Kiều Khinh Tuyết gật mạnh đầu: “Có Có, nghe thấy chưa, không thể để bất kỳ người nào biết! Mau cất bản hợp đồng đi, tuyệt đối không thể để ai nhìn thấy!”
Cố Nhược Hy vội cằm lấy hợp đồng, lật giỏ khắp nơi, cuối cùng tìm được một nơi an toàn nhất mà cất nó đi.
“Phía Mộc Phong…” Hạ Tử Mộc nhắc đầu tiên.
Cố Nhược Hy giống như mèo bị dẫm phải đuôi, kêu lên: “Tuyệt đối không được để Mộc Phong biết chuyện hợp đồng! Chuyện này nhất định phải giấu Mộc Phong!”
Đang còn nói thì Kiều Mộc Phong xông vào, làm Cố Nhược Hy hết hồn mà tái cả mặt.
Còn tưởng là Kiều Mộc Phong đã nghe thấy nhưng lại thấy ánh mắt anh có máy phần đau lòng, mấy phần không dám tin mà nhìn cô, nửa ngày mới lên tiếng.
“Cậu thật lòng muốn gả cho anh ta?”
…” Cố Nhược Hy không biết nên đáp thế nào, cúi đầu, nhìn Hạ Tử Mộc bên cạnh với ánh mắt cầu xin.
“Mộc Phong, đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.” Hạ Tử Mộc thở dài, thật sự không nỡ nói ra lời làm tổn thương Kiều Mộc Phong.
“Lục Nghệ Thần là người thế nào, cậu hiểu sao? Anh ta đáng sợ thế nào, cậu biết sao? Sao cậu có thẻ lấy anh ta?
Cậu tưởng hôn nhân này sẽ có kết quả tốt sao?” Kiều Mộc Phong trước giờ luôn dịu dàng, giờ lại phẫn nộ mà hét lên.
Cố Nhược Hy cắn môi, không nói gì.
Cô chưa từng nghĩ mình và Lục Nghệ Thần sẽ có kết quả gì.
Tất nhiên cũng không cần phải đắn đo về vấn đề này.
Kiều Khinh Tuyết tháy tò mò: “Tại sao các cậu đều nói Lục thiếu đáng sợ? Mình thấy dù anh ta hơi lạnh lùng, cũng không đáng sợ lắm.
Đặc biệt là anh ta đã nhiều lần bảo vệ Cố Có, đáng để thêm điểm.
Chỉ cần tốt với Có Có, có thể bảo vệ Cố Cố thì những cái khác không quan trọng đâu nhỉ?”
Kiều Mộc Phong nhìn thẳng vào Cố Nhược Hy, từ từ nói: “Anh ta từng xuất thân xã hội đen, tay không biết đã nhuốm máu bao nhiêu người! Cái này cũng chính là lý do anh ta không thích xuất hiện trước đám đông.
Anh ta không muốn quá khứ đáng sợ của mình bị người ta đào ra.
Quá khức mà anh ta cũng không dám đối mặt thì phải đáng sợ đến mức nào chứ?”
Có Nhược Hy kinh ngạc mà mở lớn mắt, hoàn toàn không dám tin.
Lục Nghệ Thần dù cao lãnh không dễ tiếp cận, cũng nghe nói anh tham gia cả hai giới hắc bạch, nhưng chưa bao giờ ngờ đến anh từng giết người!
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, tái mặt mà nhìn Cố Nhược Hy.
“Nhược Tuyết, thật sự muốn kết hôn với người như vậy sao?” Kiều Mộc Phong dịu giọng, mang theo sự lạc lõng, khế hỏi cô.
Có Nhược Hy nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Một mặt sợ hãi Lục Nghệ Thần.
Một mặt không tin anh là người như vậy.
Trong lòng giống như có hai người đang đánh nhau không phân thắng thua.
Nhưng ở trước mặt Mộc Phong, cô không thể biểu hiện ra bất kỳ sự sợ hãi nào.
Đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với Mộc Phong thì không thể để anh có bắt cứ hy vọng nào nữa.
“Mộc Phong, mình sẽ trân trọng cuộc hôn nhân này.
Chúc phúc mình đi.” Cố Nhược Hy nhìn thẳng vào Kiều Mộc Phong.
Ngữ khí chắc nịch, giống như cây kim đâm thẳng vào lòng anh.
Kiều Mộc Phong ngắn ra, cuối cùng âm thầm lùi lại hai bước.
Trên khuôn mặt đẹp hiện lên vẻ tổn thương không che đậy nỏi, cố gắng nặn ra nụ cười.
Nụ cười miễn cưỡng như vậy khiến người ta đau lòng.
“Mộc Phong…” Hạ Tử Mộc thấp giọng gọi một tiếng.
Cô không nỡ nhìn vẻ mặt này của Kiều Mộc Phong.
“Được, mình chúc phúc cho cậu.” Cuối cùng Kiều Mộc Phong nặn ra một câu này.
Cố Nhược Hy vội quay người lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã này của anh: “Cảm ơn.”
Lúc này một âm thanh từ tính dễ nghe vang lên ngoài cửa: “Vợ, anh tới đón em về nhà.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Nghệ Thần đang đứng trước cửa, cười tươi với Cố Nhược Hy.
Lục Nghệ Thần đột nhiên xuất hiện tại nhà Cố Nhược Hy, khiến cho nhà cũ hai tầng đột nhiên được nghênh đón khách quý.
Kiều Khinh Tuyết và Hạ Tử Mộc đều ngơ ngác tại chỗ.
Cho dù lúc nãy nói những lời oai phong lẫm liệt, bây giờ.
nhìn thấy Lục Nghệ Thần sống sờ sờ đứng ngay trước mặt thì như nhìn tháy bạch mã hoàng tử đột nhiên nhảy ra từ trong truyện cổ tích, chỉ có thể trừng lớn mắt..