Ngô Đại Ấn hoảng sợ nhìn Chu Thiên Giáng, không hiểu vị sát thần này tại sao lại tới Bành Thành. Theo như tin tức từ trên truyền xuống, chẳng phải hắn và Tứ hoàng tử đi Hà Đô phủ cứu tế thiên tai rồi sao.
- Ngô Đại Ấn, ngươi thân làm Phủ doãn Bành Thành nhưng lại dung túng ác bá Triệu gia làm hại dân chúng, ta thấy ngươi cũng không cần cái đầu của mình nữa rồi. Khốn kiếp, có biết Chu Ký này là của ai không? Đó chính là sản nghiệp của lão tử Chu Thiên Giáng ta. Triệu gia lại dám chọc giận người của lão tử, xem hôm nay ta lột da cả nhà chúng.
Chu Thiên Giáng hung hãn nói.
Ngô Đại Ấn kinh hãi ngồi phịch xuống đất:
- Đại nhân, hạ quan oan uổng...hạ quan ở Bành Thành này vốn dĩ chẳng có chút quyền lực gì.
Ngô Đại Ấn vội càng bò lên dập đầu nói.
Chu Thiên Giáng nghĩ quả nhiên là vậy, đường đường là Phủ doãn Bành Thành mà lại bị quan viên phía dưới khống chế, thật đúng là đồ hèn nhát.
- Ngô Đại Ấn, ngươi bớt giả bộ trước mặt bản quan đi, đường đường là Phủ doãn trong tay nắm đại quyền binh mã toàn thành, còn ai dám không nghe lệnh của ngươi chứ?
Chu Thiên Giáng vắt chân lên ghế hỏi.
Ngô Đại Ẩn cẩn thận ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Chu Thiên Giáng:
- Đại nhân, hạ quan chỉ xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân khai hết ạ.
- Sống hay chết thì phải xem biểu hiện của ngươi, nói hay thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không lão tử giết cả nhà ngươi.
Chu Thiên Giáng đe dọa Ngô Đại Ấn.
- Đại nhân...hạ quan có điểm yếu bị Triệu gia nắm thóp.
Ngô Đại Ấn đau khổ nói.
- Điểm yếu? Điểm yếu gì?
- Đại nhân, mấy năm trước hạ quan tới Triệu gia uống rượu, do hạ quan xuất thân văn nhân, uống rượu xong nhất thời hứng khởi đã làm ra một bài thơ đại nghịch bất đạo có thể bị chu di cửu tộc. Kết quả, bài thơ đó bị Triệu Quang Thành giữ lại làm chứng cứ phạm tội của hạ quan. Y nói chỉ cần hạ quan không can thiệp vào chuyện của Triệu gia thì y sẽ không đưa chứng cứ phạm tội ra, hơn nữa, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả con trai của y. Hạ quan cũng không có cách nào, đành phải dung túng cho Triệu gia một cách nhu nhược. Ngay cả việc thay đổi quan viên Châu Phủ lần này cũng là nhờ Triệu gia mua chuộc quan viên Hộ Bộ mới giữ được cái chức này cho hạ quan.
Ngô Đại Ấn ở tiền viện nước mắt nước mũi khai hết mọi chuyện, còn ở hậu viện lúc này không khí cũng đã trở nên náo nhiệt.
Bên trong hậu đài, Tứ hoàng tử Huyền Châu nói thế nào cũng không cho Hồng Tiểu Thanh lên diễn, khiến cho Hồng Bách Siêu không còn cách nào, đành phải đích thân ra ứng phó. Huyền Châu nóng ruột xoa xoa hai bàn tay, ngay cả nhạc phụ tương lai cũng ra rồi, lần này quả là mất mặt lớn. Huyền Châu mắng chửi Chu Thiên Giáng, nhưng những người ở dưới không có lệnh của Chu Thiên Giáng, ai cũng không dám động thủ.
Trên đài toàn diễn mấy trò rẻ tiền, huynh đệ Triệu gia không đợi được nữa, đã qua một tuần hương rồi mà vị đại mỹ nhân vẫn chưa xuất hiện, Triệu gia lão nhị đứng lên hét lớn.
- Cút...cút xuống...để đại mỹ nhân ra đi.
Triệu gia lão nhị hét lớn, những người xung quanh thi nhau trầm trò khen ngợi.
Hồng Bách Siêu xấu hổ ngừng lại, một buổi biểu diễn lớn như vậy, từ lúc mở màn tới tận bây giờ mà vai chính vẫn chưa xuất hiện, ngay cả một Ban chủ như ông ta cũng cảm thấy không phải.
Hồng Bách Siêu xấu hổ chắp tay,
- Các vị đại gia, xin các vị đợi một lát, tiểu nữ sẽ lập tức lên đài.
Hồng Bách Siêu nói xong vội vàng đi về hậu đài. Huyền Châu vừa nghe thấy muốn để Hồng Tiểu Thanh lên đàithì nhất quyết không đồng ý.
- Người đâu, mau đi xem tên Chu thiếu gia chết tiệt kia, xem hắn chết ở đâu rồi.
Huyền Châu tức giận mắng chửi.
Hồng Bách Siêu và A Thành ngẩn ra, chưa từng thấy sư gia mắng Thiếu Đông gia bao giờ cả, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao.
- Lý công tử, ngài đừng tự chuốc lấy phiền phức nữa, ta biết ngài nghĩ cho Tiểu Thanh, sợ nó phải xuất đầu lộ diện, nhưng chúng ta cứ làm là được rồi, dù thế nào cũng phải xuất hiện qua sân khấu.
Hồng Bách Siêu khẩn cầu nói.
- Hồng lão gia, chờ một lát...ta tin tình hình sẽ thay đổi ngay lập tức.
Huyền Châu sốt ruột tới mức mồ hôi trán chảy ròng ròng, trong lòng nghĩ Chu Thiên Giáng mà còn không tới nữa thì cậu ta sẽ tự mình hạ lệnh động thủ.
Trên đài không có người, đột nhiên trở lên yên tĩnh. Triệu lão nhị đắc ý hét lớn:
- Mau ra đi, để mỹ nhân kia ra hát “Khóc tình lang” cho lão gia ta nghe.
Dưới đài bắt đầu ồn ào, Phủ doãn đại nhân lại không có mặt, các thân hào biết rằng chẳng ai áp chế được người của Triệu gia. Không ít người lo lắng sẽ có đánh nhau, có người đã chuẩn bị sẵn tinh thần rút khỏi nơi này.
Dư Thủ Xương nhướn mày,
- Triệu gia lão nhị, muốn hát cũng không thể thể hát “ Khóc tình lang” được, chỗ của ta ta nói là được. Hồng ban chủ, để người của ông ra hát “Đại đoàn viên”.
Dư Thủ Xương cũng đang kéo dài thời gian, “Đại đoàn viên” là giọng nam hát, cũng có nghĩa đã giúp Huyền Châu điện hạ giải vây.
- Dư trưởng quỹ, mặc dù là địa bàn của ngươi nhưng quy củ của đường hội là có thể bỏ tiền ra để yêu cầu hát. Vậy được, lão gia ta bỏ ra năm mươi lượng bạc, yêu cầu hát “Khóc tình lang”.
Triệu gia lão nhị kiêu ngạo nói.
- Bản công tử bỏ ra ba trăm lượng, yêu cầu hát “Đại đoàn viên”.
Huyền Châu cuối cùng cũng không nhịn được, từ hậu đài bước ra ngoài.
Tất cả quan viên trong viện sửng sốt, trong lòng nghĩ tên tiểu tử này ở đâu ra vậy, thật là không biết gì là sống chết.
Triệu gia lão nhị hung hãn nhìn Huyền Châu một cái:
- Hừ, lão tử bỏ ra ba trăm năm mươi lượng, hát “Khóc tình lang”.
Đang lúc mọi người nghĩ vị công tử mặt to kia sẽ còn tiếp tục lên giá thì nghe thấy có người từ phía hậu viện hô lớn.
- Ba trăm năm mươi lượng đã đòi nghe “Khóc tình lang”, vậy cũng thật mất thân phận Triệu gia quá rồi. Bản thiếu gia bỏ ra ba trăm ngàn lượng cho mọi người nghe “Vì dân trừ hại”.
Theo giọng nói phát ra, Chu đại quan nhân nhẹ nhàng bước đi, hai tay chắp sau lưng bước tới.
Chu Thiên Giáng ở tiền sảnh thẩm vấn Phủ doãn Bành Thành Ngô Đại Ấn, hắn phát hiện Ngô Đại Ấn làm quan quả thật là hèn nhát, bản thân khổ nhọc đọc sách thánh hiền, thi đỗ công danh, muốn tạo phúc cho bách tính một phương, ai ngờ chỉ vì một lần uống rượu say phát cuồng, cầm bút làm thơ nhục mạ Hoàng thượng ngu ngốc vô đạo, dung túng đủ loại quan lại tham nhũng để bảo vệ vững chắc sự ủng hộ hoàng quyền của y. Những nét chữ phát ra từ nội tâm chân thực của một văn nhân lại bị tên thân hào ác bá Triệu Thành Quang nắm làm điểm yếu. Kể từ đó, Ngô Đại Ấn liền biến thành bù nhìn cho Triệu gia, vì muốn bảo vệ cả nhà lớn bé không bị hủy diệt, y chỉ có thể nhẫn nhịn làm theo sự an bài cả Triệu Thành Quang.
Chu Thiên Giáng cảm thấy thật không đáng thay Ngô Đại Ấn, nếu như xét tội nhục mạ Hoàng thượng thì tội của Ngô Đại Ấn chả là gì so với hắn. Chu đại quan nhân một ngày không mắng gia tộc Hoàng thất hai câu thì chẳng khác nào không ăn cơm cả, nhưng ngươi mắng thì mắng, đừng viết lên giấy chứ, làm như vậy chẳng phải là ăn no rỗi việc sao? Sự ngông nghênh của một văn nhân như Ngô Đại Ấn dưới sự uy hiếp của Triệu Thành Quang mà bị mài mòn hết cả tính cách.
Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng phát hiện người này cũng coi như có thể cứu chữa, ít nhất trong thâm tâm y còn nghĩ cho bách tính, không hề đồng đảng với Triệu gia làm chuyện ác, vậy nên Chu Thiên Giáng dự định sẽ tha cho y một lần.
Ngô Đại Ấn khai báo xong tội tình, lúc này trong lòng y đã mất hết ý chí, y chỉ mong Chu Thiên Giáng có thể tha cho vợ con già trẻ ở nhà y là được rồi. Ngô Đại Ấn nghĩ cho dù Chu Thiên Giáng buông tha cho y thì Hoàng thượng cũng sẽ không tha thứ. Bởi vì chỉ cần Chu Thiên Giáng động thủ với Triệu gia thì bài “Thơ làm phản’ đó sẽ được trình lên Hoàng thượng. Triệu Thành Quang đã nhiều lần cảnh cáo Ngô Đại Ấn, nói bài thơ đó hiện giờ đang nằm trong tay một quan viên ở kinh thành, chỉ cần Triệu gia bình an thì nó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Một khi Ngô Đại Ấn dám dùng quyền lực gây bất lợi cho Triệu gia, vậy thì bài thơ đó sẽ lập tức được người trình lên cho Hoàng thượng xem.
Chu đại quan nhân lại không hề quan tâm, hắn nói với Ngô Đại Ấn, cho dù là Hoàng thượng đọc được bài thơ làm phản đó của y thì Chu Thiên Giáng cũng có thể giữ được mạng cho y. Trong mắt của Chu Thiên Giáng, bài thơ đó chẳng có gì gọi là làm phản, chẳng qua chỉ là một văn nhân hận đời phát tiết sự bất mãn trong nội tâm của mình mà thôi. Nếu Thành Võ Hoàng vì sự phẫn nộ này mà giết chết một Phủ doãn thì đúng là hôn dung vô đạo.
Có sự bảo đảm của Chu đại quan nhân, Ngô Đại Ấn dường như cảm thấy mình đã nhìn thấy hy vọngbởi vì Chu đại quan nhân dám mắng Hoàng hậu trước mặt y, mắng “đám lão nương” kia tan tác tơi bời, rõ ràng là tội của hắn còn tày trời gấp bội. Chỉ cần dựa vào điều này thì Ngô Đại Ấn cảm thấy như mình đã gặp được tri âm vậy.
Nếu như là mấy tháng trước thì Ngô Đại Ấn cũng sẽ không tin Chu Thiên Giáng có khả năng như vậynhưng những gì Chu đại quan nhân làm ở kinh thành sớm đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong giới quan nhân. Các quan viên ở triều Đại Phong còn lưu truyền câu danh ngôn cảnh thế “ Thà hủy đi cửa Tĩnh vương, cũng đừng chọc Chu đại ôn thần”. Câu này cũng đủ để nói rõ Chu Thiên Giáng có địa vị cao thế nào trong giới quan lại.