Có Nhược Hy cúi đầu, thật sự rất sợ bị An Khả Hinh nhận ra, rồi sẽ nói những lời khó nghe mỉa mai cô.
Vì chuyện đó liên quan đến Lục Nghệ Thần.
Lời của Tô Nhã đã khiến cô không thể chấp nhận nồi rồi.
An Khả Hinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên a lên một tiếng.
Cố Nhược Hy sợ hãi chỉ muốn bỏ chạy nhưng không ngờ cô ấy lại nói một câu.
“Cô là cái người đụng phải cửa hôm đó đúng không? Ha ha ha… cô thú vị quá.”
Cố Nhược Hy từ từ quay đầu lại nhìn An Khả Hinh, nhất thời thở phào một hơi, tự nhiên thấy cảm kích cô ấy.
Giờ này mà còn có người không nhớ tới chuyện ảnh khỏa thân trên mạng hiếm có cỡ nào.
“Dù sao tôi cũng rảnh, không bận tâm tôi theo cô chứ?” An Khả Hinh cười đáng yêu, giống như một đứa trẻ cô độc cần người lớn quan tâm, khiến người ta không nỡ từ chối.
Cố Nhược Hy đối mặt với một An Khả Hinh cười rạng rỡ’ thì quả thực không ghét nồi cô ấy, gật đầu liền đưa cô ấy cùng tới phòng bệnh của mẹ.
An Khả Hinh tò mò mà đánh giá phòng bệnh.
Ở cái nơi toàn là quý tộc như bệnh viện Khang Thọ này, phòng bệnh của 9 tầng quả thực xem là bình thường, căn bản không thể nào so với tầng 19 sang trọng hoa lệ mà cô thường tới được.
Cô chưa bao giờ bước vào những nơi ngoài tầng 19 vậy nên nhìn thấy gì cũng rất mới lạ.
Cô nhìn thầy Có Nhược Dương đang lắp ráp thì vui vẻ mà nhào tới: “Tôi giúp anh! Tôi láp ráp lợi hại lắm nhé.”
“Được thôi được thôi!” Có Nhược Dương vui mừng mà vỗ tay, cười cong cả mắt.
An Khả Hinh nhìn Cố Nhược Dương mắy cái, lại nhìn Cố Nhược Hy, thấy hai người họ rất giống nhau nhưng kỳ lạ là Cố Nhược Dương nói chuyện như con nít còn chưa lớn vậy.
Cố Nhược Hy căng thẳng, chỉ sợ An Khả Hinh sẽ nói gì đó khiến anh trai không vui.
Đang định kéo An Khả Hinh dậy thì thấy cô ấy đã rất vui vẻ mà lắp ráp cùng anh trai, còn thi thoảng cười lớn với anh ấy.
Dương Thư Dung thấy kỳ lạ.
Cô bé này bà chưa từng gặp liền hỏi Có Nhược Hy: “Bạn con?”
Có Nhược Hy nhún vai: “Đúng vậy, vừa quen.”
Nhìn về phía An Khả Hinh hoạt bát đáng yêu, Cố Nhược Hy không kìm được mà cười, rất cảm kích cô ấy không hỏi cô trước mặt anh trai rằng anh cô sao lại như thế này.
Nhất thời càng thấy có thiện cảm với cô ấy hơn.
An Khả Hinh và Cố Nhược Hy lắp ráp xong thì hai người lấy bút màu ra vẽ.
Vẽ mãi rồi không biết sao vẽ luôn cả trên mặt.
Anh một vệt, tôi một vệt, mặt hai người đều vẽ thành con mèo hoa, chỉ vào đối phương mà cười lớn.
Trong phòng bệnh bức bối cuối cùng cũng có tiếng cười vui như chuông đồng.
Có Nhược Hy và Dương Thư Dung cũng cười theo.
“Tính cách của con bé tốt quá, nụ cười lại có sức lan tỏa như vậy.
Sau này bảo con bé tới chơi thường xuyên đi.”
Dương Thư Dung cười nói với Cố Nhược Hy.
“Đúng thế.
Nhìn cô ấy cười vui vẻ con cũng không kìm được mà vui lây.” Cố Nhược Hy gượng cười lâu như vậy.
cuối cùng cũng có nụ cười thật lòng.
Đồng hồ điện tử trên tay An Khả Hinh đột nhiên tít tít máy tiếng.
Cô vội chạm máy cái, đeo tai nghe bluetooth lên: “Alo, em đang ở bệnh viện mà.
Đúng rồi, tới làm kiểm tra.
Anh yên tâm đi.
Em rất ngoan! Được rồi được rồi.
Em rất bận, cúp đây.”
An Khả Hinh vội cúp máy, tiếp tục vẽ vời với Cố Nhược Dương.
Mãi đến trưa cô mới xách túi lên, chuẩn bị ra về.
“Tôi phải đi rồi.”
“An tiểu thư, đợi bác xuất viện rồi thì tới nhà chơi.
Bác nấu sủi cảo cho cháu ăn.” Dương Thư Dung nhiệt tình nói.
“Thật sao ạ? Cháu sẽ tới thường xuyên!” An Khả Hinh cũng không khách khí, vội gật đầu đồng ý.
Cố Nhược Hy tiễn cô ấy ra ngoài, đưa cho cô ấy một bịch khăn ướt, bảo cô ấy lau sạch màu vẽ trên mặt.
Lúc An Khả Hinh nhìn thấy khuôn mặt mèo hoa trong gương thì bật cười.
“Anh cô thú vị thật.
Cô không để bụng để tôi chơi với anh ấy chứ?” An Khả Hinh nháy nháy đôi mắt to biết nói xinh đẹp.
Có Nhược Hy cười: “Cô không để bụng anh ấy…”
“Sao có thể! Tôi không đỏng đảnh như vậy!” An Khả Hinh cất gương đi, vuốt lại mái tóc xoăn rồi định đi nhưng lại chững lại, quay người nhìn Cố Nhược Hy: “Tôi không có nơi nào để đi.”
“Cô không phải cần đi kiểm tra sao?”
“Tôi không thích! Uống thuốc rồi, cảm thấy rất tốt, không muốn đi.” An Khả Hinh chu môi, mắt lớn đảo lên: “Gần đây.
có cái gì ngon không? Cô đưa tôi đi có được không? Tôi mời! Tôi thật sự rất đói!”
“Tôi… hay là thôi đi.” Cố Nhược Hy không dám đến nơi nhiều người.
“Đi mà, đi mà.” An Khả Hinh liền dùng chiêu làm nũng.
Cố Nhược Hy quả thực không từ chối được: “Cô muốn ăn gì?”
An Khả Hinh nghĩ nghĩ: “Tôi muốn ăn đồ ngọt sau đó uống một ly nước ép lớn!”
Có Nhược Hy tìm một tiệm đồ ngọt khá yên tĩnh.
Đợi sau khi An Khả Hinh mua xong thì hai người ngồi trên ghế trong công viên, mỗi người một phần bánh kem, một ly nước ép.
“Woa! Kem tươi ngọt quá, thích quá đi.” An Khả Hinh nếm một miềng, cười hài lòng.
“Cô không phải là chưa từng ăn qua đấy chứ?” Cố Nhược Hy không hiểu sao bánh kem bình thường thế này mà An Khả Hinh lại có thể ăn như là món ngon hảo hạng vậy?
“Anh ấy chưa bao giờ cho tôi ăn mấy thứ này! Ngay cả khi sinh nhật cũng chỉ có thể ném thử ba miếng mà thôi, chỉ có ba miếng.” An Khả Hinh ăn một miếng bánh kem lớn, nói.
Cố Nhược Hy đột nhiên thấy trái tim chua xót, sự thất vọng nói không rõ, cắn ống hút: “Anh áy… nhất định là rất tốt với cô nhỉ?”.