Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 42




Đêm hôm đó hai người dây dưa đến tận khuya, Trần Mặc nói anh không thể trở về được, nếu bây giờ mà về sẽ phải leo tường, mặc dù đối với anh mà nói thì leo tường cũng dễ dàng như đi bộ thôi, nhưng Miêu Uyển lại tưởng thật, rất rộng rãi mà cho anh mượn chăn mềm, rồi còn chia cho anh nửa cái giường. Giường của Miêu Uyển rất lớn, lớn đến mức khiến Trần Mặc vô cùng oán giận, dĩ nhiên là giường nhỏ cũng không tốt, giường nhỏ lại càng dễ xảy ra những chuyện người ta không ngờ tới được, Trần Mặc cảm giác anh sắp phát điên lên rồi.

Và đêm hôm đó, Trần Mặc không có cách nào biết được, rốt cuộc mình ngủ có ngon hay không, nếu nói là ngủ ngon cũng không đúng, bên tai luôn tồn tại một hơi thở cùng nhịp tim của người khác, khiến cho anh một lần lại một lần tỉnh lại, lại một lần rồi một lần ngủ thiếp đi. Rèm cửa sổ không có kéo lại, khi những tia nắng buổi sớm chiếu lên mặt Trần Mặc, anh liền mở mắt ra giống như đã dậy từ lâu, nhìn thấy Miêu Uyển nằm cuộn tròn lại quay mặt về phía mình, cô vẫn đang ngủ say. Da của Miêu Uyển rất tốt, trắng nõn mềm mại, tràn đầy sức sống, lông tơ bị ánh ban mai nhuộm thành màu vàng nhạt, sắc môi đỏ thắm, căng mọng, ngọt ngào như miếng thạch hoa quả.

Trái tim Trần Mặc đập dồn dập.

Một người đàn ông đến hơn ba mươi tuổi mới bắt đầu biết yêu, đây thật sự là một chuyện rất mất mặt, điều này cho thấy rõ ràng những ngày tháng trước đây của anh đã từng thiếu sót, cũng may Trần Mặc nhanh nhẹn dũng mãnh không bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, vì vậy anh cứ giống như cậu bé mười sáu tuổi hồn nhiên trải qua cuộc sống của mình, hiện tại Trần Mặc cảm thấy anh rất may mắn, bởi vì anh đã gặp được Miêu Uyển.

Anh sắp có được cô gái này, dĩ nhiên, cô cũng có được anh.

Trần Mặc vươn người tới hôn lên môi Miêu Uyển, nếu như mỗi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời và cô, như vậy, anh thật sự rất hài lòng với cuộc sống tương lai của mình.

Miêu Uyển đang ngủ xoay người, từ từ mở mắt ra, lúng túng nửa ngày mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được, mặt cô lập tức lại đỏ bừng lên lan đến tận mang tai, Miêu Uyển nghĩ thầm, tim của cô thật sự không được khỏe, có lẽ do gần đây nó phải làm việc quá nhiều đi.

Khi Trần Mặc quay về quân trại thì buổi tập thể dục buổi sáng đã kết thúc, cũng may có Thành Huy giúp anh được qua cửa này. Thành Huy nhìn anh cười đầy xấu xa, Trần Mặc quẫn bách không biết làm thế nào, vuối vuốt cái mũi che đi nửa khuôn mặt của mình, hỏi, rốt cuộc muốn cầu hôn phải chuẩn bị cái gì? Thành Huy kinh ngạc há miệng, nói, cậu muốn kết hôn rồi sao? Trần Mặc cười lớn, trong mắt đầy vẻ đắc ý. Thành Huy hưng phấn xoa xoa hai tay vào nhau nói, Trời, cái này mình cũng không rõ lắm, mình chỉ hiểu rõ chuyện trong quân đội thôi, cụ thể thế nào cậu phải trao đổi với cha mẹ hai bên chứ sao.

Mặt Trần Mặc hơi cương cứng lại một chút, nụ cười từ từ biến mất, đúng lúc anh cũng muốn nói rõ với mẹ của anh.

Hôm nay Miêu Uyển cứ đứng ngây ngô trong cửa hàng, cử chỉ cũng không được tự nhiên, trong lòng cô có một loại ảo giác không giải thích được, luôn nghĩ rằng tất cả mọi người ở đây đều đang lén lút nhìn cô bằng ánh mắt chế nhạo, coi thường, giống như bọn họ đều biết tối hôm qua cô đã làm chuyện không nên làm.

Vì vậy, hai Miêu Uyển không ngừng đấu tranh trong lòng cô, Thiên sứ Miêu Uyển nói, Aiz, mình không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi, Ác quỷ Miêu Uyển nói, Mẹ nó, nhìn cái gì chứ, bắt các người đánh rắm hả?

Miêu Uyển mang theo cảm giác bất an này trải qua một ngày, cuối cùng không nhịn được nữa liền chạy tới bên cạnh Mạt Mạt, cô làm bộ như lơ đãng nói ngày hôm qua Trần Mặc ngủ lại chỗ của cô. Miêu Uyển vừa nói vừa cẩn thận quan sát từng biểu hiện nhỏ trên mặt Mạt Mạt, ánh mắt phức tạp, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không biết cô đang mong đợi một đáp án như thế nào.

Mạt Mạt cốc một cái lên trán Miêu Uyển nói, Trần Mặc nhà cậu nhịn thật là giỏi nha. Miêu Uyển đỏ mặt hỏi cậu nói vậy là có ý gì. Mạt Mạt nhếch miệng, nhìn bộ dạng tiểu bạch thỏ của Miêu Uyển liền lắc đầu, mình còn tưởng Trần Mặc sẽ ăn cậu nữa chứ. Mặt của Miêu Uyển rất đỏ, rất rất rất đỏ. Mạt Mạt vỗ vỗ bả vai Miêu Uyển nói, hai người đều lớn hết rồi nha, dù sao hai người cũng coi như là đã xác định rồi. Miêu Uyển lập tức rất kích động nói Trần Mặc cầu hôn với mình rồi. Mạt Mạt giả vờ cười cười: Tốt vô cùng, tốt vô cùng nha! Biểu tình của cô giống như đang nhìn một người con gái mới lớn. Cho đến khi Mạt Mạt đã đi mất rồi, Miêu Uyển mới hiểu được vẻ mặt của Mạt Mạt là có ý gì, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, Mạt Mạt, cậu dám xem thường mình, không lẽ lại nói hết chuyện tối hôm qua cho cậu tức hộc máu?

Gần đây các cửa hàng bánh kem cạnh tranh nhau kịch liệt, Miêu Uyển cả ngày suy nghĩ phải làm sao để phát triển các sản phẩm mới.

Dương Duy Đông nếm thử bánh mới, anh suy nghĩ rất lâu mới liếc mắt nhìn Miêu Uyển một cái, chân thành chúc mừng cô, nói Trần Mặc nhất định đối với em rất tốt. Miêu Uyển cười thật ngọt, nói nào có đâu, anh ấy suốt ngày chọc giận em. Miêu Uyển được khích lệ, đặc biệt để dành hai cái bánh buổi tối sẽ đưa cho Trần Mặc. Trần Mặc ăn một cái không nói gì, đôi mắt đen nhánh lóe sáng trong bóng tối, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Miêu Uyển cẩn thận hỏi anh bị làm sao sao vậy? Trần Mặc mỉm cười nói không có gì, gần đây công việc hơi nhiều. Miêu Uyển cảm thấy rất đau lòng, lập tức nói vậy anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi, mang bánh này về ngày mai làm điểm tâm sáng.

Chủ nhật, Trần Mặc về nhà ăn cơm, trên bàn cơm trước sau như một, không ai nói với ai lời nào, Trần Mặc bỗng nhiên lại nhớ tới bữa cơm ở nhà Miêu Uyển, cha Miêu cười rất đắc ý, Miêu Uyển tức giận và nói không thể làm gì, chỉ có thể làm hết khả năng và nghe theo mệnh trời đi.

Trần Mặc nắm chặt đũa nói, mẹ, con muốn kết hôn. Vi Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu qua nhìn anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ, con nói cái gì?

“Con và Miêu Uyển tình cảm rất tốt, bọn con quen nhau cũng đã rất lâu rồi, con muốn kết hôn với cô ấy.” Trần Mặc bình tĩnh đáp lại, vẻ mặt kiên định.

“Miêu Uyển? Trần Mặc, con không phải là đang nói đùa chứ?” Vi Nhược Kỳ đặt đũa xuống.

“Không!”

Vi Nhược Kỳ suy nghĩ một chút, bà cầm đũa lên, cười khẽ một tiếng: “Mẹ không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Ăn cơm đi, ăn xong lại nói, đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mẹ.” Vi Nhược Kỳ gắp cho mình một đũa thức ăn.

Trần Mặc lập tức cảm thấy trong lòng nhạt như nước ốc, dứt khoát đẩy chén cơm vừa mới bới xong ra trước mặt, nói: “Con ăn xong rồi.”

Vi Nhược Kỳ ngược lại lại rất thong thả, sau khi ăn cơm xong, còn uống trà, ăn trái cây, cảm thấy không có gì phải gấp gáp, Trần Mặc ngồi trên ghế sa-lon chờ mẹ anh lên tiếng, Vi Nhược Kỳ cắt táo bỏ vào dĩa sau đó đặt lên bàn trà, Trần Mặc càng nhìn càng không nhịn được gọi: “Mẹ!”

Vi Nhược Kỳ nói: “Ta nói rồi, chuyện kết hôn ta không đồng ý.” Đáp án này cũng đã nằm trong dự đoán của Trần Mặc nhưng anh vẫn vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được anh cảm thấy mất mát như thế nào, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ hỏi tại sao?

Tại sao lại không đồng ý, dù sao cũng phải cho anh một lý do.

Nhưng nhìn vẻ mặt Vi Nhược Kỳ so với anh còn thất vọng hơn, Vi Nhược Kỳ nghiêm túc nhìn Trần Mặc nói: “Mẹ thật sự thất vọng về con, con ở trong quân đội bao nhiêu năm, chưa từng tiếp xúc với người con gái nào, bây giờ có cơ hội gặp gỡ một người, điều này mẹ cũng có thể hiểu cho con. Cho nên từ trước đến giờ mẹ cũng không quản con gặp gỡ với ai, mẹ nghĩ con sẽ tự biết chừng mực, giống như con và Miêu Uyển yêu nhau mẹ cũng không phản đối, nhưng muốn kết hôn thì tuyệt đối không được, ngay cả đại học cũng không học qua, chỉ là một thợ làm bánh, con còn nói muốn kết hôn với Miêu Uyển? Con cảm thấy mẹ có đồng ý được không?”

Trần Mặc nói: “Tuy Miêu Uyển chỉ là thợ làm bánh, cô ấy cũng không học đại học, nhưng con không cảm thấy Miêu Uyển có điều gì không xứng với con.”

Vi Nhược Kỳ rất bực bội đứng lên chỉ tay vào Trần Mặc nói: “Con như vậy là muốn làm loạn đúng không, con nói xem cô gái đó có cái gì tốt hả? Trẻ tuổi xinh đẹp sao? Đừng trách ta không xem trọng cô ấy, không có trình độ học vấn, không có tư tưởng, công việc thấp kém, cô gái đó có thể giúp được cho con cái gì? Cô ấy có thể hiểu được con sao? Hai đứa có thể nói là xứng đôi sao? Nhà chúng ta không cần một cô con dâu như vậy đâu!”

Trần Mặc cúi đầu, trầm mặc không nói.

Vi Nhược Kỳ đứng khoanh tay thở dài, đặt tay lên vai Trần Mặc, giọng nói mềm hơn một chút: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ cũng không muốn xen vào chuyện của con, nhưng chuyện này thì thật quá đáng lắm rồi, mẹ không thể không can thiệp được.”

“Nhưng với con cô ấy là tốt nhất.” Trần Mặc vẫn cúi đầu không nhúc nhích: “Con chỉ muốn cưới Miêu Uyển, chuyện tình cảm của con tự con biết rõ, con cảm thấy cô ấy đủ tư cách làm vợ con, làm con dâu của mẹ.”

Sắc mặt Vi Nhược Kỳ lập tức trở nên vô cùng khó coi, Trần Chánh cảm thấy không khí quá căng thẳng, đẩy xe lăn tới bên cạnh Trần Mặc: “Đẩy cha ra ngoài đi dạo một chút.”

Trần Mặc gật đầu một cái đứng lên mặt đối mặt với mẹ của anh rồi xoay người giúp Trần Chánh đẩy xe lăn ra ngoài.

Trần Chánh sau khi trải qua trận bệnh nặng kia, cơ thể từ từ yếu dần, Trần Mặc đẩy cha anh xuống lầu, vòng qua một cái hồ nhân tạo nhỏ tìm được một mảnh đất bằng phẳng có nắng ấm, anh đỡ cha mình đứng lên từ từ bước đi. Trần Mặc nhìn cha mình khom lưng xuống, trong lòng chua xót, người đàn ông này đã từng rất cường tráng, bờ vai rộng lớn, đầy cao ngạo, nhưng năm tháng lại như lưỡi đao, cắt đứt hết tất cả kiêu ngạo của ông.

Trần Mặc vẫn nhớ những ngày đó, anh đang ở căn cứ Kỳ Lân chờ tin, cha của anh bệnh tình nguy kịch, nhưng anh là con trai duy nhất lại hoàn toàn không liên lạc được. Chờ sau khi anh không cần phải giữ bí mật về hành động của mình nữa thì tất cả đều đã qua, nhưng mẹ của anh lại không dễ dàng bỏ qua cho anh. Vi Nhược Kỳ vô cùng cố chấp, thông báo cho anh biết cha anh bệnh nặng, rồi sau đó không cho phép bất kỳ ai báo cho anh biết kết quả cuối cùng. Lúc đó, mỗi ngày anh đều đợi, chờ đợi một kết quả mà anh không bao giờ biết được, mà anh cũng không biết đến cuối cùng thì đó là tốt hay là xấu.

Thấp thỏm lo âu rồi chờ đợi, đó là lúc anh cảm thấy chán ghét nhất trong cuộc đời mình.

Vi Nhược Kỳ làm việc quả thật rất tuyệt, vậy mà Trần Mặc cũng không có oán hận mẹ mình, cho dù vì vậy mà anh mất đi một phần yêu thích cuộc đời mình, niềm đam mê và tâm huyết, anh không muốn người khác biết, phải vui vẻ mà sống. Nhưng đó dù sao cũng là lựa chọn của anh, mẹ của anh chỉ là cho anh một khoảng thời gian để suy nghĩ, gợi lên nỗi sợ hãi trong lòng anh, buộc anh phải quyết định đến tột cùng thì cái gì quan trọng hơn. Từ trước đến nay, trung hiếu không thể lưỡng toàn, không thể cùng một lúc có được cả cá và tay gấu được.

Đối với Quốc gia mà nói thì không thiếu một người chiến sĩ như anh, nhưng mà Trần Chánh và Vi Nhược Kỳ chỉ có một đứa con trai là anh, vì vậy, phải trở về thôi, Trần Mặc tự nhủ. Những năm qua anh phiêu bạt bên ngoài, những năm qua anh đã cố gắng thoát khỏi cái nhà này, nhưng thật ra, tận sâu trong đáy lòng anh vẫn muốn làm một đứa con ngoan. Giống như giờ phút này, cho dù anh cũng không mong đợi gì nhiều, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng vì mẹ anh phản đối hôn sự của anh.

Trần Chánh khuyên nhủ anh nói, mẹ của con nói vậy cũng có cái lý của bà ấy. Trần Mặc cười khổ, nói con hiểu.

Trần Chánh đi được không bao xa đã cảm thấy mệt, Trần Mặc cõng cha mình lên đi tới cẩn thận đặt cha mình ngồi lại xe lăn, ông rất nhẹ, có lẽ chỉ có bộ xương là nặng một chút. Trần Mặc nửa ngồi nửa quỳ trước mặt ông nói, cha phải ráng ăn nhiều lên một chút.

Trần Chánh vỗ nhẹ lên vai Trần Mặc nói, mẹ của con từ nhỏ cũng rất kiêu ngạo.

Trần Mặc nói điều này con biết rõ.

Trần Chánh thở dài: “Thật ra thì con và mẹ con rất giống nhau, con trai giống mẹ có lẽ là thật. Người nhà họ Vi chính là như vậy, cứng rắn. Mẹ con từ nhỏ đã rất cực khổ, hiện tại có được sự nghiệp như vậy đều là do bà ấy tự mình cố gắng. Hơn nữa con xem công việc hiện tại của mẹ con đi, chỉ có người khác phải cầu xin bà ấy, chứ bà ấy không cần phải cầu xin ai, cho nên…..|” Trần Chánh bất lực nói: “Con hãy để cho bà ấy suy nghĩ một chút đi! Dù sao cũng là mẹ của con, bà ấy thật sự cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con cũng biết bà ấy là người như thế nào, nếu như bà ấy không quan tâm con, bà ấy cũng sẽ không quản chuyện của con.”

Trần Mặc nói khẽ: “Miêu Uyển là vợ của con, con không thể để mất cô ấy được.”

Trần Chánh buông tay, trên mặt có chút khổ sở, ông bây giờ gần đất xa trời rồi, chỉ hy vọng gia đình yên ấm, bình an, vui vẻ. Bệnh tật thật sự vô cùng đáng sợ, nó luôn dễ dàng phá hủy hết ý chí của một người. Trần Mặc đẩy cha mình về nhà, anh nói: “Con cảm thấy con không giống mẹ!”

Trần Chánh “A” một tiếng, ông cũng có chút nóng nảy.

“Con không có rảnh rỗi như vậy, thích quản chuyện quá giới hạn.”

Trần Chánh hơi sững người lại, ánh mắt trở nên ảm đạm, có lẽ đây là một cuộc chiến vĩnh hằng đi, ông đối với chuyện này vô cùng khó xử. Thật ra thì rất lâu trước đó ông đã cố gắng khuyên nhủ Vi Nhược Kỳ đừng nên ôm lấy quá nhiều ảo tưởng về Trần Mặc, đứa con trai này một khi đã trưởng thành rồi, nó sẽ không nghe những áp đặt của bà ấy nữa. Nhưng mà Vi Nhược Kỳ lại không chịu thỏa hiệp, bà ấy là một người rất cố chấp, còn tràn đầy dũng khí mà nói sẽ chấp nhận thử thách, bà ấy muốn tất cả mọi người bên cạnh đều phải làm theo ý của bà ấy.

Trần Chánh lại thở dài: “Thật ra thì năm xưa khi con đi học trường Quân Đội mẹ con không đồng ý, nhưng sau đó lại nói con làm rất tốt, bà ấy rất vui vẻ.”

Trần Mặc đẩy về đến cửa đưa tay nhấn chuông cửa, anh khom lưng ghé vào tai cha anh nói: “Cho nên, con sẽ kết hôn với Miêu Uyển, để cho mẹ con tiếp tục vui vẻ.”

Trần Chánh lắc đầu một cái, đã nhiều năm như vậy rồi, đại khái ông cũng không có biện pháp rồi.

Trần Mặc đứng ở dưới lầu, quay đầu lại nhìn vào cửa sổ phòng bếp, anh nhớ rõ phòng bếp với ánh đèn màu vàng nhạt trong nhà Miêu Uyển, nhớ rõ Miêu Uyển từng nói, nơi quan trọng nhất trong nhà chính là phòng bếp. Nơi đó thật ra thì có chút nhơ nhớp, có nhất nhiều nồi, rất nhiều chén, không làm cho người ta yêu thích nó, nhưng ở đó lại rất ấm áp. Trần Mặc đứng một lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Đội, Trần Mặc cố gắng lấy giọng thật tự nhiên nói, thật xấu hổ quá, làm phiền anh rồi Hà Đội, tôi bị mất cái cặp, bên trong có toàn bộ sổ tiết kiệm cùng giấy đăng kí xe, tôi cũng không biết mất bao nhiêu tiền, tài khoản ngân hàng….Dĩ nhiên không nhớ rõ, cho nên…. Chuyện này…. Anh muốn tôi đi đến ngân hàng báo mất giấy tờ, làm thử xem………..

Trần Mặc vừa nói dối Hà Đội, vừa suy nghĩ xem anh làm như vậy có được tính là mẹ bất nhân thì con bất nghĩa hay không, nhưng kỳ thực, suy nghĩ một chút anh thấy không có gì là bất nghĩa, đó vốn là tiền của anh mà, chỉ là gửi ở chỗ mẹ của anh thôi, hôm nay anh muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình nên phải lấy lại, chỉ là…. Anh cũng biết, Vi Nhược Kỳ nhất định sẽ rất tức giận.

Đúng lúc Trung đoàn có một chính ủy được thuyên chuyển lên trên, căn nhà để trống liền giao lại để phân phối trong đội. Thành Huy cười híp mắt cầm chìa khóa đưa cho Trần Mặc nói, cậu đúng là tên tiểu tử có vận cứt chó nha, tuyệt! Trần Mặc cầm chìa khóa, chợt nghĩ đến lúc trước Lục Trăn cũng đã từng nói với anh như thế, vì vậy cười nói, hình như có một chút

Trần Mặc cất chìa khóa vào trong cặp tài liệu, kết hôn là chuyện lớn cả đời người, tưởng chừng như thật xa xôi với anh, nay bỗng nhiên lại gần ngay trước mắt, nên không khỏi có chút bồn chồn. Trần Mặc chọn một thời điểm rảnh rỗi, ở trong phòng gọi điện thoại cho Phương Tiến, Phương Tiến không dùng điện thoại di động nên anh phải gọi bằng máy nội bộ, vòng vo một hồi mới chuyển tới trên tay Phương Tiến. Khi Phương Tiến nhận được điện thoại thì vô cùng kinh sợ, lập tức hét lớn vào điện thoại: Trần Mặc, cậu xảy ra chuyện gì rồi? Trần Mặc bị Phương Tiến làm cho bối rối, không hiểu được vì sao Phương Tiến lại như vậy, nói, mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Phương Tiến thở hổn hển nói, cậu làm mình sợ muốn chết, không xảy ra chuyện gì thì sao lại gọi điện cho mình?

Trần Mặc nhất thời quýnh lên, tức giận nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu hả? Thật đúng là quá đáng! Con gái nhà người ta xinh đẹp còn chờ mình gọi điện, mình không gọi thì giận, hiện tại mình bớt chút thời gian gọi cho cậu báo cáo tình hình gần đây, cậu không muốn nghe đúng không?”

Phương Tiến cười hắc hắc, gãi đầu cười làm lành nói: “Chỗ nào hả, cậu tìm mình tán dóc hả, mình vui lắm! Mình nhớ cậu muốn chết, chờ anh em được nghỉ phép năm, đến nhà cậu ăn cho cậu chết luôn.”

Trần Mặc vô cùng vui vẻ, chậm rãi nói: “Phương Tiến à, mình muốn kết hôn.”

Ở bên kia, Phương Tiến sợ hãi hét lên “A” một tiếng, Trần Mặc nghe vậy, đoán chắc là Phương Tiến đang nhảy lên, vì vậy anh thong thả nói: “Kiềm chế một chút.”

“A, a, a… Trần Mặc, cậu còn nói là không có chuyện gì! Bà xã của cậu trông như thế nào? Xinh đẹp không? Hình đâu, gửi hình tới đây! A đúng rồi, cậu cầu hôn người ta hả…”

Trần Mặc nghi ngờ nhíu mày, chỉ chốc lát sau, giọng Phương Tiến lại vọng lại: “Tốt lắm!”

“Cái gì tốt lắm?”

“Mình vừa hướng về bãi tập hét to một tiếng, ít nhất cũng phải có một nửa trung đội nghe được.” Phương Tiến dương dương tự đắc nói, anh vô cùng đắc ý.

Trên trán Trần Mặc hiện lên rất nhiều hắc tuyến.

“Hình! Nhớ gửi hình nha!” Phương Tiến cười, tiếp tục hét lớn.

Trần Mặc cảnh giác: “Đừng nói là cậu đang tính toán để cho cả đội đều biết tin này đi.”

Phương Tiến cười hắc hắc.

“Phương Tiến…..” Trần Mặc xoa trán.

“Haiz. Mình muốn mọi người cùng mừng cho cậu thôi….” Phương Tiến cười nói.

“Không cho nhìn.” Trần Mặc quả quyết cự tuyệt: “Muốn xem thì tự mình tới đây, cậu xin nghỉ phép đi, không thì cả đội đều tới đây đi, mình sẽ bao ăn ở.”

“Cậu cần nhiều người như vậy qua đó để làm gì?” Phương Tiến nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

Trần Mặc cười nói: “Uống rượu mừng nha!”

Phương Tiến lập tức vì vui mừng mà nhảy lên, hỏi liền một hồi, khi nào thì cưới, lại thúc dục hỏi muốn mình đưa quà mừng là gì, đầu dây phía đối diện từ từ mà trở nên ầm ĩ, Trần Mặc nghe được rất nhiều giọng nói vọng vào điện thoại, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Hạ Minh Lãng lúc đi có nói, nơi này vĩnh viên là nhà của anh, người ta nói doanh trại quân đội làm bằng sắt, tuy là đã thay đổi bao nhiêu lớp thế hệ, nhưng anh em của anh thì vẫn luôn ở đây.

Đến buổi chiều, Trần Mặc dẫn Miêu Uyển đi xem phòng, bởi vì mẹ Miêu trước sau vẫn khăng khăng nói rằng nhà được chia trong quân đội không tốt, nên Miêu Uyển luôn nghĩ là sẽ nhìn thấy một căn nhà rách nát như lồng chim bồ câu. Không nghĩ tới, vừa vào cổng chính cô đã thấy một tiểu khu rất mới, cao tầng, nhà Trần Mặc nói nằm ở lầu năm, hai phòng ngủ, một phòng khách, rất gọn gàng, sạch sẽ, phòng bếp và nhà vệ sinh cũng rất lớn, rộng rãi lại sáng sủa.

Miêu Uyển hoan hô một tiếng chạy qua cửa, vui mừng đứng xoay vòng vòng trong phòng khách, hồi hộp hỏi Trần Mặc là ở đây ư, thực sự chính là nhà này sao?

Lúc Lão chính ủy đi cũng để lại không ít thứ, máy điều hòa không khí và máy nước nóng đều có sẵn, còn là những nhãn hiệu rất nổi tiếng, phòng khách được lát sàn gỗ màu đỏ thẫm, trước khi đi còn đánh sáp lại, có thể nói lão chính ủy cũng là một người biết thưởng thức. Miêu Uyển từ phòng khách chạy tới, lôi kéo Trần Mặc nói chúng ta mua cái gì, nơi này cần mua thêm cái gì nữa, cô chạy ra sân phơi thì lại im lặng không nói gì. Bên cạnh sân phơi nhỏ có một giàn hoa, đầu mùa đông nên lá cũng đã rụng hết, chỉ có thể nhìn thấy thân cây khô gầy bấu víu lại trên giàn.

Miêu Uyển “A” lên một tiếng đi tới, mặt tràn đầy say mê, dịu dàng như mặt nước mùa thu. Trần Mặc đi tới nắm tay cô: “Là cây Tử Đằng sao?”

“Không phải, là cây tường vi…”

“Cũng không biết là màu gì, cũng có thể là màu gì cũng có.” Miêu Uyển vuốt ve dọc theo thân cây.

Năm xưa, khi Trần Mặc đi làm nhiệu vụ cũng đã từng nhìn thấy cây tường vi, đóa hoa rất lớn, nhụy vàng, nở rộ tràn ngập đất trời.

“Em thích không?”

“Thích” Miêu Uyển ngẩng mặt lên cười híp mắt nhìn anh.

“Vui vẻ như vậy sao?” Đôi mắt đen sắc nhiều năm của Trần Mặc cũng bị nụ cười này mà sáng lên vài phần.

“Di nhiễn rồi, chúng ta có nhà rồi sao!”

Trần Mặc ngẩn ngơ, dùng sức nắm chặt tay của cô, thân cây khô trước mắt giống như trong nháy mắt nảy mầm trổ cành, hoa nở tựa như gấm, gió lướt qua, phấn hồng tuyết trắng, thơm ngát như biển.

Trước kia, Trần Mặc cũng có nhà, mặc dù luôn không được như ý. Sau đó lại nhất quyết rời khỏi ngôi nhà đó ra ngoài, cho dù bị gọi là kẻ phản nghịch đi nữa, sau đó nữa lại trải qua cuộc sống chiến đấu, mỗi địa phương anh tới đều trở thành nhà mới của anh, nhưng anh vẫn luôn không biết, tới khi quay đầu nhìn lại, mới buồn bã phát hiện ra rằng anh không có nhà.

Hiện tại, Trần Mặc nghĩ, cuối cùng anh cũng có một ngôi nhà thuộc về mình.