- Bệ hạ, cũng vì thần nghe ngài lời nên mới xung đột cùng Hoàng hậu, quý phi. Bệ hạ, kỳ thật lúc ấy thần cũng đành chịu, mấy thị vệ này dựa oai hậu cung, vừa vào An Sát Viện đã nghĩ cách đòi bạc. Thần rơi vào đường cùng, mới hạ lệnh bắt họ. Hơn nữa …!
Chu Thiên Giáng nói xong, cố ý dừng lại.
Thành Võ Hoàng vừa nghe thị vệ đoạt bạc, không khỏi sửng sốt.
- Còn cái gì, báo cáo chi tiết cho trẫm.
- Bệ hạ, thần biết Đại Phong đang cấp bách ngân lượng cứu tế phát chẩn, thế nên một hai quan tiền cũng xem nặng như tính mạng. Hoàng hậu nương nương vừa thấy thần ngăn cản thị vệ đoạt tiền, có lẽ xuất phát từ phẫn nộ, không ngờ … không ngờ hạ lệnh đem quan ngân ban cho dân chúng. Nhân lực An Sát Viện đã ít, kết quả bị một đám điêu dân vọt vào An Sát Viện, cướp giật không ít bạc. Thần biết Hoàng hậu nương nương cũng là vì yêu dân như con, vì lê dân tạo phúc mới làm như vậy. Thần suy trước tính sau, cho nên đặc biệt đến lĩnh tội.
Chu Thiên Giáng tội nghiệp nói, còn “Hảo tâm” vì Hoàng hậu nương nương giải vây
Thành Võ Hoàng tức tới quai hàm phát run.
- Hoàng hậu hạ lệnh cướp giật quan ngân, nàng … nàng … ngươi nói cướp đi bao nhiêu?
- Ừ … gần bốn triệu lượng. Lúc ấy người tiến vào nhiều lắm, cửa chính An Sát Viện suýt nữa bị đạp đổ.
Chu Thiên Giáng cúi đầu, cẩn thận nói.
- Làm càn! Bốn triệu, trẫm có thể làm được bao nhiêu đại sự. Dân chúng cướp giật quan ngân, An Sát Sứ ngươi sao không hạ lệnh ngăn cản!
Thành Võ Hoàng tức tới chòm râu rung lên, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi không phải trâu bò sao, 300 người có thể đánh bại Huyền Minh với 600 người.
- Bệ hạ, lúc ấy cũng vì muốn ngăn cản, thần mới không nhịn được lấy ấm trà đập tên thái giám đi theo Hoàng hậu nương nương. Nhưng có hai vị chủ tử hậu cung ở đây, thần cũng không dám nói thêm gì.
Chu Thiên Giáng dùng vẻ mặt của vợ bé bị khinh bỉ, đau khổ nói.
- Ngươi nghe đây, trẫm mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, bốn triệu lượng nhất định phải thu không thiếu một xu cho trẫm. Nếu không, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.
Nhưng điều làm Thành Võ Hoàng tức nhất là Hoàng hậu lại cho người cướp giật quan ngân, giờ ông thật muốn hạ lệnh phế truất Hoàng hậu. Trước mắt, Đại Phong trong khốn ngoại vây, Thành Võ Hoàng thấy bạc còn thân thiết hơn cả con mình, không có bạc, Đại Phong giống như võ sĩ bị bệnh, cơ bản không thể thực thi chính lệnh hoàng quyền chính.
- Thần tuân chỉ!
Lần này Chu Thiên Giáng yên tâm, tự mình nói ra vẫn tốt hơn để Hoàng hậu cáo trạng trước. Chuyện quan trọng là, nếu để Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi cáo trạng trước, có lẽ hắn chưa kịp khiếu nại đã bị bẻ cổ rồi.
Vệ Triển nhìn Chu Thiên Giáng, phát hiện tiểu tử này cuối cùng cũng lộ ra ý cười không dễ nhận ra. Vệ Triển nhìn Thành Võ Hoàng, cảm thấy trong chuyện này có chút vấn đề.
Thành Võ Hoàng tức tới nghẹn thở khi thấy Chu Thiên Giáng vẫn ngồi trong xe.
- Tiểu tử ngươi mau lăn xuống, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.
- Bệ hạ, thần không biết cưỡi ngựa, vẫn nên ở đây bồi ngài trò chuyện.
Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.
- Cưỡi ngựa? Ngươi còn muốn cưỡi ngựa. Ngụy Chính Hải…!
Thành Võ Hoàng giận hô ra bên ngoài.
- Có nô tài.
- Dẫn theo một đội áp giải theo sau Chu Thiên Giáng, không chạy đến cổng thành không cho hắn dừng!
- Nô tài tuân chỉ!
Trong lòng Ngụy công công vui muốn phát điên.
Đoàn xe dừng lại, Chu Thiên Giáng mang theo vẻ mặt đau khổ chạy xuống. Hay thật, từ nơi này tới cổng thành ít nhất cũng phải 20km, không chết mệt cũng ngây ngốc.
Thành Võ Hoàng tế trời trở về, còn không buồn dừng ngoài cổng thành đã trực tiếp đi vào trong. Lý Hồng và lục bộ đại thần kỳ quái nhìn đoàn xe vội vã lướt đi mà không rõ ai đã chọc giận Hoàng thượng.
Mặt trời lặn dần về phía Tây, ánh đèn rực rỡ sáng lên, cổng thành cũng sắp đóng lại. Lúc này, Chu đại quan nhân mới le lưỡi chạy tới cửa thành. Theo phía sau hắn còn có đám người Chu Nhất Đại Ngưu. Nhưng có Ngụy công công chấp hành thánh lệnh, Chu Thiên Giáng có xe cũng không được cưỡi. Chu Thiên Giáng mệt tới vừa vào cổng thành đã ngồi mệt xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong phủ Nhị Hoàng tử, những người ra ngoài tìm hiểu tin tức đã trở về. Căn cứ thám tử sở báo và theo mật thư, những địa điểm kia đều tụ tập một lượng lớn tinh tráng nam tử. Hơn nữa, một tên thám tử còn phát hiện, sau cổ không ít ngựa còn in dấu quan ấn. Chỉ có điều dấu vết này đã bị một lần nhiệt hủy diệt dấu vết, nhưng có nhiều chỗ còn có thể nhìn ra dấu quan ấn từng in trên đó. Điều này chứng tỏ, ngựa này là chiến mã trong quân.
Có được tin tức xác thực, Nhị Hoàng tử quá đỗi vui mừng, lập tức thay quan phục mang theo giấy viết thư chạy tới hoàng cung!
Thành Võ Hoàng mang theo lửa giận trở về hoàng cung, không ngờ vừa về tới cung thì gặp Tĩnh Vương cũng đang tố cáo Hoàng hậu. Tĩnh Vương nói rất uyển chuyển, chỉ nói Hoàng hậu phái Cấm Vệ Quân tới An Sát Viện tróc nã Chu Thiên Giáng, thân là Giám Quốc Đại Thần ông nhất định phải ngăn cản, thế nên đã xung đột với hoàng tẩu.
Thành Võ Hoàng giận không có chỗ xả, mới ra ngoài ba ngày, không ngờ Hoàng hậu càn rỡ tới mức này. Nếu nói do Chu Thiên Giáng cáo trạng thì thôi, nhưng ngay cả Tĩnh Vương cũng nói như vậy, xem ra vấn đề không nằm ở ai khác, mà nằm ngay trên người Hoàng hậu.
Không đợi Thành Võ Hoàng truyền chỉ, Hoàng hậu liền mang theo Ngạc Quý Phi khóc sướt mướt chạy tới càn cung, vừa tới cửa cung đã bắt đầu khóc lóc kể lể.
- Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp…! Hoàng thượng không có nhà, không ngờ Đại Phong triều xuất hiện nghịch tặc Chu Thiên Giáng, vừa gặp đã đánh người của nô tì, quả thực không thèm nể mặt hoàng gia mà.
Hoàng hậu còn không biết Chu Thiên Giáng đã cáo trạng về kinh, Thành Võ Hoàng đang nổi nóng.
Tĩnh Vương vừa thấy sắc mặt Thành Võ Hoàng, trong lòng cả kinh.
- Hoàng huynh, thần đệ thấy việc Chu Thiên Giáng chống đối hoàng tẩu cần phải xem xét kỹ mới có thể định đoạt.
- Hoàng thượng, nô tì có thể làm chứng cho Hoàng hậu, Chu Thiên Giáng quả thật đại nghịch bất đạo.
Ngạc Quý Phi vừa thấy Tĩnh Vương nói giúp Chu Thiên Giáng liền vội vàng nói.
Thành Võ Hoàng xanh mặt, tay vuốt đồ chặn giấy, không biết đã mấy lần muốn đập xuống.
- Tất cả im miệng cho ta!
Thành Võ Hoàng căm tức nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi.
- Thực lực của Đại Phong ta có bao nước dòm ngó, giang sơn của trẫm đều dựa vào quân thần đoàn kết mới củng cố được. Trẫm lệnh Chu Thiên Giáng đôn đốc quan lại chính là muốn chăm lo việc cách tân triều chính, đưa Đại Phong ta tái hiện đỉnh huy hoàng. Các ngươi hay lắm, không những không phân ưu giúp trẫm mà còn vì tư lợi chèn ép các đại thần trong triều. Hoàng hậu, ngươi như vậy sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khiến dân chúng kính yêu.
Tĩnh Vương nghe xong vui vẻ, xem ra Thành Võ Hoàng đứng về phía Chu Thiên Giáng, cũng không tính trách tội hắn.
Hoàng hậu ngẩn người, không ngờ Thành Võ Hoàng không hỏi rõ trắng đen đã giận dữ mắng mỏ bà. Nghĩ tới những lời nói độc ác của Chu Thiên Giáng, Hoàng hậu không khỏi ủy khuất.
- Hoàng thượng, nô tì làm chủ hậu cung nhiều năm như vậy, tự hỏi không làm ... thất vọng liệt tổ liệt tông. Triều chính đại sự nô tì vốn không nên hỏi đến, nhưng Chu Thiên Giáng này quả thật đáng chết.
Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ ngươi còn nói xạo, đè ép sự phẫn nộ trong lòng.
- Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, hắn phạm phải tội lớn gì!
Hoàng hậu cũng hạ quyết tâm.
- Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, nô tì xin cáo trạng hắn. Thân là thần tử, chống đối người đứng đầu hậu cung, Tĩnh Vương thiên tuế, dựa theo luật pháp Đại Phong phải bị tội gì!
Tĩnh Vương đảo mắt, trong lòng tự nhủ ngươi hỏi lão tử làm gì, nhưng lại không thể không nói.
- Ách …nhẹ thì phạt trượng, nặng thì sung quân.
- Được, vậy bản cung hỏi tiếp, ngay trước mặt hậu cung chi chủ ra tay đánh thị vệ, thái giám tùy thân phải bị tội gì.
- Này …ừ …phải là…phải là tử tội!
Tĩnh Vương toát mồ hôi, đánh nô tài ngay trước mặt chủ tử đồng nghĩa với ám sát. Tuy nhiên còn phải xem tình huống thế nào, Tĩnh Vương tin Chu Thiên Giáng sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh ẩu đả thị vệ.
Hoàng hậu cười lạnh không hỏi thêm gì, chỉ bằng hai tội này, Chu Thiên Giáng khó mà thoát thân.
- Hoàng huynh, thần đệ thấy không thể vơ đũa cả nắm, An Sát Viện chức trách đặc thù, mong Hoàng thượng suy nghĩ kỹ.
Tĩnh Vương khẩn trương nói.
- Tĩnh Vương, mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi, người đâu, ban thưởng ghế ngồi!
Thành Võ Hoàng trước cho Tĩnh Vương ngồi xuống rồi mới nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi.
- Pháp lý pháp lý, có lý với có luật. Dù bản thân có thân phận gì, cũng không thể làm trái đạo lý. Hai tội ngươi vừa nói, trẫm cũng đồng ý, Chu Thiên Giáng đáng chết!
Nghe câu này, Tĩnh Vương sửng sốt đứng lên, nhưng lại bị Thành Võ Hoàng khoát tay ngăn lại.
- Tĩnh Vương, ngươi nghe trẫm nói xong đã. Hoàng hậu, trẫm muốn hỏi một chút, ngươi và quý phi không ở hậu cung lại đi An Sát Viện có chuyện gì?
Thành Võ Hoàng hỏi một câu đúng tử huyệt, các ngươi không ở trong hậu cung, ăn no rỗi việc đi tới nha môn người ta làm gì.
- Này…!
Hoàng hậu nhất thời không biết nói sao cho phải, cũng không thể nói cố ý đi tìm việc được.
Hoàng hậu không nói, Tĩnh Vương như bắt được cơ hội.
- Hoàng huynh, chuyện lànhư vậy, Tứ phẩm đốc thúc Vương Ngọc Lương phủ nội vụ nuốt riêng cống phẩm hoàng gia bị Chu Thiên Giáng bắt giữ, chắc là hoàng tẩu muốn tới đó nghe ngóng tình hình.
Chiêu ném đá xuống giếng này của Tĩnh Vương cũng đủ ác độc, đập ngay vào chỗ yếu hại.