Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 19




Áp suất thấp, chắc chắn là áp suất thấp, toàn bộ nơi này!

Gần đây tất cả nhân viên làm việc ở "Nhân gian" đều cảm thấy Miêu Uyển đang có tâm trạng không vui, mỗi ngày Mạt Mạt đều phải nói hai lần là nha đầu Miêu Uyển à, hôm nay đã đủ lạnh rồi, đừng bắt mình chịu họa vô đơn chí nữa được không?

Khách quen trong quán thường xuyên hỏi một câu, vì sao gần đây bánh ngọt hơi khó ăn?

Miêu Uyển thở dài một hơi, Mễ Lục và Mạt Mạt đều run lên, không hẹn mà cùng nghĩ, chuyện này nghiêm trọng hơn rồi.

Mễ Lục dè dặt đi qua chỗ Miêu Uyển thương lượng, nói cậu nhớ mang máng có một người bạn thời trung học đang tham gia quân ngũ, là người bản địa, hay là để cậu đi thiết lập lại quan hệ, tìm hiểu thông tin?

Miêu Uyển ngây ngốc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt rất phức tạp, nhìn Mễ Lục sửng sốt nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần, không biết đây là chuyện tốt hay không tốt, Mễ Lục đành phải quay đầu liếc mắt cầu cứu Mạt Mạt, Mạt cô nương cũng đành bất lực nhún vai.

Việc buôn bán khá tốt, nguyên liệu cũng sắp hết, Mễ Lục muốn tìm pho mát để làm mà không có, bột mì của Miêu Uyển cũng có nguy cơ sắp hết, thật ra chuyện mua đồ này nọ thường để đám đàn ông con trai đi, nhưng xét thấy tâm trạng Miêu Uyển có vấn đề, Mạt Mạt làm ra vẻ độ lượng nói rằng chỉ cần một người trông tiệm là đươc, để cho Miêu Uyển đi ra ngoài giải sầu, dù sao lúc trước cái quyết định rùng mình ngu xuẩn cô cũng từng hăng hái ủng hộ, điều này làm cho trong lòng Mạt cô nương thiện lương tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Hai người chen chúc trên xe buýt công cộng, dọc đường đi Miêu Uyển bị người ta đẩy vô số lần, lúc đụng vào Mễ Lục lần thứ n, Miêu Uyển hoảng hốt, âm thầm tủi thân vì chưa bao giờ cô được chen chúc trên xe buýt với Trần Mặc. Vất vả lắm mới đến được Walmart, Miêu Uyển kinh ngạc phát hiện hôm nay Maaß Carpenter giảm giá đặc biệt, 59 đồng 9 một hộp, giá thấp nhất từ lúc xuất hiện tới nay, tâm trạng Miêu Uyển khá lên không ít, cô dũng cảm dị thường mua mười hộp, quyết định nhân dịp lễ Giáng Sinh làm bánh Tiramisu để bán ....

Đương nhiên, thừa dịp này nọ cô cũng mua cho mình một hộp, nhưng mà, nhưng mà, một người làm Tiramisu, hơn nữa lại dùng Maaß Carpenter như vậy không lãng mạn . . . . . . Miêu Uyển bỗng nhiên cảm thấy chua xót .

Khóe miệng Mễ Lục co giật nhìn Miêu Uyển cầm trong tay một hộp pho mát lớn ngẩn người, trên mặt lúc vui lúc buồn, ngẩng đầu chếch bốn mươi lăm độ nhìn trời, lúc rực rỡ khi lại ưu thương. Cũng may chuyện ngẩn người này không giống với chuyện động dục, không cần quan tâm, tới đúng thời điểm sẽ tự giác chấm dứt. Khi Miêu Uyển đã bình tĩnh trở lại, hai người ôm bao lớn bao nhỏ ra khỏi cửa, Miêu Uyển nhìn thấy vài cảnh sát bên kia đường, không tự chủ được dõi theo, tuy rằng không phải là cùng một người, nhưng cũng là đồng phục, Miêu Uyển bi phẫn ý thức được rằng hiện tại cô đã trở thành một người cuồng đồng phục này.

Từ góc độ này nhìn sang, hình như ở góc đường đó thật sự có vài người mặc trang phục quân nhân đứng đó, Miêu Uyển do dự một chút, rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ chạy sang, Mễ Lục vừa đảo mắt một cái đã lạc mất người, vừa khiêng túi pho mát lớn vừa chạy đi tìm, vất vả mới thấy bóng người, nhanh chóng đuổi theo. (Di: Giải thích chút. Chỗ này lúc cảnh sát, lúc quân nhân là có lý do, đọc xuống dưới sẽ hiểu ^^)

Chạy sang tới nơi, vòng ra con hẻm phía sau trung tâm mua sắm, có mấy người mặc vũ quân trang đang đứng bên cạnh giải phân cách, Miêu Uyển định đi tới hỏi thăm, bị người ta lạnh lùng trừng mắt, sợ hãi rụt về. Mễ Lục đuổi tới nơi thấy không đành lòng, ánh mắt liếc qua một cái bỗng vui hẳn lên, người bạn thời trung học kia, buổi sáng mới nhắc tới, bây giờ lại đứng trước mặt, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! (Di: nghĩa là chỉ cần có duyên thì cách xa vạn dặm cũng sẽ gặp lại)

Những tên nhóc mới lớn thường thích khoe khoang trước mặt con gái, vì thế Mễ Lục nhanh chóng lôi Miêu Uyển lên làm quen .

Bạn học cũ gặp lại đương nhiên là vui mừng, Mễ Lục mới hàn huyên hai câu đã bắt đầu hỏi thăm, người bạn trung học làm ra vẻ thần bí hạ giọng nói: "Bên trong có người cột thuốc nổ bắt cóc con tin."

Hả. . . . . . Mễ Lục và Miêu Uyển đồng thời há mồm.

"Không ngờ chứ gì, hai người thấy đó, ở nơi này, mọi người đều vây quanh để xem, cho dù mình chặn bên này thì họ lại vòng sang bên kia . Nhưng dù sao thì mấy con phố bên ngoài đều phong tỏa, chỉ có vào chứ không có ra, tin tức không thể lan rộng được, nếu không toàn bộ thành phố đã chấn động rồi ." Cậu bạn trung học có chút kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Có chuyện gì thế. . . . . ." Một đám người nhiều chuyện lập tức chụm đầu vào.

"Bọn mình cũng không rõ là chuyện gì, hình như là giết người yêu, nghe nói lừa tài lừa sắc gì đó, tình hình cụ thể không rõ. . . . . ." Cậu bạn trung học đang hạ giọng thì thầm quanh mấy cái lỗ tai, chợt nghe phía sau có tiếng hét to: "Tùy Ba, cậu đang làm gì ở đây hả!"

Cậu bạn trung học Tùy Ba sợ hãi đứng nghiêm, lắp bắp trả lời: "Không, không, không có gì ạ!"

Miêu Uyển và Mễ Lục ai oán nhìn người râu rậm đang chậm rãi đi tới, đồng loạt khinh bỉ người đàn ông quấy rầy bọn họ nhiều chuyện, không ngờ người râu rậm vừa nhìn thấy Miêu Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức trở nên thân thiết và khách sáo, đầy nhiệt tình kêu một tiếng: "Chị dâu!"

Miêu Uyển không hiểu gì nhìn cậu ta, không biết từ lúc nào mình có một cậu em uy phong như vậy.

Râu rậm cười nói: "Chị dâu không nhớ em à, lần trước lúc chị đến đội đưa bánh ngọt, em ở bên cạnh giúp chị cắt bánh, chị còn đặc biệt để cho em phần lớn nhất đó!"

"Hả hả. . . . . ." Miêu Uyển làm như thể đã hiểu ra: "Thì ra là cậu, cậu. . . . . ."

"Đúng vậy!" Râu rậm vui mừng nở nụ cười.

Miêu Uyển nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, thật ra cô vẫn không nhận ra, nhưng mà cô vẫn cố gắng giả bộ, làm ra vẻ quan tâm hỏi: "Vậy sao mọi người lại ở chỗ này?"

"Là như vậy, nói đơn giản một chút, cụ thể thì em cũng vậy không rõ lắm, trên lầu có một cặp đang yêu đương, mà tên đàn ông kia đã có vợ, vợ anh ta đại náo làm gà bay chó sủa muốn tự sát, sau đó việc buôn bán của người đàn ông kia cũng không tốt, người yêu kia cũng không cần anh ta, tóm lại là cửa nát nhà tan."

"Sau đó thì sao?" Đột nhiên trong lòng Miêu Uyển có cảm giác thông cảm với tên bắt cóc.

"Bọn em nghi ngờ anh ta muốn tự tay xử lý cô gái kia, không may là cô ta không ở nhà, thuốc nổ trên người anh ta bị bảo vệ phát hiện, bây giờ đã tóm được mấy con tin, hình như điên rồi, bắt bọn em phải đưa cô gái kia đến cho anh ta." Râu rậm nhíu mày: "Nghe cảnh sát hình sự nói có người đã không còn thở nữa ."

Miêu Uyển cảm thấy lòng mình lạnh đi, sự cảm thông đối với tên bắt cóc tan thành mây khói.

"Đây không phải là vụ án hình sự à, sao mọi người lại ở đây?" Mễ Lục khó hiểu.

"Anh ta có thuốc nổ, cho nên biến thành vụ chống khủng bố đó, bọn tôi là đội phản ứng nhanh, nếu không sẽ không qua đây" Râu rậm không giấu vẻ tự hào trên mặt: "Đội trưởng còn đang họp ở bên trong cùng với đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đầu năm nay, bạo lực tràn lan, ngông cuồng tới mức này chỉ sợ không muốn sống rồi."

Miêu Uyển đang hăng hái nghe, bỗng nhiên ý thức được Trần Mặc của cô còn đang ở bên trong, cảm thấy căng thẳng hơn.

Hai sĩ quan cảnh sát mặc thường phục đi ra từ trong hẻm, đi đến vỗ bả vai râu rậm, ba người nói qua loa vài câu, cảm thấy bất đắc dĩ, vẻ mặt nghiêm trọng, Miêu Uyển càng thấy lo lắng hơn, đứng run rẩy trong gió lạnh, nhưng cũng không chịu đi, Mễ Lục đứng bên cạnh vừa oán thán vừa dậm chân.

Bỗng nhiên râu rậm kêu một tiếng: "Đội trưởng?"

Miêu Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn, Trần Mặc đi ra từ trong hẻm cùng vài người mặc cảnh phục, định qua bên tòa nhà bên cạnh, Miêu Uyển vội vã vẫy tay, lớn tiếng kêu to: "Trần Mặc!"

Trần Mặc nghiêng đầu nhìn sang bên này, bước lên phía trước hai bước nói vài câu với người kia, sau đó xoay người chạy tới.

"Sao em lại ở đây?" Trần Mặc đứng đằng sau giải phân cách.

"Em đi mua đồ." Miêu Uyển giơ mấy cái túi trong tay ra trước mặt anh.

"Ừ, ở chỗ này đi, đừng có chạy lung tung." Lạnh quá đi, Trần Mặc khẽ thở dài, cầm bàn tay của Miêu Uyển bọc trong tay mình khẽ xoa.

Trong nháy mắt, mắt Miêu Uyển nóng lên, nghẹn ngào: "Anh sẽ không sao chứ!"

"Không có việc gì đâu, em yên tâm, ở chỗ này nhé, đừng có chạy lung tung." Trần Mặc chỉ đại vào một binh lính đứng cạnh đấy: "Coi chừng cô ấy, đừng cho cô ấy chạy lung tung." Anh quay đầu nhìn râu rậm: "Vừa đúng lúc, cậu theo tôi ra đây."

Miêu Uyển nhìn theo bóng lưng Trần Mặc biến mất ở cầu thang.

"Tôi không thể vào sao?" Miêu Uyển cầu xin lính gác.

Cậu binh lính chỉ nhìn Miêu Uyển cười cười, Miêu Uyển chán nản ngồi xổm cạnh góc tường, đợi trong chốc lát, thì râu rậm mới gặp lúc nãy lao nhanh ra, Tùy Ba hỏi với theo sau lưng: "Có chuyện gì vậy Tam Bài Trường!"

"Đi lấy súng, giúp đội trưởng đi lấy súng."

Tùy Ba và vài binh lính bên cạnh đồng loạt sửng sốt, Miêu Uyển sợ tới mức nhảy dựng lên.

Súng? Vì sao Trần Mặc cần súng?

Lúc trở lại râu rậm ôm theo một cái hộp dài mảnh, Miêu Uyển nhìn chằm chằm vào món đồ chơi đó mãi cho đến khi nhìn không thấy nữa, Miêu Uyển lo lắng, hoang mang xoay vòng vòng tại chỗ, Mễ Lục dùng sức vỗ hai cái lên bả vai Miêu Uyển, thở dài.

Chỉ chốc lát sau, phía trước truyền đến một tiếng súng vang lên, hình như mang theo một chút bi thương lan ra trong gió.

Miêu Uyển hoảng sợ bật dậy.

Tùy Ba chịu không nổi, ngang nhiên xông qua an ủi cô: "Chị yên tâm, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng rất điêu luyện, anh ấy bách phát bách trúng, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi."

Hả. . . . . . Miêu Uyển mờ mịt, cái này, cái này là giải thích, lúc nãy Trần Mặc vừa mới giết người à?

Đột nhiên cô có cảm giác việc này không phải sự thật.