Mục Kỳ yên lặng gật gật đầu. Chu Thiên Giáng nói hiện nay binh mã được giấu ở phủ tương quân, chứng tỏ ít nhất là đến Quách lão phu nhân cũng biết chuyện này. Đến quốc cữu còn có thể tạo phản, đừng nói đến tướng quân trong tay nắm trọng binh.
-Mục Kỳ, chuyện hôm nay ra lệnh ém miệng, bất cứ kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài. Sai người theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Trấn Nam đại doanh, báo cáo với ta bất cứ lúc nào. Mặt khác, theo dõi ở phủ tướng quân, chỉ cần những binh mã kia rời khỏi, tìm cơ hội đem bọn họ bí mật diệt trừ, không thể lưu lại mối họa.
-Cái này? Phía bên Lâm đại nhân, cũng khó bàn giao lắm!
Mục Kỳ khó khăn nói.
-Lâm đại ca đã từng nói, người của Niêm Can Xử, sống là người của Hoàng thượng, chết cũng là ma của Hoàng thượng, cho dù là người thân của mình mưu đồ gây rối, cũng phải giết. Mục Kỳ, việc này ta sẽ địch thân nói với Lâm đại ca.
Vệ Triển gương mặt thăng trầm, lộ ra một tia thống khổ.
Tuy rằng Vệ Triển và Lâm Phong có giao tình sinh tử, nhưng tư duy quan niệm vững chắc trung thành của hắn với Hoàng thượng nhiều năm như vậy, Chu Thiên Giáng chỉ cần dám làm ra việc mưu nghịch, Vệ Triển cũng giống như vậy sẽ không nể nang. Hắn có thể bảo vệ và phóng túng Chu THiên Giáng tùy ý làm bậy, nhưng quyết không cho Chu Thiên Giáng có sự uy hiếp nào đối với Hoàng thượng.
Trong An Sát Viện, Chu Thiên Giáng ngủ mê man trên giường La Hán. Đám người Chu Nhất, Hạ Thanh mặt mày ủ rũ đứng quanh bên giường.
Bốn gã quan sai tạm thời đảm đương kiệu phu sớm đã tỉnh lại, nhưng bọn họ hỏi gì cũng không biết, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là kiệu Chu đại quan nhân đi đến nửa đường, đầu giống như bị người đánh rồi bị hôn mê. Sauk hi tỉnh lại, thì phát hiện họ nằm trong ngõ bên cạnh An Sát Viện.
Đám người Chu Nhất đều hết sức nghi ngờ, nếu nói có người hành thích Chu đại nhân, vì sao hắn lại sống khỏe quay trở về, trên người cũng không phát hiện có bất cứ tổn thương nào. Bọn họ vừa làm cuộc kiểm tra chi tiết, cũng không phát hiện Chu Thiên Giáng có bất cứ dấu hiệu trúng độc nào, chỉ là sau não có một cái bao.
Chu Thiên Giáng từ từ mở mắt, phát hiện thấy trước mắt có rất nhiều bóng người chuyển động. Chu Thiên Giáng bị hù liền xoay người quỳ ngã xuống giường.
-Đừng chém ~ ta nói ~ ta cái gì cũng nói ~! !
Chu Thiên Giáng chổng mông lên khắp người run rẩy.
Chu Nhất giật mình trợn to hai mắt nhìn:
- Đại nhân ~ đại nhân ~ ngài làm sao vậy, nơi này là An Sát Viện
.Chu Nhất vội vàng an ủi nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe ba chữ ‘An Sát Viện’, mới bắt đầu từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn lần lượt từng gương mặt quen thuộc, Chu Thiên Nhất bỗng khóc òa lên.
-Chân của ta~ thế này bảo ta làm sao có thể sống được, ông đây không muốn ngồi xe lăn~!
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên đấm ngực, cuối cùng hắn mang máng nhớ lại cái đao đáng sợ đó, còn nghe răng rắc một tiếng.
Chu Thiên Giáng cũng không dám nhìn hai chân của mình, hắn cảm thấy toàn thân dường như mất hết tri giác.
-Đại nhân ~ ngài đang nói gì vậy, ngài không sao rồi, toàn thân đều tốt.
Hạ Thanh lạ lùng nói.
-À? Toàn ~ toàn thân đều tốt?
Chu Thiên Giáng lập tức ngừng khóc, cẩn thận nhìn về phía hai chân. Khi nhìn thấy hai chân vẹn toàn không bị thương tích gì vẫn ở trên người của mình, Chu Thiên Giáng ngơ ngơ ngác ngác nhìn vài giây đồng hồ, lập tức nhảy xuống giường. Chu Thiên Giáng nhảy hai cái để xác định không phải là chân giả, Bản thân vẫn còn nghi hoặc. Chẳng nhẽ ta đang nằm mơ, trận tra tấn đáng sợ kia không phải là sự thật?
-Hạ Thanh, ta trở về An Sát Viện như thế nào.
Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.
Hạ Thanh kể lại chuyện vừa nãy, sau khi nói xong, mọi người bắt đầu nhìn Chu Thiên Giáng, họ cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, hắn xác định đây không phải là một giấc mơ, mà là sự thật đã xảy ra. Nhưng vì sao đối phương thả hắn quay về, lẽ nào thật sự giống như cá cược với hắn, là Hoàng thượng tìm người có ý diễn vở kịch này.
Chu Thiên Giáng kể lại cho mọi người nghe chuyện đã gặp, trong phòng đều là thân tín của ta, Chu Thiên Giáng không sợ bị tiết lộ ra ngoài.
-Đại nhân, nếu sự thật đúng như ngài nói, e rằng người của Quách phủ nguy hiểm rồi.
Chu Nhất nghiêm túc nói.
-Như thế nào, lẽ nào Hoàng thượng đúng là dám phái người đến điều tra phủ tướng quân?
Chu Thiên Giáng không tin nói.
Chu Nhất lắc lắc đầu:
-Cái này chắc không phải, Quách tướng quân cự địch ở Trấn Nam, Hoàng thượng cũng không dám làm như vậy. Đại nhân đừng quên tôi và đám người Chu Nhị trước kia là Niêm Can Xử đấy, Hoàng thượng nếu tìm người làm chuyện này, nhất định sẽ tìm người của Niêm Can Xử ra tay. Niêm Can Xử trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng vượt xa tưởng tượng của ngài, theo tác phong nhất quán của Niêm Can Xử, nhất định sẽ ôm cây đợi thỏ, loại bỏ tai họa ngầm vô hình trong đó.
Chu Nhất nghiêm túc nói.
Hắn cùng với đám người Chu Tứ thời trẻ đều là người giỏi của Niêm Can Xử, biết rõ nguyên tắc hành sự của Niêm Can Xử. Nếu không phải Chu Thiên Giáng mấy lần trải qua huyết chiến kết hữu nghị thâm sâu, hơn nữa tẩy não kiểu bán hàng đa cấp. Người bình thường rất khó thay đổi lòng trung thành của đám người Chu Nhất đối với Niêm Can Xử.
Chu Thiên Giáng thay đổi sắc mặt, nếu thật là bị Niêm Can Xử theo dõi, quả thật là vô cùng nguy hiểm
-Sư phụ ta hiện giờ đang ở đâu?
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên nhớ tới Lâm Phong, hắn muốn mời sư phụ ra mặt thuyết phục Vệ Triển, Chu Thiên Giáng vẫn không muốn đối nghịch với Niêm Can Xử
-Đại nhân, Lâm gia còn ở trong phủ tướng quân.
Chu Nhị nói
-Chu Nhất, ngươi ở lại chủ trì chính vụ, Chu Nhị, Hạ Thanh theo ta đến phủ tướng quân.
Chu Thiên Giáng nói xong liền đi ra ngoài.
-Đợi một chút ~đại nhân, quan viện bộ Hộ đợi đã lâu, hay là ngài xử lý xong việc hẵng đi.
Chu Nhất vội vàng gọi Chu Thiên Giáng lại.
-Bộ Hộ? Bọn họ tới làm gì?
-Còn có thể làm gì, đến đòi bạc chứ sao. Chúng ta là An Sát Viện, đương nhiên phải bộ Hộ phân bổ rồi.
Chu Nhất trong lòng tự nhủ, đại nhân làm sao chúng ta lại có lúc ngốc hơn so với Đại Ngưu, không biết là thực sự không rõ hay giả bộ.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một lúc:
-Để người của bọn họ trở về, Chu Nhất ngươi đích thân áp tải một nghìn năm trăm vạn lượng về đến bộ Hộ. À không ~ trước tiên là đưa một nghìn một trăm vạn lượng, bốn trăm vạn còn lại, nói với bọn họ hai ngày sau sẽ đưa.
-Vậy thì số còn lại làm thế nào, để ở đây cũng không an toàn.
Chu Nhất lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút:
-Khi chuyển giao cho bộ Hộ, lưu lại toàn bộ vàng bạc châu báu, chỉ đưa bạc cho bọn họ. Để toàn bộ xe trong phủ của chúng ta tới đây, bao chặt chẽ một chút, bí mật chuyển toàn bộ đến phủ của chúng ta. Kêu Đại Ngưu dẫn người đào hầm, bí mật chôn ở đằng sau hậu viện.
Trong số bạc đánh cắp mà Chu Thiên Giáng đoạt được có không ít là vàng bạc châu báu chuyển thành ngân lượng. Thể tích số đồ này nhỏ cũng tiện để cất giấu.
Chu Nhất ngẫm nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể làm trước như vậy, nếu không nhiều bạc như vậy, để ở đâu cũng không an toàn.
Chu Thiên Giáng đem theo hai ba mươi người, chậm rãi đi tới phủ tướng quân. Hắn có thể nói là có tính nhớ lâu, sau này ra khỏi cửa, tuyệt đối không thể thấp hơn hai mươi người, bớt lại sẽ lại bị người ta bắt cóc.
Lâm Phong từ tối hôm qua đến Quách phủ thì vẫn chưa thấy về. Nhiều người núp ở Quách phủ như vậy, hắn cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Trong phòng Lão phu nhân ở hậu viện, Chu Thiên Giáng kể chuyện xảy ra hôm nay cho Lâm Phong và Lão phu nhân nghe. Quách Dĩnh thấy hai mắt Chu Thiên Giáng phát xanh, đau lòng cầm khăn nóng giúp tán ứ.
Lâm Phong cau mày:
-Ôi ~! Niêm Can Xử làm sai rồi. Năm đó lão phu chính là truyền giáo như vậy. Vệ Triển có thể giúp giấu giếm Hoàng thượng, đã là giữ thể diện cho lão phu rồi.
Đối với những gì Niêm Can Xử đã làm, Lâm Phong cũng không thể nói được gì. Nếu không phải ông ấy thoát ly hơn hai mươi năm, dần dần phai nhạt lòng trung thành đối với hoàng thất, chỉ sợ cũng không thể cho phép Chu Thiên Giáng làm như vậy.
Chu Thiên Giáng lấy khăn mặt ở trên mắt ra, nhân cơ hội nhéo một cái trên bàn tay nhỏ bé của Quách Dĩnh. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Quách Dĩnh chỉ có thể giả vờ không biết, cũng ngầm dẫm lên chân Chu Thiên Giáng một cái.
-Sư phụ, con vốn còn muốn để số người này lặng lẽ rút khỏi kinh thành, đi đóng quân trong trang viên trường đua ngựa ngoài thành. Hiện tại xem ra, chỉ sợ còn muốn ở lại Quách phủ một thời gian. Lão phu nhân, Thiên Giáng gây thêm phiền toái cho lão phu nhân rồi.
Chu Thiên Giáng nhìn Quách lão phu nhân, ngượng ngùng nói.
Quách lão phu nhân nhìn Chu Thiên Giáng và Quách Dĩnh, bất đắc dĩ cười cười:
-Lão thân cũng là người sắp phải xuống mồ rồi, có thể giúp sức cho các ngươi, cũng là điều đáng làm.
Chu Tứ ngẫm nghĩ một lúc:
-Đại nhân, tôi đã có cách
Chu Thiên Giáng ngẩn ra:
-Cách gì, ngươi nói xem.
Chu Thiên Giáng biết Chu Tứ trước kia là người của Huyền Vũ Sứ, ẩn núp khá thành thạo. Đừng xem Lâm Phong từng đã là lão đại của Niêm Can Xử, nhưng thuật nghiệp có chuyên chú, cùng lĩnh vực này, Chu Tứ thật là có ưu thế của hắn.