyện thượng tấu không cần bọn họ quản.
Chu Nhị gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi ra ngoài xử lý. Một lúc lâu thì một chậu than và hai giỏ tiền giấy lớn đều được mang tới đại điện. Không những có những thứ này mà còn có cả người giấy, ngựa giấy.
Chu Thiên Giáng lệnh cho người bày hương án trong đại điện, cung kính đốt ba nén hương. Trong miệng bắt đầu lẩm bẩm tiễn đưa cho Tứ Hoàng tử Huyền Châu.
Đại viện đô phủ gần như bị Chu Thiên Giáng tạm thời trưng dụng. Để đề phòng có người ám sát, toàn bộ trong ngoài đều thay bằng người của Chu Thiên Giáng. Hạ Thanh tự mình đi tuần thú, điều tra xem xét các trạm gác phòng ngự.
Tất cả các huynh đệ đều biết Tứ Hoàng tử “bị giết hại” nên tâm trạng của mỗi người đều trầm lặng cả đi. Theo như cách nói hiện tại thì Huyền Châu trong lòng bọn họ chính là con nhà quan rất khiêm tốn; còn thường xuyên thưởng tiền cho bọn họ. Người như thế chết rồi, có thể không làm cho người ta đau lòng hay sao.