Đối với thành phố phía nam mà nói, mùa đông năm nay đến sớm bất thường.
Sau lập đông một tuần mà gió vẫn lạnh cắt da cắt thịt, nhiệt độ thường xuống mức âm, mưa tuyết rơi đầy trời.
Bà chủ không phải dạng người keo kiệt, ngày đầu tiên nhiệt độ giảm xuống đã gọi điện cho người ta mang đến máy sưởi loại lớn. Cửa hàng vải của bà tên là “Ninh Hinh”, đương nhiên phải đề cao sự ấm áp yên tĩnh.
Thời tiết xấu, lại không phải ngày nghỉ nên ít khách, cửa hàng khá rảnh rỗi. Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt lạnh lẽo, càng khiến cho trong phòng có vẻ ấm áp hơn. Không khí ấm áp như mùa xuân thế này khiến cho người ta muốn tìm việc nhẹ nhàng gì đó để làm, thế nên dù tay nghề không tốt như Hàn Hiểu cũng cầm một bộ dụng cụ, ngồi cùng Mi Mi may vá.
Tay nghề của Hàn Hiểu không thể so với Mi Mi. Không phải là cô may xấu, mà cô làm khá chậm. Lúc này rảnh rỗi nên cô phụ giúp Mi Mi, coi như để luyện tập, tỉ như đính cúc vào gối ôm hay thêu một bông hoa nhỏ trên khăn tay.
Cô còn chưa đính xong mắt cho gấu bông thì có khách đẩy cửa vào, người này vừa tới đã ồn ào: “Chà, ở đây ấm thật!”
Mi Mi nhanh ý nhận lấy con gấu bông trong tay cô, Hàn Hiểu liền đứng dậy tươi cười đón khách. Đây là giáo viên của trường tiểu học quốc tế ở gần đấy, dẫn các bé gái đến lấy đồ diễn văn nghệ. Cửa hàng vải Hinh Ninh chuyên bán và nhận may đồ nội thất nhưng cũng có thể làm đồng phục trẻ em đơn giản. Cô giáo dạy trường tiểu học quốc tế này là khách quen của cửa hàng, có một lần cô giáo đến chọn rèm cửa thì thấy Mi Mi đang khoe với Hàn Hiểu bộ váy liền áo trẻ em mà cô ấy mới may. Đến giờ Hàn Hiểu vẫn nhớ vẻ mặt như bắt được vàng của cô giáo, cô ấy lập tức buông tấm vải trong tay, chạy qua hỏi: “Mấy bé gái lớp chị đang chẩn bị diễn văn nghệ trong lễ Tạ ơn, các em có thể may trang phục biểu diễn giúp chị được không?”
Học sinh ở trường tiểu học quốc tế kia đều là người nước ngoài, mặc dù cũng có Hoa kiều nhưng phần lớn vẫn là người Mĩ. Bình thường họ đều dạy bằng tiếng Anh nhưng trong chương trình vẫn có môn học tiếng Trung, cô giáo này chính là người dạy môn tiếng Trung đó. Suốt hai tháng nay các em học sinh người Mĩ đang chuẩn bị cho lễ Tạ ơn, cô giáo cũng tập cho các em một bài múa truyền thống của Trung Quốc nên cần đến trang phục.
Mi Mi thấy hơi khó xử, sợ bà chủ nghĩ cô lợi dụng thời gian rảnh làm việc riêng, nhưng hỏi thì bà chủ cũng đồng ý. Mi Mi nhận việc nhưng vẫn còn ngại, nên chuyện bàn bạc với cô giáo giao hết cho Hàn Hiểu.
Cô giáo thấy Hàn Hiểu đi tới cũng mỉm cười: “Em Diệp, phiền em quá. Hôm qua em gọi điện bảo quần áo đã may xong có thể tới thử phải không?”
Hàn Hiểu gật đầu, cúi đầu nói với mấy bé gái: “Các bạn nhỏ đi ra đằng sau thử quần áo mới cùng cô nhé?”
Các bé gái cùng trả lời, phát âm còn lai lái giọng Tây: “Vâng ạ, cám ơn cô!”
Hàn Hiểu dẫn các bé đến phòng trong góc, sáng nay cô với Mi Mi mới kéo thêm rèm, làm thành chỗ thay đồ đơn giản.
Các bé ồn ào vui vẻ nói chuyện, còn Hàn Hiểu giúp các bé mặc đồ. Các bé lớn biết tự mặc nhưng không biết cài khuy áo truyền thống, còn các bé nhỏ tuổi hơn thì không biết tự mặc đồ, Hàn Hiểu phải giúp từng bé một, rồi sửa sang lại cho vừa người. Tất bật một hồi, đến khi cô thấy một bé trai thì không biết cậu đã đứng nhìn cô từ bao giờ.
Cậu bé có đôi mắt to trong veo, lông mi dài càng khiến đôi mắt long lanh tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như trái đào, cằm nhỏ bé xinh xinh, dễ thương như bé gái vậy.
Phòng thử đồ của cửa hàng vải Hinh Ninh giống một nhà trẻ. Bởi khách hàng đến mua hay dẫn theo con nhỏ, bà chủ cũng tinh ý tách riêng một căn phòng để mấy đứa nhỏ chơi ở trong này, người lớn có thể thoải mái yên tâm mua đồ.
Hàn Hiểu vừa sửa lại vạt áo cho bé gái, vừa quay lại nhìn bé trai kia, mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Bé cưng đi mua đồ cùng mẹ à? Ngoan quá!”
Cô nắm tay cậu bé dắt qua phòng trẻ, quỳ xuống cởi giày rồi ôm cậu lên tấm thảm: “Con tự chơi xếp gỗ với tàu hỏa nhé? Cô giúp các chị thử đồ xong rồi qua chơi với con nha.”
Nói xong cô đứng dậy định đi, lại thấy cậu bé vẫn còn nắm chặt tay mình.
Cô ngạc nhiên cúi đầu cười với cậu, cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, lí nhí gọi: “Mẹ!”
Cậu bé nói nhỏ nhưng cũng cũng đủ để Hàn Hiểu và cô giáo tiểu học ở bên nghe rõ. Hàn Hiểu sững sờ chưa kịp phản ứng, cô giáo ngồi bên đã bật cười: “Bé cưng à, không thể gọi lung tung như vậy đâu nha, mẹ con sẽ buồn lắm đấy. Còn hả, đây rõ ràng là cô, làm gì có mẹ nào trẻ như vậy chứ!”
Cô giáo vừa nói vừa nhìn qua Hàn Hiểu. Cô mặc đồng phục của cửa hàng, áo sơ mi trắng dài tay cùng chân váy bút chì xanh đậm, phối thêm thắt lưng trắng, trẻ trung như một nữ sinh vậy.
Nhân viên cửa hàng đều là những cô gái trẻ nên bình thường không chú ý, giờ tự dưng nghe cậu bé gọi “mẹ” một tiếng, cô giáo mới phát hiện ra Hàn Hiểu trẻ như thế nào, thậm chí trông cô như chưa tới hai mươi tuổi.
Vì thế cô giáo lại nói thêm: “Gọi cô nghe già quá, con phải gọi là chị mới đúng!”
Nói đến đó cô giáo lại nhìn kĩ cậu bé, rồi nhìn Hàn Hiểu đầy ngạc nhiên: “Hửm? Em Diệp, em nhìn xem, bé trai này cũng có nét giống em đấy, nếu đứng cùng nhau người ta còn tưởng là chị em ruột ấy chứ!”
Hàn Hiểu giật mình quay lại nhìn cậu bé, thấy bé vẫn đứng yên ở chỗ cũ lặng lẽ nhìn mình, cũng chẳng để ý đến đống đồ chơi xung quanh, ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng. Cô không nỡ để cậu bé ở một mình, hỏi bé: “Bé cưng à, con thấy bộ đồ mới của chị này đẹp không?”
Đó là bộ váy màu hồng do Mi Mi tự tay làm, mặc trên người cô bé gầy gầy nhỏ xinh, đáng yêu vô cùng. Hôm nay đi thử trang phục, không biết là mẹ hay cô giáo cột cho mỗi bé hai bím tóc, còn gắn thêm hoa, bé nào cũng dễ thương khiến cho người ta muốn ôm lấy hôn một cái. Cô bé múa chính còn có thêm một cái yếm nhỏ xinh xinh, đi giày thêu nho nhỏ màu hồng, ra dáng một bé gái Trung Quốc.
Bé trai thấy Hàn Hiểu hỏi liền nhìn thoáng qua các chị gái, rồi lập tức quay lại nhìn cô, khẽ gật đầu.
Khi cô giáo cùng các bạn nhỏ vui vẻ rời đi thì người lớn cũng đến đón cậu bé. Lúc này Hàn Hiểu mới thấy người dẫn cậu đến không phải mẹ cậu, mà là một bác gái khoảng hơn 40 tuổi, chắc là bảo mẫu trong nhà. Bà xách một cái túi lớn có logo của cửa hàng, gọi cậu bé: “Hàn Hàn về nhà với bác nào, hôm nay nhà có khách, về muộn bác không kịp nấu cơm đâu!”
Hàn Hiểu giật mình, cúi đầu đã thấy cậu bé Hàn Hàn ôm quả bóng cao su đứng dậy, tai nghe bác bảo mẫu gọi nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Hàn Hiểu, không chịu đi. Hàn Hiểu bèn ôm bé ngồi xuống, vừa đi giày cho cậu vừa nhẹ nhàng hỏi: “Con đi nhà trẻ phải không?”
Hàn Hàn gật đầu. Cậu bé có vẻ hướng nội, trừ tiếng “mẹ” kia ra thì từ đầu đến cuối không nói một lời nào nữa.
Hàn Hiểu cúi đầu bận rộn: “Nào, đưa chân kia cho cô nào… Đúng rồi, ngoan quá! Con học ở nhà trẻ Tân Manh phải không?”
Nhà trẻ Tân Manh ở gần đây là nhà trẻ tốt nhất thành phố, Hàn Hiểu đoán chắc bảo mẫu của Hàn Hàn tiện đường đón cậu bé nên ghé qua cửa hàng mua đồ. Không ngoài dự đoán, Hàn Hàn lại gật đầu.
“Xong rồi!” Đi giày xong, Hàn Hiểu dắt cậu bé đến chỗ bảo mẫu, đồng thời đón lấy cái túi lớn trong tay bà: “Cô để cháu, cháu xách ra cửa giùm cô.”
Bảo mẫu vừa nói cảm ơn vừa đỡ lấy Hàn Hàn, nhưng Hàn Hàn vẫn cứ nắm chặt tay Hàn Hiểu, bảo mẫu đành cười gượng: “Thằng bé này hôm nay làm sao không biết, bình thường nó không quấn lấy người khác như vậy đâu. Cám ơn cô nhé!”
Hàn Hiểu mỉm cười nói không sao, hai người đành một trái một phải nắm tay Hàn Hàn đi ra cửa. Gió lạnh lập tức thổi cóng người, Hàn Hiểu kéo áo kín cổ cho Hàn Hàn, nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé: “Mau về nhà với bác đi nào, gặp lại con sau nhé!”
Hàn Hàn được bảo mẫu dắt tới một chiếc taxi đỗ gần đó. Cậu bé cẩn thận bước đi, đôi chân nhỏ lúc lắc, miệng xụ xuống. Hàn Hiểu tưởng bé sẽ bật khóc, nhưng không, có điều khi cậu bé ngồi trên taxi vẫn quay người dí sát vào cửa kính nhìn chằm chằm về phía cô.
Hàn Hiểu mở cửa bước vào, Mi Mi ngẩng đầu nhìn cô: “Bên ngoài lạnh như vậy mà cậu cũng đi ra cho được, không sợ bị cảm à?”
Hàn Hiểu cười cười không nói gì, ngồi xuống bên cạnh. Thấy mắt con gấu bông đã được đính xong, Hàn Hiểu chợt không biết nên làm gì. Hai tay trống rỗng, không khỏi có chút thất thần.