Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 28




Mạt Mạt cảm thấy người mình rét run, mùa xuân chẳng phải đã tới rồi sao? Hơi ấm không đủ à, vì sao đột nhiên cô lại cảm thấy lạnh như thế? Mạt Mạt lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc, nghiến răng nói: “Có nghĩa là, Miêu Uyển đi rồi, rời khỏi Tây An rồi, cô ấy muốn chia tay với anh.”

Trần Mặc sững lại, nhìn cô thật kỹ, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hằn đỏ như muốn nhận rõ điều cô nói rốt cuộc là thực hay giả.

“Cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy để giải thích”. Giọng của Trần Mặc trầm lạnh.

Cô ấy đi rồi, không muốn gặp anh nữa!”. Mạt Mạt lạnh run trước cái nhìn chăm chắm của Trần Mặc, thật đáng sợ, tuyệt đối không để cho anh ấy tìm thấy được Miêu Uyển, Miêu Miêu sẽ bị anh ta giết chết mất, lúc này quả thật đáng sợ, Mạt Mạt cuối cùng cũng hiểu được vì sao Miêu Uyển lại muốn chọn cách lén lút mà đi như vậy.

Mễ Lục từ dưới quầy đi tới, nắm lấy một cánh tay của Mạt Mạt: “Miêu Miêu để lại cho anh một lá thư.”

Thư này rất ngắn gọn, chỉ có hai ba câu, Miêu Uyển mất cả một buổi tối viết được vài trang giấy, nhưng sau đó lại cắt lược bớt đi, cuối cùng còn lại mấy câu thôi. Cô chẳng qua cũng chỉ muốn nói với anh một lời cho thỏa đáng. Chứ nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, không có ý nghĩa gì cả. Hai người vì sao phải chia tay, điểm qua điểm lại cũng chỉ là một vài lí do như vậy.

Tính cách chúng ta không hợp.

Chúng ta ở với nhau không hợp.

Em cảm thấy thực ra anh cũng chẳng yêu em.

Em nghĩ tốt nhất là chúng ta nên chia tay….

Trần Mặc nắm lá thư lại thành một cuộn: “Cô ấy hiện đang ở đâu?”

Mạt Mạt và Mễ Lục bất giác cùng nắm chặt tay nhau, cắn răng nghiến lợi mà chịu đựng cơn phẫn nộ: “Không biết, biết cũng không nói cho anh biết.”

Con ngươi Trần Mặc hơi đưa xuống, rồi hai tròng mắt lại chợt đảo ngược lên, Mễ Lục lập tức kéo Mạt Mạt lui lại một bước, la lớn: “Anh muốn làm gì?”

Trong đại sảnh có khách thấy lạ ngẩng lên xem, Trần Mặc cầm lá thư lên gấp lại, bỏ vào trong túi, cuối cùng khẽ liếc Mạt Mạt và Mễ Lục một cái rồi xoay người bỏ đi. Hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, Mễ Lục nhìn theo, Mạt Mạt lòng còn sợ hãi: “Đi thật rồi chứ?”

“Hình như là thế.”

“Thật là đáng sợ, Miêu Miêu làm sao mà yêu được loại người ấy chứ?”. Mạt Mạt vỗ vỗ lên ngực mình.

“Không biết, làm mình sợ muốn chết, cứ như vừa trải qua cái chết ấy, Chúa phù hộ”. Mễ Lục làm dấu chữ thập ở trước ngực.

“Có cần gọi điện thông báo cho nha đầu chết tiệt kia không nhỉ, thật là như gặp quỷ, thế mà mình còn nói tốt giúp anh ta, phù…. Trước kia không cảm thấy anh ta lại có thể dọa người như thế”. Mạt Mạt hít một hơi thật sâu: “Đem số điện thoại ở quê của Miêu Miêu cho em, cũng may nha đầu chết tiệt ấy vừa lên tàu hỏa đã tháo di động ngay, nhân họa đắc phúc (gặp dữ hóa lành), bây giờ thì anh ta hoàn toàn không thể tìm được cậu ấy rồi.”

Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, vì vậy Trần Mặc tự nhủ nhất định phải bình tĩnh, bởi vì anh sắp phát điên lên rồi, anh nhớ là mình chưa bao giờ lại tức giận như vậy, cố gắng nghĩ xem có cách gì để giải quyết không, nhưng cuối cùng anh bị suy sụp vì chẳng có cách gì cả, cuộc đời anh hoàn toàn chưa bị người con gái nào làm cho cực khổ như vậy.

Chuyện này gọi là gì?

Trần Mặc thầm nghĩ, còn chưa đến mười ngày, mười ngày trước cô gọi điện thoại cho anh, khóc sướt mướt nói muốn gặp anh, mười ngày sau, cô để lại cho anh một mảnh giấy chỉ có ba câu, ra đi không để lại một dấu vết gì. Vậy là hơi quá đáng rồi, dù có tùy hứng cũng không nên tùy hứng kiểu như vậy. Trần Mặc nghĩ anh nhất định không thể nuông chiều cho hành động quá đáng này. Anh nhất định phải cho Miêu Uyển một bài học, để cô hiểu rằng tình cảm không phải là chuyện để đùa giỡn như vậy được. Trần Mặc giận dữ không thể nào nguôi, thật sự không cách nào giải tỏa được, anh chỉ có thể đi ra bãi tập thượng chạy mấy vòng.

Thoạt đầu, mới nhìn mấy cậu lính mới đều cảm thấy khâm phục và kính nể.

Oa! Quả không hổ danh là đội trưởng, rõ ràng là ngày nghỉ mà vẫn còn bền bỉ luyện tập.

Một lúc sau, không ổn rồi, ôi, có ai còn nhớ được đội trưởng đã chạy mấy vòng rồi không?

Thành Huy bị trung đội trưởng Tam gọi điện giục đến vã mồ hôi trán, trung đội trưởng Tam la hét ở trong điện thoại, bảo không ổn rồi, đội trưởng xảy ra chuyện rồi, anh ấy đã ở bãi tập thượng chạy hơn tám mươi vòng, tôi muốn qua kéo anh ấy lại, anh ấy liền trừng mắt với tôi, nhìn cứ như muốn giết người ấy, anh mau đến đây xem xem nhé!

Thành Huy từ trụ sở đến thẳng bãi tập, Trần Mặc vẫn còn đang chạy, đoán chừng muốn chạy đến cả trăm vòng, Thành Huy đứng ở bên cạnh bãi tập quát to một tiếng, Trần Mặc quay sang nhìn anh giơ ba ngón tay lên, Thành Huy không hiểu gì, Trần Mặc nói giọng khàn khàn: “Chờ mình một chút.”

Vừa hết ba vòng, Trần Mặc dừng lại ở gần anh, bước từng bước chậm rãi.

“Cậu ở đây làm gì?” – Thành Huy lấy làm khó hiểu.

“Không có gì, tâm trạng không tốt, chạy một chút.”

Ban đầu, chỉ muốn chạy để giải tỏa một chút, chạy mười vòng cảm thấy chưa đủ, lại chạy hai mươi vòng, hai mươi vòng chưa đủ liền chạy một mạch năm mươi vòng, cuối cùng quyết tâm chạy đến một trăm vòng! Lúc Thành Huy tới, Trần Mặc còn thiếu ba vòng nữa là tròn một trăm.

“Có chuyện gì không?”. Trần Mặc toàn thân đẫm mồ hôi, anh nhặt quần áo đã bị ném xuống đất khoác lên người, đi về phòng làm việc tìm nước uống, Thành Huy đi theo phía sau dở khóc dở cười, thầm nghĩ lời này phải là mình hỏi mới đúng.

“Tâm trạng thế nào, sao lại không tốt? Tối qua còn hớn ha hớn hở đi tìm em dâu không phải sao? Em ấy với cậu giận nhau à? Còn không chịu tha thứ cho cậu? Ôi giời, Trần Mặc, không phải mình nói xấu cậu đâu, nhưng cậu đôi khi cũng phải nhường nhịn, nói vài câu ngọt ngào một chút…”

“Cô ấy với mình không giận dỗi, cô ây đá mình rồi”. Trần Mặc phát hiện ra đêm qua đi vội, trà trong chén còn chưa kịp đổ, anh cũng lười chẳng muốn thay nữa, cầm một chén nước lạnh uống cạn luôn, cái buốt giá ào vào dạ dày, kèm theo cả cái vị chua chua của trà để qua đêm, lập tức làm dịu đi cái nóng trong người.

“Cái gì?”. Thành Huy không thể tin được.

“Chia tay, cô ấy bỏ mình rồi.” Trần Mặc nói.

Thành Huy cười: “Ôi giời, Trần Mặc, cậu đừng vội đau khổ, mình đã nói với cậu rồi, các cô gái đều như vậy, suốt ngày đòi chia tay, nhưng thực ra cô ấy chỉ muốn dọa cậu thôi, để cậu phải dỗ dành cô ấy, cậu đừng coi đó là thật, cậu xem cậu đi… Trở về hao tốn sức mà chạy lòng vòng, còn Miêu Miêu không chừng lại đang ở đâu đó ngồi khóc ấy chứ. Con gái đều như vậy, lúc cô ấy nói không cần chính là lúc cô ấy muốn cậu phải cầu xin cô ấy, cậu từ nay về sau…”

Trần Mặc cầm cái chén ngây ra, sững sờ: “Thành Huy, cô ấy không dọa mình, cô ấy đi hẳn rồi, nghỉ việc, về nhà rồi, mình vừa gọi di động cho cô ấy, ngay số cũng hủy rồi, cô ấy thật sự bỏ mình, không muốn gặp lại mình nữa.”

Trần Mặc nói ra mấy chữ cuối kia bỗng dưng thấy lồng ngực quặn lên đau đớn, dữ dội, cứ như là có khúc thịt nào đó bị kéo đứt vậy, mới đầu anh tưởng là do chạy nhiều nên cơ bắp bị co rút, thế nhưng sau khi hít thở sâu như thường lệ, anh mới phát hiện thì ra không phải…

Thì ra, không phải là như vậy.

Trần Mặc cảm thấy anh nhất định phải làm cho chuyện này được rõ ràng, bất luận thế nào, anh vẫn muốn làm rõ sự thật, cho dù chết đi không thể sống lại, anh cũng phải chết một cách quang minh.

Kỳ thực, ngay từ đầu, Thành Huy làm cho anh nhớ đến điểm đầu tiên, Thành Huy nói, pháp luật quy định tuổi kết hôn của đàn ông là 22, tuổi tham gia quân ngũ là 17, điều này nói lên cái gì, chính là chứng tỏ phụ nữ còn khó đối phó hơn cả quân địch, cho nên chuyện yêu đương thất bại ở trên tay phụ nữ đó lại là chuyện quá bình thường, từ xưa đến nay biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt bị thế rồi, nếu không tại sao nói hương ngọt ngào là mộ của anh hùng chứ?

Thế nhưng Trần Mặc vẫn cứ cảm thấy anh phải làm rõ sự tình, nếu không anh sẽ không cam lòng, cho dù bây giờ mọi chuyện đã rồi, thế nhưng chẳng phải anh còn có lần sau hay sao, anh cũng không thể kết thúc không minh bạch như thế này, anh dù sao cũng phải biết mình thiếu sót điều gì, viên đạn từ đâu bắn đến.

Anh vẫn là chẳng thể tin được, cô gái đã từng ngọt ngào như vậy, luôn mỉm cười với anh, tràn đầy hứng thú, làm cho anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc và mãn nguyện, vì sao, đúng lúc ấy lại bỗng nhiên thay đổi? Vì sao? Anh cần phải biết lí do! Miêu Uyển nợ anh một lời giải thích!

Chuyện cho tới bây giờ, Trần Mặc cũng là may mắn, Miêu Uyển không có mặt lúc anh nổi giận, nếu không thì nhất định cô sẽ bị sợ chết khiếp rồi, một cô gái mềm dịu như đóa hoa, chợt vô tình nhìn nàng bằng một ánh mắt sắc lạnh, đều có thể thấy vẻ sợ hãi lộ rõ trên gương mặt nàng. Địa chỉ quê quán của Miêu Uyển, anh nhờ đội trưởng Hà ở bên cảnh sát dò tìm, về điểm này đương nhiên bị nhiều người chế nhạo.

Thành Huy nói yêu người ta cũng đến nửa năm rồi mà không biết số điện thoại nhà của người ta, loại người như vậy, tôi cũng muốn chia tay.

Trần Mặc cười khổ, đời thuở nào, người bị đá rõ ràng là anh, người thất tình cũng là anh, cũng chẳng biết vì sao, đảng và nhân nhân đều cho rằng anh phải hổ thẹn với đồng đội chiến hữu chứ?

Kiểm tra địa chỉ thời điểm di động còn đổ chuông, Trần Mặc cung cấp quê của Miêu Uyển và sinh nhật của cô ấy, thế nhưng với những thông tin này, bất kể thế nào cũng tìm không ra một người như vậy. Sau đó, đội trưởng Hà nói, phải chăng cậu sơ suất nhớ nhầm sinh nhật của người ta rồi, Trần Mặc nghĩ rằng không có khả năng đó, thế nhưng rõ rành, thực sự không phải là cái ngày sinh nhật đó.

Vì sao muốn gạt anh?

Trần Mặc nghĩ không ra, ngày sinh nhật quan trọng sao? Vì sao ngay cả điều này cũng phải nói dối?

Đội trưởng Hà ghi lại địa chỉ nhà của Miêu Uyển gửi cho Trần Mặc, dặn đi dặn lại, cho dù thế nào cũng phải bình tĩnh, dù thế nào cũng không được động thủ, coi như là lùi một bước, sự đùa giỡn của người ta với cậu là thực, một khuê nữ đã cùng với cậu nửa năm, không lừa tiền không lừa vật, thế cũng hời cho cậu rồi, cậu chẳng mất gì.

Trần Mặc nói: mình hiểu.

Đúng là mình chẳng mất gì, mình chỉ khó chịu, đúng vậy, mình không cam lòng.

Cách Giang Nam ngàn dặm, gió xuân vừa tới, Miêu Uyển ôm chăn ngủ rất ngon, cô mơ thấy ánh mặt trời rớt xuống vai Trần Mặc, màu vàng óng ánh cùng màu xanh xẫm hòa quyện với nhau, là màu sắc đẹp nhất, rồi cô mơ đến mùa đông, trắng như tuyết, trời đất trong lành, mơ đến ánh mặt trời trong suốt, lạnh lẽo mà ấm áp, giống như hơi thở của Trần Mặc.

Cô mơ thấy Trần Mặc nắm tay cô, mơ thấy Trần Mặc hôn môi cô, anh ôm chặt khiến cho cô không còn sức lực, chỉ biết dựa vào, rồi cô mơ thấy…

Miêu Uyển bỗng dưng hoảng hốt, dường như giấc mơ đêm diễn ra lâu lắm, làm cô giật mình tưởng đang là thật. Bọn họ gặp nhau, yêu nhau, chia tay, cảm nhận đủ hương vị tình yêu, đau khổ mà hạnh phúc. Thế nhưng, khi mở mắt ra mới biết thực ra chỉ là ảo giác, bản thân vẫn là con ngốc trốn ru rú ở phía sau quầy hàng len lén nhìn trộm, Trần Mặc chú ý tới ánh mắt của cô, ngoảnh lại hỏi, cô hoảng hốt giơ tay, chỉ vào đĩa bánh ngọt của anh.

Chuyện đã qua có lẽ nên dừng lại ở đây, dừng lại những cảm xúc rung động trong lòng cô, dừng lại sự mê muội với anh, mọi thứ rồi sẽ qua.

Miêu Uyển cảm thấy ánh bình minh giống như kim tuyến óng ánh tràn vào phòng mình.

Thời gian không khác lắm.

Cô tự nhủ với mình: trời sáng rồi.

Hà Nguyệt Dịch buổi sáng thức dậy chuẩn bị đi làm, gần đây, tâm trạng bà không tốt, con gái đi làm ở bên ngoài đang yên ổn đột nhiên trở về khóc sướt mướt nói con bị thất tình, muốn ở nhà vài ngày, sau đó suốt ngày ngơ ngẩn, lấy nước mắt rửa mặt, dù ai ở vào hoàn cảnh này thì tâm trạng cũng đều không tốt.

Cửa phòng vang lên một tiếng, Hà Nguyệt Dịch đang vội đánh răng, Miêu Uyển chậm rãi đi đến trước mặt bà, mỉm cười nói: “Mẹ, con ổn rồi.”

Hà Nguyệt Dịch vẫn để bàn chải trong miệng, sửng sốt hồi lâu, thốt lên: “Hả?”

Khóc cũng đã khóc rồi, đau lòng cũng đã đau lòng rồi, hay là tự giày vò cũng đã giày vò rồi, vừa đúng lúc muốn giảm cân một chút. Sau đó, Miêu Uyển cảm thấy dồi dào sinh lực, cô bắt đầu công cuộc tái thiết sau những chuyện không may. Vì thế, Miêu Uyển ở nhà gọi điện thoại hô hào bạn bè, chỉ cần nói có thể đi được thì đều đi đến đây với ta, cơm chiều ta đãi, KTV (karaoke) ta mời, cùng cô nương ta đi HAPPY.

Trong chiếc ghế nhiều màu sắc sặc sỡ của KTV, Miêu Uyển cầm micrô trên bàn trà nhỏ nói: “Bây giờ tớ trịnh trọng tuyên bố, tớ bị thất tình rồi, tớ rất thống khổ!”

Đào Dịch nằm ở ghế sô pha gào lên với cô: “Miêu Uyển, em nhiều đàn ông thì chỉ làm cho anh chịu khổ!”

Miêu Uyển lấy hạt dưa ném vào hắn: “Anh chết đi, nữ xuyên nam là sấm sét của em!”

Âm nhạc trầm xuống, điệu du dương quen thuộc, Đào Dịch nhìn thấy trên màn ảnh hình con ngựa đang lại gần số một, mắng, người nào đầu heo như thế, không có khả năng mà lại đi chọn loại bài hát này… Hắn vừa mới hạ ngón tay vào nút điều khiển, Miêu Uyển liền quát to một tiếng, dừng!

Miêu Uyển hai mắt to sáng long lanh, nhìn hình ảnh nam nữ cô đơn trên màn hình, cô nghiêm túc nói mình muốn hát, lần đầu tiên muốn hát tình ca buồn, hát đến phải khạc nhổ, hát đết chết lặng đi, vậy sẽ không còn đau khổ nữa. Đào Dịch sửng sốt trong chốc lát, yêu mến xoa tóc cô, giơ giơ tay, đi nào hát nào.

Hết đoạn đầu, Miêu Uyển cầm mi-crô đang chờ đợi điệp khúc cao trào…..

Ngày này sang năm không gặp anh một năm, người nào chịu thay đổi.

Rời xa anh sáu mươi năm, chỉ mong có thể nhận được đứa con của anh.

Lúc chia tay cũng nghe được lời anh nói, tạm biệt!

Trần Mặc, sau này anh sẽ yêu người nào? Người nào nữa sẽ yêu anh, phải đối tốt với cô ấy một chút, đừng làm cho cô ấy chạy nữa.

Con người dù sao cũng phải dũng cảm để sống, mình còn phải nguyện hứa một lần nữa.

Coi như học được cách chịu đựng thất tình.

Ngày này sang năm không còn mất ngủ nữa.

Ngày này sang năm không còn mất ngủ nữa, không còn thương tâm nữa, không còn khóc nữa, không còn…. Mình rốt cuộc cần phải học cách dũng cảm để sống, chờ đợi một lần nữa. Miêu Uyển ôm mi-crô hát vô cùng say sưa. Đoạn điệp khúc lên cao thể hiện tình cảm mãnh liệt khiến cô hát cao thêm nửa độ…. Cứ lặp đi như thế, ngày này sang năm, ngày này sang năm…

Con người dù sao cũng phải dũng cảm để sống… Học cách chịu đựng thất tình, đừng mất ngủ nữa…

Ngày này sang năm, không gặp anh một năm… Người nào chịu thay đổi…

Ngày này sang năm!

Đào Dịch vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mặt khác chỉ huy cho hai người bạn đong đa đong đưa hò hét ầm ỹ, Miêu Uyển xoay người cười cười lau đi nước mắt, cuối cùng, hai câu kết thúc mang theo giai điệu nhạt mờ biến mất đi.

Trong nháy mắt có thể gặp được anh, nhưng cuối cùng lại để vận may mất đi.

Cho đến hôm nay mới phát hiện rằng, đã từng hít thở quá nhiều không khí!

Đào Dịch ra sức vỗ tay, nhảy dựng lên ra sức nói: “Cho dù là em trả tiền đãi khách thì Mạch Bá cũng phải ngồi tù…”

Miêu Uyển đem mi-crô đánh tới tấp, Đào Dịch theo đà cười nói: “Đánh thế này lại càng phải ngồi tù!”

Miêu Uyển trở lại ngồi trên ghế sô pha ăn bỏng ngô cùng bạn bè học từ thời trung học, Đào Dịch đứng trước màn hình hướng về phía mọi người cúi đầu tỏ vẻ trịnh trọng: “Sau đây mời mọi người thưởng thức một nhạc phẩm kinh điển”, Đào Dịch nắm trong tay hai cái mi-crô, dáng người lắc la lắc lư: “Hi lả tả… Hi lả tả…. Hi lả tả…. Hi lả tả…. Ô ô…”

Miêu Uyển sặc bỏng trong cổ họng, bên cạnh, Vinh Bàn Tử phun ra một hớp bia.

Hôm đó, càng về sau càng loạn xị bát nháo, kế hoạch hát tình ca buồn của Miêu Uyển tiêu tan, cả đám người sau đó bắt đầu hát ngôi sao lấp lánh, ngày giải phóng là ngày tươi sáng,… mọi người rất thích giải phóng… a hù hi hi, a hi, a a hi a hi, a a hi hi hi….

Miêu Uyển và Đào Dịch cùng nói giọng Thanh Tàng cao nguyên. Vinh Bàn Tử ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, làm người Mông Cổ. Ngô Du cười mắng: người đó là Thanh Tàng cao nguyên, cậu múa tuồng Mông Cổ làm gì? Vinh Bàn Tử giả vờ ngượng ngùng rơi lệ. Vì hát to nên càng về sau càng bị khàn giọng, nói chuyện thào thào như trẻ con, Miêu Uyển uống không ít rượu, bia pha rượu đỏ nên cuối cùng say túy lúy, choáng váng hết cả người.

Lúc ra bắt taxi chỉ có thể dừng ở ngõ nhỏ, Đào Dịch đỡ cô đi, Miêu Uyển hai chân như nhũn ra, vẫn cố chấp muốn đi ra đường lớn, ma men nổi điên giày vò nhiệt tình, Đào Dịch hết cách ngăn cô, chỉ có thể dìu cô đi. Miêu Uyển một bên túm tay anh, một bên thì thầm nói nhỏ, cơ hồ như đang nói với Trần Mặc.

Miêu Uyển nói: “Hôm nay cao hứng, em nửa năm rồi không ca hát, cho nên nói, thất tình cũng có cái hay, chia tay cũng có cái hay… Mặc dù… Em vẫn còn khó chịu…”

Miêu Uyển đứng ở tầng dưới nhà mình, ngẩng mặt nhìn Đào Dịch nói: “Anh, em thật sự khó chịu, đặc biệt đặc biệt khó chịu.”

Đào Dịch gật đầu nói: “Anh biết, không có chuyện gì nha đầu ngốc ạ, thất tình là chuyện nhỏ thất cách (mất nhân cách) mới là chuyện lớn, thất tình thôi, đó cũng là dịp để em trải nghiệm.”

Miêu Uyển cố gắng vỗ ngực mình: “Đối với em thực sự đặc biệt đặc biệt khó chịu.”

Đào Dịch ôm Miêu Uyển vào ngực, cười nói: “Anh biết, chắc chắn là khó chịu hơn lúc em biết đời này không thể gả cho anh hồi học lớp sinh vật ở cấp 2 rồi.”

Miêu Uyển liều chết ra sức đạ̣p anh.