Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 6




Hàn Hiểu vừa khỏi bệnh không lâu thì bước qua tháng mười hai, tiết trời vô cùng xấu, hoàn toàn là những ngày đông tháng giá. Trời lạnh lẽo ẩm thấp, tựa như có một trận bão tuyết lớn nhất từ xưa tới nay sắp sửa xảy ra.

Ngày đông nhanh tối, mới ba giờ chiều mà trời đã tối đen như mực. Thời tiết xấu, cũng không phải cuối tuần nên buôn bán ế ẩm. Hàn Hiểu và Mi Mi ngồi trông cửa hàng cả buổi chiều mà khách vắng tanh. Mi Mi đang thêu tranh chữ thập để may thành gối ôm cho khách, còn Hàn Hiểu viết thiệp mừng Noel tri ân khách hàng thân thiết ở Hinh Ninh. Để khách hàng cảm thấy Hinh Ninh vô cùng chu đáo, bà chủ đã mời chuyên gia thiết kế bộ thiệp này, lại giao cho người viết chữ thư pháp đẹp nhất là Hàn Hiểu viết. Công việc này khá quan trọng, cũng may còn chưa đến ngày lễ, nhân buổi chiều rảnh rỗi Hàn Hiểu cuối cùng đã viết xong, bỏ bút xuống xoa cổ tay đau nhức, thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô nói một tiếng với Mi Mi, cầm túi giấy, phong thư cùng thiệp chúc mừng đến bưu điện gửi. Lúc ngang qua “Wow! John!”, thấy ngoài cửa có đặt một người tuyết mập mạp nhiều màu sắc, ngoan ngoãn đứng trong trời chiều tối mịt, khiến Hàn Hiểu thấy thoải mái như trút được gánh nặng, xua tan cái âm u tăm tối của tiết trời.

Niềm vui giống như có thể lan truyền, lúc quay về cửa hàng, cô phát hiện ra bầu không khí u ám lạnh lẽo trước đây đã được cuốn đi sạch sẽ, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói cười ầm ĩ.

Hàn Hiểu như đang ngủ mơ nhìn về góc phòng giữ trẻ. Ở đó có chừng năm, sáu bạn nhỏ ngồi ngay ngắn đang mê ly nhìn người đàn ông trước mặt, chăm chú dõi theo từng lời nói, hành động của anh ta, còn thế giới xung quanh chúng không ngó ngàng tới.

Mà người hấp dẫn sự chú ý của mấy đứa trẻ kia chỉ liếc cô một cái khi bước vào, rồi lại tiếp tục việc của mình. Chỉ thấy anh ta cầm một cây bút lông màu đen lướt nhanh từng nét trên bảng trắng, không chỉ các bé mà phụ huynh cũng chăm chú nhìn theo, đôi mắt sáng ngời đầy hứng thú.

Quan trọng là trên tấm bảng ban đầu chỉ có vài đường nét hoa cỏ đơn điệu, trong nháy mắt biến thành châu báu thần kì, giống như có phép thuật vậy. Anh ta vừa vẽ vừa để cho mọi người đoán đây là nhân vật nào trong phim hoạt hình, mà thật ra cũng chẳng cần đoán, hình vẽ giống y như từ trong phim bước ra, khiến đám trẻ hào hứng hô lên:

“Oa! Doraemon!”

“A! Cừu vui vẻ!”

“Không phải đâu, đấy là cừu lười biếng, trên đầu có đống phân nè!”

Khuyến mãi cho hình con cừu lười biếng ^^

“Ha ha ha ha! Đúng rồi đúng rồi, là cừu lười biếng!”

“Chú báo hồng!”

“Này…”

“Cái này con biết, đây là gấu Pooh!”



Mi Mi thấy Hàn Hiểu trở lại, miễn cưỡng định đứng dậy. Hàn Hiểu gật đầu với cô, ý bảo cô ấy cứ ở đó chơi với mấy đứa trẻ đi, mình cô tiếp khách là được rồi.

Mi Mi cảm động nhìn cô, sau đó lập tức quay lại ngồi cùng bọn trẻ, hò hét tới mức mặt đỏ bừng.

Hàn Hiểu lắc đầu cười khổ, đưa mắt nhìn qua các bà mẹ của đám trẻ xem họ có chỗ nào cần giúp không. Có điều bọn họ cũng đều đang nhập tâm xem, vài người cầm khăn trải bàn trên tay mà mắt lại nhìn về hướng khác, không biết rốt cuộc họ nhìn tranh vẽ hay nhìn người vẽ tranh, tóm lại, bọn họ chẳng cần đến Hàn Hiểu quan tâm.

Trong đầu Hàn Hiểu chợt thoáng qua một từ: sát gái!

Cười bất đắc dĩ, dù sao cũng chẳng phải việc gì quan trọng, không nên làm phiền họ, thôi kệ đi.

Lúc này anh ta lại đổi trò khác, bọn nhỏ nói còn anh ta vẽ theo. Từ Xì Trum đến Tôn Ngộ Không, trong khi mọi người vẫn còn hào hứng anh ta lại thêm trò mới, nói mỗi đứa trẻ tự nghĩ ra một đặc điểm, sau đó anh ta sẽ tập hợp tất cả đặc điểm này thành một nhân vật hoạt hình mới.

Kết quả rất bất ngờ, đám trẻ nhìn thấy những ý tưởng của mình khi kết hợp lại thành những con vật cực kì buồn cười, nhất thời cười ầm ĩ, khiến các bà mẹ đang mua đồ cũng bật cười theo.

Hàn Hiểu chợt nhớ ra một việc, đi đến cái bàn lúc nãy viết thiệp chúc mừng, mở ngăn kéo, kiểm tra số thiệp còn lại.

Chỗ thiệp này chuẩn bị cho khách không phải là hội viên, trước lễ Giáng Sinh một tháng, mỗi vị khách đến cửa hàng đều được nhận thiệp.

Dĩ nhiên, đây là phương thức quảng cáo vô cùng thông minh.

Hàn Hiểu chợt thoáng qua ý nghĩ: biết vậy, lúc trước đã mời anh đến thiết kế thiệp chúc mừng…

Từ nhỏ Trác Kiếm đã có thiên phú về nghệ thuật, từ vẽ tay đến đồ họa trên máy tính đều rất giỏi. Trong lúc mọi người còn đang gõ từng chữ trên máy tính, vẽ ngôi nhà hay ông mặt trời đơn giản, anh đã có thể vẽ những cấu trúc phức tạp.

Năm lớp mười một, Hàn Hiểu đảm nhiệm chức trưởng ban văn học của trường, còn Trác Kiếm là biên tập viên mỹ thuật tạo hình.

Trước khi anh nhận chức, tập san của trường đều tự vẽ bằng tay, do biên tập viên tự vẽ rồi photo ra, hình ảnh không được đẹp lắm. Mà Trác Kiếm một khi đã ra tay đã thể hiện đẳng cấp khác hẳn. Trước hạn nộp ba ngày, bìa tập san cùng tranh minh họa đẹp lộng lẫy như trên bìa các tạp chí thời thượng đã được nén thành một tệp, gửi đến hòm thư của trưởng ban Hàn Hiểu và chủ biên Kiều Tiếu. Làm khi nhìn thấy những bức hình đẹp ngoài sức tưởng tượng đó, Kiều Tiếu kích động hô lên: “Đẹp quá đi! Hàn Hiểu, chúng ta nhất định phải dùng những hình này, nhất định phải dùng những hình này!”

Hàn Hiểu gắng tỏ vẻ thờ ơ, lấy lợi ích chung suy xét: “Muốn in những hình như vầy tốn nhiều tiền lắm, chúng ta không có đủ kinh phí, mà nhà trường cũng sẽ không tài trợ cho những chuyện vô bổ thế này đâu.”

Kiều Tiếu không cam lòng: “Hử? Sao cậu có thể nói nói là vô bổ chứ? Thiết kế bắt mắt nhất định sẽ tăng lượng tiêu thụ lên rất rất nhiều lần! Cậu đi xin hiệu trưởng đi, hay là nghĩ cách xin tài trợ đâu đó, các nhà tài trợ mà thấy hình Trác Kiếm vẽ nhất định sẽ đồng ý ngay, cậu thấy đúng không? Bọn họ chắc cũng thích nhân tài, chắc chắn sẽ động lòng!”

Hàn Hiểu ậm ừ cho qua, mấy ngày sau cũng không trả lời Kiều Tiếu, đến khi tập san chỉnh sửa lần cuối để xuất bản, Kiều Tiếu lại chạy tới tìm cô: “Hàn Hiểu, Trác Kiếm nói tiền in ấn cậu ấy sẽ trả.”

Hàn Hiểu bị sốc: “Cái gì?”

Kiều Tiếu cười tới mức mặt muốn nở hoa, cũng không biết vui vẻ như thế vì Trác Kiếm quá hào phóng hay vì cuối cùng cô ấy cũng được nói chuyện với Trác Kiếm: “Cậu ấy nói ba cậu ấy tài trợ, chúng ta in ở công ty quảng cáo của ba cậu ấy chắc chắn sẽ đẹp hơn in ở trường mình nhiều!”

Hàn Hiểu thấy không ổn, nhưng cô cũng giống Kiều Tiếu, cũng không nỡ bỏ qua tập san lộng lẫy như vậy. Dù sao đây cũng là tập san đầu tiên sau khi cô nhận chức, nếu làm được coi như cô đã vô cùng thành công rồi.

Hơn nữa dù Trác Kiếm gánh hết chi phí in ấn, nhưng vì cô là trưởng ban nên cô cũng có công.

Không có thời gian suy nghĩ cũng không cho phép bản thân nghĩ nhiều, cô lập tức báo cáo với nhà trường, mà nhà trường cũng vui vẻ chấp thuận, thứ tốt ai chẳng muốn chứ?

Hôm đó trên đường về nhà, Trác Kiếm bướng bỉnh đứng đợi cô dưới gốc cây lớn đầu đường.

Cô định làm như không thấy, song lại bị anh ngăn lại. Hai người cứ như đang chơi diều hâu bắt gà con, chẳng qua không có gà con, chỉ có mình diều hâu với gà mẹ.

Trong khoảnh khắc Trác Kiếm chợt nghĩ, xưa nay những người chơi trò này có ai từng tự hỏi: Tại sao diều hâu ngoài gà con ra không thể bắt thứ khác? Tại sao anh chỉ có thể bắt mình gà con? Sao anh không thể bắt gà mái chứ?

Ý tưởng đó như nảy mầm bén rễ trong lòng, khiến không khí quanh anh như chùng xuống, áp lực khiến cô sắp không thở nổi: “Tại sao cậu bảo Kiều Tiếu tới gặp tớ?”

Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng cân bằng cảm xúc: “Tôi không bảo cậu ta đi gặp cậu, tự cậu ta đi đấy.”

Trác Kiếm theo sát từng bước, một lần nữa ép cô: “Cô ta chỉ là chủ biên, còn cậu mới là trưởng ban, những chuyện này không thuộc quyền của cô ta!”

Hàn Hiểu thản nhiên: “Chủ biên không phải chỉ quản lí bài viết, việc biên tập cậu ta cũng có trách nhiệm.”

Trác Kiếm giận dữ: “Được lắm! Tớ tốn bao công sức khổ cực như vậy, vừa mất công vừa mất tiền chẳng lẽ vì cô ta hả?”

Hàn Hiểu cười lạnh: “Nếu không thì vì ai? Cậu nghĩ cậu làm như vậy có thể vì ai chứ? Nên nhớ đây là tập san của trường, là chuyện của trường, là việc chung, không phải chỗ để cậu ban ơn! Nếu ba cậu biết, chắc chẳng bao giờ chi tiền để cậu làm mấy chuyện tầm phào này đâu!”

Trác Kiếm muốn nổi điên: “Tôi làm vậy vì cái gì chứ? Tôi thức ngày thức đêm vẽ những thứ kia là vì cái gì? Tôi cứ như kẻ trộm tránh né mẹ kế đi tìm ba là vì cái gì hả? Tôi gửi hình cho cậu, cậu không thèm ngó đến; in ấn gặp khó khăn cậu không thèm nói với tôi; tôi bỏ hết sĩ diện đi giúp cậu, cậu cũng chẳng để ý!”

Anh nắm chặt tay: “Được lắm, bây giờ cứ kiêu ngạo đi. Tôi không tài trợ nữa, để xem cậu làm được gì nào!”

Sống lưng Hàn Hiểu lạnh toát, nhưng đôi chân vẫn ngoan cố bước về phía trước.

Trác Kiếm đúng là ra tay thật tàn nhẫn, thậm chí không màng đến hình tượng bản thân, hôm sau thật sự nói với giáo viên phụ trách ban văn học là sẽ hủy tài trợ.

Giáo viên phụ trách lo lắng lập tức đi tìm Hàn Hiểu, bảo cô nghĩ cách kiếm nhà tài trợ.

Đúng như Kiều Tiếu đoán, ai nhìn thấy bản vẽ Trác Kiếm thiết kế đều không muốn bỏ cả, có tiền hay không đều muốn in cho bằng được!

Hàn Hiểu thực sự khó xử. Cô còn nhỏ tuổi sao phải gánh những chuyện như vậy chứ? Tuy tham gia hoạt động ngoại khóa là để rèn luyện bản thân, nhưng học sinh trung học chứ đâu phải sinh viên, đâu có nhiều thời gian rảnh đâu.

Ba mẹ cô chẳng quen ai làm ngành này cả, mà nếu có cũng liên quan đến tiền bạc, dù ít cũng vậy.Mà không phải phụ huynh nào cũng vì chuyện trường lớp nhỏ nhặt của con cái mà nhờ mối quan hệ quý giá này.

Suy đi tính lại, người giúp cô được chỉ có Trác Kiếm.