Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 27: Trái cấm




Một tháng sau.

Trong căn phòng bệnh viện nào đó phủ một ga màu trắng lạnh lẽo. Người phụ nữ tay cầm khăn bông nhẹ lau tay cho người bệnh.

Người nằm trên giường thần thái thả lỏng. Khuôn mặt tuấn tú như được phác họa trên tranh vẽ, dù không mỉm cười nhưng vẫn rất đẹp. Anh nằm đó, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh khép hờ đôi mắt, dường như ngủ không sâu lắm. Thấy có người động chạm vào, anh liền bị làm giật mình tỉnh dậy.

Nâng hàng mi dài, rậm lên. Nhìn rõ người trước mặt, khóe môi anh giương cao, khẽ cười.

"Quỳnh Thy!"

Quỳnh Thy đang lau người cho anh liền dừng động tác. Giọng anh yếu ớt, thanh âm khàn khàn làm cô đau lòng. Biết anh bị mình làm tỉnh thì cô có chút áy náy nói: "Xin lỗi, tại em làm anh tỉnh dậy, phải không?"

Huấn Mạnh Quân nhìn cô, đáy mắt xẹt nhanh một tia sáng lạ mà Quỳnh Thy không kịp nắm bắt. Anh lắc đầu, cười.

"Là do anh ngủ nhiều rồi."

Cô không nói gì. Thả chiếc khăn trong tay vào chậu nước. Cô đứng dậy bê chậu vào nhà vệ sinh.

Huấn Mạnh Quân nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô. Anh nhớ lại lần đầu tiên tỉnh lại. Hôn mê một tháng tỉnh dậy, lúc nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ có phần hốc hác của cô bên giường bệnh, anh đã rất đau lòng. Không biết một tháng qua cô đã sống như thế nào, để giờ anh nhìn cô chỉ tưởng rằng cô đã gầy tới mức da bọc xương. Cứ nghĩ đến cô vì anh mà ngày đêm quên ăn quên ngủ, anh đều luôn tự trách mình. Là anh không chăm sóc tốt cho cô.

Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng. Cửa bị mở ra. Louis tay không bước vào, tiện tay đóng cửa.

Nhìn thấy người nằm trên giường thần thái tươi tỉnh, Louis hơi nhướn mày, không cần suy nghĩ cũng biết nguyên nhân. Anh cười ám muội, đi đến kéo ghế ngồi xuống.

"Xem ra chị dâu phục vụ anh rất chu đáo."

Đáy mắt Huấn Mạnh Quân vụt qua ý cười, anh từ chối cho ý kiến. Sự thật rằng, từ sau khi anh tỉnh lại, Quỳnh Thy luôn dính chặt lấy anh không buông. Cô cung phục anh như hoàng đế. Bảo gì nghe lấy, điều này làm đáy lòng Huấn Mạnh Quân rất thỏa mãn. Nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh dù trong lòng đã ngọt đến rớt mật.

"Chuyện đó giải quyết sao rồi?"

"Em đã cho người âm thầm giải quyết hắn rồi."

Đề tài mà hai người nhắc đến không phải chủ đề gì quá xa lạ mà chính là liên quan đến kẻ chủ mưu khiến Huấn Mạnh Quân phải nhập viện.

Sau khi tên thủ phạm gây nên tai nạn liền bỏ trốn. Trước đó Huấn Mạnh Quân vẫn còn bất tỉnh lên không ai đả động đến. Nhưng gần đây anh mới tỉnh lại liền muốn tìm tên đó tính sổ. Nếu đơn giản hắn muốn nhắm vào anh thì không nói làm gì, nhưng nếu nhắm vào người phụ nữ của anh thì kết quả lại khác.

Sau khi Louis cho người bắt giữ tên thủ phạm thì không trao cho cảnh sát mà đưa về bang đợi Huấn Mạnh Quân xử lý, đương nhiên, kết quả sẽ kinh khủng hơn nhiều.

Hai người nói thêm vài câu nữa thì Louis xin cáo biệt trước. Lúc Louis đóng cửa vừa lúc Quỳnh Thy từ nhà vệ sinh ra ngoài. Cô đi tới ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng mà Louis vừa ngồi. Thần thái cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

Huấn Mạnh Quân khẽ cười, ôn nhu nắm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình.

"Đợi sau khi anh xuất viện, chúng ta tổ chức đám cưới nhé?"

Quỳnh Thy yên lặng nhìn anh, không có rút tay về. Trong lòng cô xao động, mặt hồ tĩnh lặng chợt gợn những con sóng nhẹ.

Trong khoảng thời gian anh hôn mê bất tỉnh cô đã suy nghĩ thấu đáo. Là cô, đã sớm yêu anh hơn chính bản thân mình. Tám năm trước, lúc cô ra đi, không phải cô không đủ yêu anh, mà là cô quá yêu anh nhưng không đủ lý chí để nhìn nhận. Cho nên lúc này đây, khi đã nhận định rõ vị trí của anh trong trái tim mình sâu đậm đến nhường nào, cô chỉ muốn được bên anh đến tận chân trời cuối đất. Chỉ cần hơi chút ngửa mặt, cô có thể nhìn thấy anh trong tầm mắt mình.

Vậy cho nên, dù cái chết của ba mẹ cô là ngoài ý muốn hay cố ý đi chăng nữa, cô đã sớm chẳng còn bận tâm. Trước mắt cô chỉ còn người cô yêu và con đường tương lai cô sẽ đi cùng người ấy.

Quỳnh Thy mỉm cười ngọt ngào, hơi cúi đầu đặt nụ hôn nên mu bàn tay anh đang nắm lấy tay cô.

"Cung kính không bằng tuân lệnh."

Huấn Mạnh Quân cười cười. Nâng cằm Quỳnh Thy đặt một nụ hôn lên môi cô.

Quỳnh Thy đầu tiên hơi sững sờ. Sau đó mỉm cười nhắm mắt ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Huấn Mạnh Quân hôn càng lúc càng sâu. Chiếc lưỡi anh như con rắn không ngừng càn quấy, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của người phụ nữ trong lòng.

Nụ hôn dịu dàng giờ biến thành cuồng nhiệt. Anh ôm Quỳnh Thy đặt lên giường. Nhưng sau đó lại rút lưỡi về, thích thú nhìn vẻ ngượng ngùng đan xem khó hiểu của cô.

Quỳnh Thy chớp chớp đôi mắt to tròn. Rõ ràng rất bất mãn với hành động vừa rồi của anh, nhưng lại chỉ cắn cắn môi lén nhìn anh không giám tố cáo.

Anh im lặng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt xinh xắn của người phụ nữ dưới thân, càng nhìn càng thấy thích. Không nhịn được đưa tay véo nhẹ má cô một cái. Khóe mắt anh cũng vui vẻ cong lên như biết cười.

Anh giơ tay vuốt ve cằm Quỳnh Thy, ngón tay nhanh chóng đi lên hứng thú di chuyển qua lại trên bờ môi mềm mại của cô.

Vì vừa mới hôn xong lên môi cô vẫn còn ướt át. Nhìn thôi cũng đủ kích thích. Đáy mắt Huấn Mạnh Quân tối sầm. Không kịp chờ đợi liền tiếp tục hôn cô.

Quỳnh Thy "ưm" một tiếng kích động. Vội vàng đè chặt bàn tay anh đang có ý định càn quấy trong áo cô. Gấp gáp nói:

"Không được... đây là bệnh viện."

Huấn Mạnh Quân đột nhiên dừng tất cả mọi hành động. Thấy vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cô biết cô sai rồi. Ngay từ đầu anh vốn đã không có ý định buông tha cô. Nhìn người đàn ông của mình nhanh nhẹn phi thân khóa cửa, cô chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Chợt phát hiện ra có điểm không đúng, cô mở lớn hai mắt dán chặt vào đôi chân thon dài nhưng có lực của anh. Không phải anh bảo mình chưa thể đi lại được hay sao? Sao mà cả quá trình anh đi khóa cửa còn nhanh nhẹn hơn cô vậy? Quỳnh Thy đến lúc này đương nhiên đã biết rõ mình bị lừa. Tay cô run run chỉ vào mặt người đàn ông của mình, nhưng vì có quá nhiều câu để mắng nên cô không biết phải mắng câu nào trước.

Huấn Mạnh Quân sau khi đóng cửa. Xoay người liền phát hiện vẻ mặt rất chi là phong phú của người phụ nữ của anh. Anh bật cười vui vẻ, đáy mắt kết hợp xẹt qua một tia cười gian xảo.

Nhìn thấy tay cô run run đang chỉ mình. Không biết suy nghĩ gì, khóe môi anh nhếch lên khẽ cười.

Nhận thấy ánh mắt anh rõ ràng, Quỳnh Thy nhíu mày nhìn ngón tay bản thân. Tiếp theo cô "A" một tiếng. Tay đã bị anh nắm kéo cô ngồi trên đùi mình.

Quỳnh Thy vừa định mở miệng mắng anh cơ hội nhưng cô chưa kịp mở miệng đã bị anh dùng môi chặt lại. Một tay anh siết chặt eo cô tránh cô té ngã, tay còn lại đỡ gáy cô giúp anh hôn dễ dàng hơn.

Quỳnh Thy ban đầu còn "ưm ưm" vài tiếng coi như chống đối, nhưng sau đó cũng nhắm mắt hùa theo nhịp điệu của anh.

Huấn Mạnh Quân mút môi cô một cái mới chịu tạm thời rời đi. Anh cúi đầu nhìn cô, đáy mắt khẽ cười.

Quỳnh Thy đương nhiên biết anh cười cái gì. Còn không phải là do cô nhiệt tình đáp lại anh sao?

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người phụ nữ trong lòng, còn có đôi môi ướt át có chút sưng đỏ vì bị anh hôn. Di chuyển xuống phía dưới chút nữa. Quần áo cô xộc xệch, nơi cổ áo mở rộng ẩn hiện cảnh xuân mê người. Đáy mắt anh lần nữa tối sầm.

Quỳnh Thy nhạy cảm phát hiện cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông. Cô theo tầm mắt anh di chuyển xuống dưới dừng lại ở khe rãnh ngực căng tròn. 

"Lưu manh!"

Quỳnh Thy vội che đậy cảnh xuân của bản thân tránh người nào đó ăn đậu hũ quá nhiều mà tắc nghẹn. Sắc mặt cô đỏ đến lợi hại, né tránh nhìn vào mắt anh.

Người nào đó hình như rất bất mãn với ý đồ bảo vệ miếng đậu hũ của cô. Anh hơi nhíu mày, một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, gấp gáp vùi đầu vào ngực cô.

Bị động chạm vào nơi nhạy cảm. Quỳnh Thy "A" lên một tiếng, hơi ưỡn người khiến mặt anh càng thêm chôn sâu.

Tiếng kêu của cô quyến rũ, làm khơi dậy dụng vọng sớm đã bùng cháy trong mắt anh. Huấn Mạnh Quân cả người căng cứng,

vội vã kéo váy cô lên, không kịp chờ đợi muốn cùng cô hòa làm một.

Quỳnh Thy bị đau cắn mạnh cổ anh. Thân dưới cũng vì thế buộc chặt.

Huấn Mạnh Quân nhíu chặt chân mày, cảm nhận rõ ràng bản thân vừa nãy mới đâm qua thứ gì đó. Ánh mắt anh di chuyển từ trên mặt Quỳnh Thy dừng lại ở thân dưới cô. Khi đập vào mắt anh là màu đỏ chói mắt, đôi đồng tử của Huấn Mạnh Quân tối sầm. Cố giữ lại chút lý chí còn dư thừa bằng cách hít một ngụm khí lớn, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, con ngươi lúc này đã đỏ ngầu vì cố kiềm chế.

Anh giơ tay vén vài lọn tóc rối của cô ra sau tai. Dụ hoặc an ủi.

"Bảo bối... tin tưởng anh... thả lỏng."

Quỳnh Thy mặc dù vẫn còn rất đau, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đau đớn của người đàn ông cô yêu, cô lại không đành lòng, cắn răng nhịn đau nói:

"Anh động đi."

Vì quá kìm nén, cơ thể của Huấn Mạnh Quân căng cứng, nghe người phụ nữ của mình vì mình mà lo nghĩ, trong lòng anh trào dâng loại cảm giác xúc động.

"Em cố chịu một chút, rất nhanh sẽ thoải mái."

Anh một mặt di chuyển từng chút một, mặt khác luôn để ý từng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ cần Quỳnh Thy không thoải mát một chút anh liền lập tức dừng lại.

Nhưng Quỳnh Thy biết cô sai rồi, lẽ ra cô không nên thương hại anh. Nhìn người đàn ông đang ra sức "làm việc" trên người mình, cô chỉ muốn cắn lưỡi tự tử chết quách đi cho xong.

Trái với Quỳnh Thy, Huấn Mạnh Quân dường như rất thích công việc này, phải đến khi chạng vạng tối anh mới chịu buông tha cho cô.

Sau khi rời thân thể cô đứng dậy. Nhìn người phụ nữ của mình đã bị mình làm mệt mỏi gần chết, khóe môi anh nâng lên ý cười. Đoạn cúi đầu bế bổng cô sai bước vào phòng tắm.