Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 5




Năm Trác Kiếm và Hàn Hiểu lên cấp hai cũng là khi mẹ Trác Kiếm – Như Lâm tái ngộ ba Hàn Hiểu – Diệp Căng Hoài.

Tại lần gọi điện thoại vạch trần nghi án hai đứa trẻ yêu sớm, ban đầu Như Lâm mất bình tĩnh nên khi nghe tiếng Diệp Căng Hoài nói “Hả” với “Đúng vậy” cũng không nhận ra.

Nhưng khi nghe ông dùng lí lẽ ngắn gọn mà rành mạch phản bác, cái cảm giác thân quen ấy như sét đánh ngang tai, khiến bà nghẹn lời không đáp trả lại được.

Diệp Căng Hoài lại tưởng đối phương bị mình nói làm chột dạ nên cũng không truy cứu.

Bọn họ đã xa cách gần hai mươi năm, giọng nói của Như Lâm đã khác xưa rất nhiều. Giọng nói trong trẻo nữ tính năm xưa giờ đã trở nên mượt mà đằm thắm, hơn nữa đa số phụ nữ đều hướng theo chồng, vậy nên khẩu âm và thói quen dùng từ của bà đều ảnh hưởng từ người chồng chung sống đã nhiều năm.

Mà Diệp Căng Hoài thì từ giọng nói, khẩu âm đến phong cách nói chuyện đều giống ngày xưa như đúc.

Sau này có lần Hàn Hiểu nhìn thấy tấm hình đen trắng của Như Lâm năm mười tám tuổi. Trong hình bà tết tóc hai bím, giống diễn viên trong mấy phim truyền hình cũ. Bởi quần áo rộng thùng thình nên nét mảnh mai yếu ớt và thanh tú tinh khôi chỉ có thể nhận ra trên nét mặt. Làn da trắng mịn mang theo chút mong manh, vóc dáng gầy yếu tựa như gió thổi sẽ vỡ tan. Bà có vẻ rất xấu hổ nhưng có lẽ họ đã thấm nhuần quan niệm chụp hình nhất định phải cười, nên thành ra trông bộ dáng như sau: miệng hơi hé, tựa như đang sợ hãi nhút nhát vô cùng, giống như cả máy chụp hình hướng vào người cũng khiến bà kinh hãi. Dĩ nhiên đây là chút kinh hãi được tạo nên từ lo lắng và vui tươi. Nụ cười sợ hãi nhút nhát này khá miễn cưỡng, nhưng lại khiến người ta thương tiếc.

Nhìn tấm hình đó, Hàn Hiểu chợt hiểu ra vì sao ba không quên bà ấy được, vì sao ba lại nguyện ý tổn thương mẹ và chính mình. Một cô gái xinh đẹp đáng thương như thế mang theo kí ức về tình yêu ngọt ngào khắc cốt ghi tâm sẽ là hồi ức trọn đời không thể xóa bỏ.

Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận hay tha thứ.

Có đôi khi Hàn Hiểu nghĩ ba và mẹ Trác Kiếm vẫn lén lút có tốt hơn không, cứ lừa dối mọi người, đem mối tình vụng trộm vùi sâu thành bí mật cả đời, giống như từ hồi lớp năm đến lớp sáu vậy.

Hồi bọn họ học lớp năm ấy, sau cuộc nói chuyện điện thoại kia rất nhiều ngày, cuối cùng Như Lâm cũng vượt qua sự do dự nhát gan của bản thân, ngập ngừng hỏi con trai: “Hàn… Hàn Hiểu không phải họ Hàn à? Vậy cô bé họ gì?”

Trác Kiếm nghe hỏi không kiên nhẫn đáp: “Diệp.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Như Lâm bấy lâu nay tựa như biến mất. Bà biết bà đã tìm được người ấy.

Tìm được ông, mới nhận ra ông vẫn không quên mình, hoặc là, quá yếu đuối để có thể chối bỏ, để một lần nữa thuộc về nhau.

Cũng giống như muôn chuyện tình khác, khi mới yêu hai người đều che giấu gia đình, hơn nữa còn phải giấu các con còn thơ dại.

Vậy nên cho đến lớp sáu, Trác Kiếm và Hàn Hiểu vẫn còn có một tuổi thơ vô tư không cần lo nghĩ.

Lên trung học, môn thể dục có nhiều hạng mục mới mà trước giờ chưa từng thấy qua, ví dụ như nhảy ngựa.

Tệ hơn, thầy giáo thể dục còn nghĩ là ai cũng biết nhảy ngựa, không cho mọi người luyện tập trước, gần đến giờ thi mới đột ngột tuyên bố kiểm tra hạng mục này, lại chỉ cho 15 phút để tập, 15 phút sau trực tiếp kiểm tra.

Đáng thương hơn nữa, Hàn Hiểu chính là người duy nhất chưa từng nhảy ngựa bao giờ.

Cô đau khổ không biết phải làm sao, Trác Kiếm bỗng cúi người xuống làm ngựa cho cô: “Lại đây, chạy tới thì chống hai tay trên lưng tớ, giang hai chân ra là nhảy qua được mà, dễ lắm.”

Hàn Hiểu sống chết không dám nhảy, mỗi khi chạy đến gần đều dừng lại: “Lỡ tớ đá trúng đầu cậu thì sao bây giờ?”

“Không có chuyện đó đâu, yên tâm đi.”

“Có mà, tớ cảm thấy sẽ có, tớ sợ…”

“Đá trúng đầu tớ tớ còn không sợ, cậu sợ cái gì? Nhanh lên, nhảy đi!”

“Không… Tớ không làm được…”

Cũng may lúc thi ngựa không phải Trác Kiếm mà là dụng cụ nhảy ngựa chuyên dụng, Hàn Hiểu chạy một mạch, dễ dàng nhảy qua.

Cô vừa tiếp đất đã vội quay lại vẫy tay với Trác Kiếm, anh hồi hộp thay cô cả nửa ngày bấy giờ mới lắc đầu cười.

Anh nói với cô: “Ừm, đúng là cậu sợ đá vào tớ thật!”

Lại ví dụ như lần đầu tiên chạy tám trăm mét. Nam kiểm tra xong đến lượt nữ, Hàn Hiểu là người về đích đầu tiên.

Trác Kiếm vừa mới nói tiếng cổ vũ, chợt thấy cô loạng choạng ngã vào hố cát gần đó.

Anh vội vàng chạy qua, thấy cô ngồi bệt liều mạng thở giống con cá sắp chết, vội lấy tay kéo cô: “Mau đứng dậy đi, không nghe thầy giáo nói hả? Mới chạy xong không được ngồi xuống, nếu không bị suy tim đó!”

Cô dùng chút sức lực còn lại lắc đầu.

Anh nóng nảy, không thèm khuyên giải kéo cô đứng lên: “Cậu muốn sống nữa hay không? Này! Thế cậu còn muốn đẹp hay không hả? Thầy giáo nói mới chạy xong ngồi xuống mông bự lắm đấy!”

Cô thở một hồi, cuối cùng mới có thể lắp bắp nói: “Không dậy nổi! Tớ, chân của tớ như muốn gãy rồi ấy, không đứng được… Đừng làm vậy!”

Trác Kiếm dùng sức nâng chân cô: “Sao chân cậu lại tê cứng như vậy hả? Này! Diệp Hàn Hiểu! Cậu đứng dậy đã nào, tớ cõng cậu đi được không?”

Hàn Hiểu vẫn lắc đầu: “Tớ không đứng dậy đâu, đầu tớ choáng lắm, mắt tớ thấy sao bay đầy nè, tớ buồn nôn, còn muốn tiêu chảy!”

Trác Kiếm dở khóc dở cười: “Đây là phản ứng bình thường thôi, đứng dậy đi một lát sẽ không sao hết, cậu tin tớ đi được không? Lúc nãy tớ cũng bị như vậy, đi một chút là khỏe à!”

“Không, tớ không muốn làm gì hết, ngồi cũng vậy, tớ phải nằm, phải nằm mới được.” Hàn Hiểu nói xong nằm lăn ra đất.

Trác Kiếm bực mình kéo cô đứng lên, nửa lôi nửa kéo đem tay cô đặt lên cổ mình, đỡ cô đến phòng y tế.

Hàn Hiểu nhìn anh, ngang ngạnh: “Được được được, đi nhanh lên, đợi tớ chết bất đắc kì tử tiện lợi đưa đi luôn!”

“Ừ!”

“Chân tớ nhũn ra vậy, có phải gãy thật rồi không? Bác sĩ có nối lại được không?”

“Ừ!”

“Cổ họng tớ khó chịu, nếu lát nữa ho ra máu có thể nhanh chóng gọi cấp cứu không?”

“Ừ!”

“Tớ thấy… Hử, Trác Kiếm, tớ khỏe rồi thì phải!

Trác Kiếm không thèm để ý, lườm cô một cái: “Thấy chưa, tớ nói đúng không? Đi lại một lát là khỏe à!”

——

Hàn Hiểu nhét ruột gối vào trong vỏ gối, vỗ vỗ cho phẳng, chợt nghe tiếng mở cửa. Theo bước chân đi vào, tiếng Hàn Hàn vui vẻ vang lên: “Ba ơi, mẹ đã quay lại rồi, ở trong phòng ngủ đó!”

Hàn Hiểu lập tức ngồi thụp xuống, co người lại đằng sau giường. Cô không biết chiều cao của cái giường có đủ che khuất mình hay không, cũng không có can đảm ngẩng đầu xem thử, sợ rằng một khi ngẩng đầu sẽ bắt gặp ánh mắt mà cả đời này cô không muốn gặp lại.

Cũng không kịp nghĩ xem, tên lính gác nhỏ bên ngoài đã khai hết mọi hành tung của cô rồi, cô còn trốn được đường nào?

Huống chi cô còn đang ôm gối đầu của anh, anh chỉ cần nhìn lên giường liếc mắt một cái là biết gối đầu biến mất.

Hy vọng anh không nhìn lên giường ư? Mơ tưởng xa vời! Ga trải giường mới tinh bắt mắt như thế…

Nếu là trước đây, anh đã sớm thay cô kết luận: “Hóa ra “Bịt tai trộm chuông” không phải là bịa ra, chuyện lạ có thật cơ đấy!”

Thảm lông cách âm rất tốt, nhưng cô vẫn nghe từng thanh âm như vượt qua phạm vi thính lực của con người.

Mà cánh cửa sau khi đón chủ nhân bước vào lại lặng lẽ đóng lại, nó chính là thủ phạm, cách âm không tốt gì chứ? Anh mở xong rồi cô mới nghe thấy!

Hàn Hiểu theo bản năng nhìn ra cửa sổ đối diện.

Nếu nơi đây hiệu quả cách âm không tốt thì sao chứ? Nếu cô nghe thấy tiếng anh trở về sớm hơn một chút thì thế nào? Chẳng lẽ còn có thể nhảy xuống từ đây sao?

Giọng nói lạnh lùng từ ngoài giường vọng tới: “Còn định ngồi trên sàn nhà tôi bao lâu nữa?”

Hàn Hiểu khẽ thở dài, nhận mệnh đứng dậy đối diện với anh, nhưng thế nào cũng không dám ngẩng đầu, đành ôm chặt cái gối trong tay. Ý muốn che giấu nhưng động tác lại càng thêm gượng gạo xấu hổ, nhanh tay bỏ gối lại trên giường.

Anh đứng đó, yên lặng, không nói tiếp.

Cô thả lỏng người, cúi đầu vội bước ra cửa.

Tay vừa đặt lên nắm cửa, cánh tay đã bị anh giữ chặt.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng gằn giọng: “Tim em làm bằng gì vậy? Không nhắc chuyện năm xưa em đã bỏ rơi nó từ khi sinh ra, bây giờ thằng bé đứng trước mặt em, nó nhỏ bé đáng yêu như vậy, suốt ngày mong mẹ, em vẫn còn nhẫn tâm không nhận nó sao?”

Ngực Hàn Hiểu nghẹn lại, đau đớn như có ngàn vạn kim đâm.

Cô cúi đầu, cố gắng dùng sự lạnh nhạt để che giấu hoảng hốt trong lòng: “Bởi vì ngày xưa bỏ rơi nó, nên tự biết không xứng với tiếng gọi “mẹ”.”

Anh dường như bị sốc, lúc mở miệng, giọng điệu đã lộn xộn chìm trong đay nghiến: “Vậy sao ngày xưa em còn sinh nó?”

Cô quay lại, sắc mặt từ hồng chuyển sang tái mét: “Anh tự hỏi mình đi! Lúc trước tại sao lại làm cho tôi mang thai nó!”

Lửa giận bừng lên trong mắt anh, tựa như hai con thú dữ bị giam cầm đang muốn phá tan xiềng xích. Trước khi buông tay cô, anh cay đắng nói: “Đó là việc làm duy nhất trong đời khiến tôi hối hận!”