“Kiều Kiều!” Có Nhược Hy vung tay đánh lên vai của Kiều Khinh Tuyết, nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống.
Kiều Khinh Tuyết trông thấy Cố Nhược Hy khóc, toàn bộ kiên cường đều lập tức vỡ vụn, cô ôm lấy Cố Nhược Hy, hai người cùng nhau khóc thành tiếng.
“Cố Có… cậu phải tin mình, mình sẽ không bán đi bản thân… cậu đừng đau lòng nữa… Mình đã suy nghĩ rất kỹ trước khi lựa chọn… Bản thân mình còn không đau lòng thì cậu cũng đừng đau lòng…” Kiều Khinh Tuyết nghẹn ngào.
“Mình không cần cậu trả tiền.
Kiều Kiều! Cậu rời khỏi chỗ này, rời khỏi chỗ này có được không? Còn có Ân Khải, mình không cho phép cậu đến gần anh ta, anh ta quá xấu xa rồi.
Những người phụ nữ từng uống rượu cùng anh ta đều không thể thoát ra ngoài! Cậu không thẻ tiếp xúc với anh tai” Cố Nhược Hy thật lòng không muốn nhìn thấy Kiều Khinh Tuyết rơi vào tay Ân Khải.
Với vẻ mặt đẹp trai lại có tiền như anh ta rất dễ làm cho phụ nữ thần trí mê loạn, cô không muốn nhìn thấy Kiều Khinh Tuyết phải hồi hận.
“Mình biết rồi.” Kiều Khinh Tuyết lau nước mát rồi cười: “Anh ta là khách quen của Hoa Đô, có khá nhiều phụ nữ trong này đều nhịn không được phát sinh quan hệ cùng anh ta.
Thậm chí họ có thể ngủ với anh ta bởi vì sau đó anh ta sẽ cho họ một số tiền lớn để phủi sạch quan hệ.
Mình là người mới nên anh ta liền nhìn trúng mình ngay.
Mình cũng từng uống rượu với anh ta một lần rồi nhưng anh ta không đáng sợ như mình nghĩ.
Một quý công tử không thiếu tiền không thiếu phụ nữ sẽ không cưỡng ép người không tình nguyện.”
“Kiều Kiều!”
“Có Có, mình biết cậu muốn tốt cho mình nhưng đây là lựa chọn của mình, mình không định quay đầu.” Một khi Kiều Khinh Tuyết đã cố chấp thì không một ai có thể thuyết phục được cô.
Cũng giống như việc tha thứ cho Tần Vạn Ninh, Cố Nhược Hy và Hạ Tử Mộc đều nói đến khô cả miệng nhưng Kiều Khinh Tuyết vẫn làm theo ý mình.
“Dù sao đi nữa thì mình cũng không cho phép cậu tiếp xúc với cái tên Ân Khải kia, mình sợ cậu…” Cố Nhược Hy không nói tiếp được nữa, cô dùng sức hít vào một mới mới tìm lại được âm thanh của mình: “Kiều Kiều, Ân Khải rất trăng hoa, mình sợ cậu sẽ bị tổn thương lần nữa.”
Kiều Khinh Tuyết đã lau khô nước mắt, cô quay người mở cửa nhà vệ sinh và Cố Nhược Hy lập tức đuổi theo.
Đột nhiên, cô bắt gặp một người phụ nữ có chút xinh đẹp và khí chất đi về phía nhà vệ sinh.
Bước chân của Cố Nhược Hy lập tức dừng lại.
Trong thời khắc bốn mắt giao nhau, cả hai đều im lặng.
“Thật trùng hợp, vậy mà tôi lại gặp được Có tiểu thư ở đây.” Tô Nhã mỉm cười một cái, phong tình vạn chủng.
“Thật trùng hợp…”
Cố Nhược Hy không biết tại sao lúc đối mặt với Tô Nhã, cô lại cười miễn cưỡng như vậy.
Cứ như thể cô đã làm qua chuyện xấu vậy.
Tô Nhã đứng trước mặt Cố Nhược Hy cười xán lạn, cô ta vừa cao lại vừa mang giày cao gót làm cho Cố Nhược Hy.
càng cảm thấy hèn mọn trước người vừa đẹp vừa có khí chất như cô ta.
“Anh ấy cùng Ân thiếu đến đây uống rượu sao?” Tuy rằng Tô Nhã đang hỏi nhưng ngữ khí lại chắc nịch.
Một tiếng “Ân thiếu” thật thân mật, có thể thấy được quan hệ giữa cô ta và Ân Khải rất tốt.
Cố Nhược Hy bỗng có cảm giác bản thân vừa miễn cưỡng bước vào thế giới của Lục Nghệ Thần.
Cô ngây người tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.
Tô Nhã vẫn mỉm cười như cũ, trên mặt cô ta mang theo hai phần say xin, trong đôi mắt đẹp lắp lánh yêu diễm.
*Cô đừng hiểu lầm, cái gì tôi cũng biết hét.
Ân thiếu thích uống rượu ở Hoa Đô, mà sau khi cô và… Thần kết hôn, cô sẽ không để tâm nếu tôi vẫn gọi anh ấy như vậy chứ?”
Cố Nhược Hy vội lắc đầu.
“Sau khi hai người kết hôn thì chúng tôi không còn gọi điện cho nhau nữa, tôi cũng đoán trước được chuyện này.
Bởi vì ngày nào tôi cũng thấy hình ảnh hai người như hình với bóng trên báo chí, nếu cô ở Hoa Đô thì chắc chắn Thần cũng đang ở nơi này rồi.” Giọng nói của Tô Nhã rất dịu dàng làm người ta nghe không ra sự kỳ lạ, ý cười trong mắt có chút không rõ ràng nhưng rất nhanh lại biến mắt.
Cô ta chăm chú nhìn Cố Nhược Hy, ánh mắt ấm áp và thân thiết như một người chị nhìn em gái vậy.
“Chúng tôi…” Có Nhược Hy hạ mí mắt, có một số chuyện cô không thể nói ra.
Cô ngẫm nghĩ lại một lúc, dường như cô cũng không cần giải thích với Tô Nhã, nếu muốn giải thích thì cũng phải do Lục Nghệ Thần giải thích mà không phải cô.
“Đúng vậy, anh ấy cũng ở nơi này.” Cố Nhược Hy bình tĩnh trả lời..