Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 242: Huynh Đệ ( 5 )




Phong Bất Giác bước nhanh về ngục giam số 0, trực tiếp đi về hướng xô nhựa ở góc tường, sau đó đưa đầu buộc nam châm của dây xuống, cố gắng "câu" được chìa khóa hay manh mối nào đó.

Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, không câu được gì...

"Cái quái gì? Bộ không đủ gần hả?" Phong Bất Giác thầm nghĩ, bởi vì hắn cũng không có để dây thừng hay nam châm trực tiếp dính vào những thứ trong xô mà chỉ để lơ lửng giữa trời.

"Chờ đã... Không đúng... Không có gì trong này cả." Hắn đột nhiên nghĩ gì đó, nhanh chóng đưa dây thừng lên, cầm cục nam châm trong tay, "Nếu hệ thống thiết lập manh mối quan trọng này ở trong nhà tù số 0, nhỡ bị ta tìm ra trong lúc đang tìm đường thoát khỏi phòng... Vậy thì trong lúc tiến hành trò chơi, răng giả và nam châm sẽ trở thành manh mối có thể skip."


Hắn nhìn lại miêu tả vật phẩm của nam châm:

【 Tên: Đoạn song sắt

      Loại: Có liên quan tới cốt truyện

      Phẩm chất: Bình thường

      Chức năng: Tạo từ trường

      Có thể mang ra kịch bản: Không

      Ghi chú: Đoạn song sắt này được tạo ra từ nam châm tự nhiên. 】

"Răng giả là đồ có thể mang ra khỏi kịch bản để biến thành bài mảnh ghép, theo lý thuyết thì có thể sẽ vô dụng ở đây, nhưng thanh nam châm này vật phẩm cốt truyện không thể mang ra kịch bản, nhất định sẽ có tác dụng ở đâu đó." Phong Bất Giác thì thầm: "Ừm... Một khi nam châm là bắt buộc phải dùng để tìm manh mối cần thiết thì không có chuyện nó được giấu ở chỗ này, bởi vì khi không có nam châm ta vẫn có thể đi tìm được thứ được giấu trong thùng phân, chỉ là độ tởm sẽ khá là cao mà thôi..."


Hắn cầm nam châm bắt đầu lo lắng: "Rốt cuộc là cái gì... Cần phải..."

"Chẳng lẽ..." Phong Bất Giác rất nhanh lại có suy đoán mới, hắn chạy lại cửa ngục giam số 4 và nhìn lên cái cửa sắt, "Thật sự là thế à..." Hắn cười khan một tiếng, kiễng mũi chân, vươn tay lên luồn vào khe hở của song sắt.

Ô cửa sổ nhỏ của năm căn phòng đều được chặn bằng song sắt, khoảng cách giữa các song có hạn, giỏi lắm cũng chỉ đủ để đưa cẳng tay qua, nhưng sau khi dỡ xuống một cây song sắt thì cả cánh tay cũng có thể qua.

Phong Bất Giác dựa cơ thể lên cửa, duỗi cánh tay lên cửa sổ, mò mẫn nơi cao, không bao lâu sau, hắn liền mò ra một cái chìa khóa ở ngay phía trên cửa sắt.

【 Tên: Chìa khóa ngục giam số 1

      Loại: Có liên quan tới cốt truyện

      Phẩm chất: Bình thường

      Chức năng: Lập tức biến mất sau khi sử dụng, sau đó có thể tự do mở hoặc đóng cửa ngục giam số 1.


      Có thể mang ra kịch bản: Không

      Ghi chú: Được treo ở phía sau cửa ngục giam số 4 bằng một sợi dây nhỏ. 】

"Cái ghi chú này không phải là nói nhảm à, đồ vật lão tử đã cầm trong tay rồi, còn cần ngươi nói cho ta biết?" Phong Bất Giác thì thầm một cách khó chịu.

Nơi giấu cái chìa khóa này thật sự rất xảo quyệt, vị trí của nó hơi cao hơn khuông cửa, lại gần như dán sát vào tường, dù nhìn từ bất cứ góc độ nào từ bên ngoài cửa vào thì cũng không thể nào nhìn thấy được. Dù cho người chơi có thể nhìn xuyên qua thấy vị trí cái chìa khóa thì trước khi song sắt được gỡ ra, tay cũng không thể nào vươn tới đó.

Cách duy nhất chính là dỡ thanh sắt xuống và thò tay vào, một khi khuỷu tay xuyên qua mới có thể lấy được chìa khóa.

"Má..." Phong Bất Giác vừa mắng vừa đi về phía ngục giam số 1: "Bộ bước nào cũng phải làm cho như thế hả? Trực tiếp giấu ở trong cứt chớt cho rồi! Đơn giản ngắn gọn!"
Một tiếng cách, cửa ngục giam số 1 mở ra.

Phong Bất Giác đẩy cửa vào trong, đầu tiên đứng ở cửa quan sát 1 phút, sau khi xác nhận hành động mở cửa không kích hoạt thứ gì cả, hắn mới an tâm tiếp tục hành động.

Trong gian nhà tù cũng có một cái tủ gỗ nhỏ, cho nên cũng không cần nhiều lời, cứ mở ngăn kéo đã...

Bên trong ngăn kéo trên cùng có một mảnh giấy cắt từ báo lớn bằng lòng bài tay. Chữ trên mặt giấy trông giống nhưng lại không phải tiếng Anh, Phong Bất Giác cũng không nhận ra đây là ngôn ngữ gì. Đương nhiên, hệ thống Thiên Đường Kinh Hãi có chức năng phiên dịch riêng, sẽ không gây ảnh hưởng đến việc đọc.

Phong Bất Giác vừa thấy vật ấy,liền không khác gì tên nghiện thấy bột đá, không thể chờ được mà cầm lên trước mắt, xem đã rồi nói sau.

Tiêu đề của bài báo này là "Ma Quỷ Lộng Hành", nội dung viết: "Từ lần mặt trăng Tarantula đến giờ, số lượng người mất tích trên thành phố đã vượt quá 40, Hiệp hội Phù thủy Quốc gia lẫn Nhà thờ đều đã tuyên cáo thúc thủ vô sách, và người phát ngôn chính thức của chính phủ nói rằng niêm phong trên toàn thị trấn vẫn còn nguyên vẹn và không có bằng chứng rõ ràng về ma quỷ. Gia đình nạn nhân và giới quý tộc địa phương đã đưa ra số tiền thưởng kếch xù, bất kỳ ai giải quyết được vụ việc hoặc giúp đỡ sẽ nhận được khoản tiền thưởng lên tới 20000 Sakti.
Vài ngày trước, tòa báo này đã nhận được thông tin đáng tin cậy từ một thợ săn tiền thưởng rằng kẻ gây ra vụ mất tích là hậu duệ cuối cùng của 'gia tộc Hình'..."

Văn bản dừng đột ngột ở đây, và nội dung tiếp theo là không rõ.

"Cái gì đây... Đây là tin tức hay là tiểu thuyết vậy?" Phong Bất Giác lật tờ mảnh báo đang trên tay, cố gắng xem thử mặt kia có thông tin gì khác không, nhưng đáng tiếc là chữ viết viết trên mặt sau bị mờ và không thể nhìn ra. Tuy nhiên, xét từ chất liệu của giấy, đây phải là một tờ báo.

"Chà ... Chơi cái kịch bản này nửa ngày vẫn chưa tới đâu. Thế giới quan này có hiệp hội phù thủy, có ma quỷ, có cả thợ săn tiền thưởng... Sakti hẳn là đơn vị tiền tệ, nhưng 20.000 mua được cái gì cũng không biết. Cách tính ngày cũng không xác định, mặc dù có khái niệm tháng nhưng vẫn không thể xác định có bao nhiêu ngày trong tháng và bao nhiêu giờ trong ngày, chứ đừng nói đến việc họ ăn bao nhiêu bữa một ngày... Rất khó để nói các vết khắc trên tường của ngục giam số 0 tương đương với bao lâu..." Phong Bất Giác đã bắt đầu một loạt suy luận trong đầu: "Không nghi ngờ gì nữa, mảnh giấy này đang giải thích cốt truyện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ mà ta đang ở hiện tại chính là nơi những người mất tích đó bị giam cầm. Người đàn ông nhỏ bé trong CG mở đầu là thủ phạm của vụ án mất tích, tức là hậu duệ cuối cùng của 'Hình tộc' như lời bài báo."
Phong Bất Giác ngồi xuống đất, trong lòng vô cùng thích thú nghĩ: "Nếu thiết lập là vậy thì việc hắn có thể kéo ta bằng một tay cũng không có gì lạ, có thể là do trời sinh người nhà Hình mạnh hơn người thường. hoặc có thể là 'người thường' trên thế giới này đều khỏe như vậy." Hắn sờ cằm: "Chà... Nói đến đây, cũng chẳng biết 'người' trên thế giới này là thế nào, không chừng bọn họ đều có ba mắt, cả nam và nữ đều có râu, và có thể có lông trên mặt ...

Đối với người bình thường thì lúc này hẳn sẽ nghĩ: Đây hẳn là một kịch bản văn minh ma thuật phương Tây kèm theo khoa học công nghệ sau cuộc cách mạng công nghiệp a!

Nhưng tư duy xuyên thủng bầu trời của Phong Bất Giác lại đang cố gắng tìm ra điều gì đó khác... Cho đến giờ, hắn cũng chỉ nhìn thấy một người trong đoạn CG mở đầu, hơn nữa chưa nhìn thấy khuôn mặt của người đó. Từ quan điểm khoa học, chỉ vì một cá thể hiển nhiên không thể xác nhận cơ sở của lý thuyết, hắn phải gặp ít nhất một trăm cư dân trên thế giới này trước khi có thể đưa ra kết luận sơ bộ về "người thường". Trước đó, Phong Bất Giác có thể đưa ra giả định về bất cứ thứ gì hắn "chưa nhìn thấy".
Hắn chưa nhìn thấy khuôn mặt của bất kỳ ai trong thế giới kịch bản này, vì vậy hắn có thể cho rằng nhóm người này có ngoại hình là bất cứ thứ gì; Hắn chưa thấy ai làm phép cộng trừ trong thế giới này, cho nên hắn cũng có thể giả thiết đám người này dùng số thập phân; Hắn chưa thấy qua mặt mũi đồng tiền Sakti này, cho nên nói không chừng là được làm từ đầu lưỡi động vật...

Nói tóm lại, thế giới là có hạn, trí tưởng tượng là vô hạn, và thứ hạn chế suy nghĩ của con người chính là suy nghĩ của bản thân. Theo quan điểm của Phong Bất Giác, "thế giới quan" là một thứ muốn thế nào cũng được. Vô số tiểu thuyết xuyên việt miêu tả kẻ xuyên việt đi đến thế giới khác cũng lấy con người làm trung tâm, nhưng với các nền văn minh hoặc lịch sử khác nhau. Nhưng trong mắt những người như Phong Bất Giác, nếu con người có thể du hành trong các vũ trụ song song, thì việc du hành đến một nơi được cai trị bởi một nhóm đười ươi hoặc tê giác là điều bình thường.
Hắn ngồi trên mặt đất một lúc lâu, thông qua nội dung có hạn trên tờ báo, kết hợp với những gì mình đã thấy và nghe sau khi vào kịch bản, hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Những vật dụng cần thiết hàng ngày kia, kích thước chiếc giường, kích thước cửa ra vào, kích thước thùng nhựa... tất cả đều dùng làm căn cứ.

"Chà... Ta vẫn không có manh mối." Qua hơn mười phút, Phong Bất Giác nhún vai cười: "Thú vị."

Hắn cất mảnh báo nhỏ đi, lấy ngăn tủ thứ nhất ra khỏi tủ gỗ nhỏ, kiểm tra nó ở góc 360 độ, chắc chắn rằng trong ngăn kéo này không có chữ viết hay hình khắc gì rồi mới mở ngăn kéo thứ hai.

Thứ ở bên trong quả thực có thể khiến con người ta khóc vì suиɠ sướиɠ.

【 Tên: Chìa khóa ngục giam số 2

      Loại: Có liên quan tới cốt truyện

      Phẩm chất: Bình thường
      Chức năng: Lập tức biến mất sau khi sử dụng, sau đó có thể tự do mở hoặc đóng cửa ngục giam số 2.

      Có thể mang ra kịch bản: Không

      Ghi chú: Một cái chìa khóa rất dễ kiếm. 】

"Sao cứ thấy cái ghi chú này thay vì dùng để chỉ dẫn thì lại thiên về giễu cợt người chơi hơn vậy..." Phong Bất Giác lẩm bẩm một tiếng, cất chìa khóa đi, nhìn kỹ ngăn kéo thứ hai, sau đó mở ra ngăn kéo dưới cùng.

Ngăn kéo trống rỗng, nhưng có hai con số "38" được viết bằng máu.

"Theo quy trình giải đố thông thường... thì đây phải là một phần của một mật khẩu nhất định." Phong Bất Giác nói, lấy ngăn kéo ra để kiểm tra. Sau khi xác nhận rằng chỉ có gợi ý này, hắn đứng dậy dậy và và tìm kiếm trong phòng một lần nữa.

Trước khi ra khỏi phòng, hắn đã phát hiện ra một điều mới, đó là bên trong cánh cửa sắt, mặt đối diện với căn phòng, có vẽ một mũi tên. Các mũi tên, giống như những con số bên ngoài cửa, được sơn bằng sơn.
Đoạn thẳng của mũi tên này cũng không phải là thẳng mà là một cung lồi hướng lên và hướng của mũi tên là sang phải.

"Ah... Ra vậy, hình như ta hiểu rồi." Phong Bất Giác nhìn gợi ý và mỉm cười.

Sau đó, hắn bước vào ngục giam số 2, cùng một chiếc tủ gỗ nhỏ, với một mảnh báo bị cắt khác được cất ở ngăn trên cùng, nhưng nội dung của nó không phải phần tiếp theo của cái ở ngục giam số 1.

"Với cái chết của cảnh sát trưởng Mr.Karl trong cuộc truy đuổi, tin đồn về 'Hình tộc' càng được khẳng định. Đơn vị Pháp sư Hoàng gia cuối cùng đã hành động. Ba nhà giả kim có vũ trang và năm trung úy quân đoàn cơ giới đã được điều động đến thị trấn này. Số tiền thưởng tư nhân đã đạt 100.000 Sakti, đây là một số tiền chưa bao giờ có. Theo các nguồn tin, thợ săn tiền thưởng sử dụng ma thuật đen bí ẩn, Magpie, cũng đã xuất hiện trong thị trấn." (Hckt: Magpie có nghĩa là giống chim ác là/bồ các)
"Ồ... Càng ngày càng thú vị." Phong Bất Giác nhận xét.

Tương tự như ngục giam số 1, chiếc tủ gỗ nhỏ ở ngục giam số 2 này có chìa khóa của ngục giam số 3 ở ngăn giữa, và ngăn dưới cũng có chữ số, lần này là 69. Bên trong cửa sắt của phòng giam này cũng có một mũi tên, mũi tên này hướng sang trái, đoạn thẳng cũng hướng lên trên theo hình bán nguyệt.

Các ngục giam 3, 4 và 5 sau đó đều có thiết kế tương tự.

Ba đoạn tin tức được cắt ra lần lượt như sau...

"Xác của con Magpie và ba nhà giả kim có vũ trang được tìm thấy ở ngoại ô thị trấn. Quan chức từ chối bình luận về vấn đề này. Sự hoảng loạn đang lan rộng trong thị trấn. Sáng nay, cảnh sát trưởng mới thông báo rằng quân đội từ thị trấn và các Hiệp sĩ Iron Blades đã được khẩn cấp kêu gọi hỗ trợ, và lệnh giới nghiêm ban đêm đã được ban hành. Bất cứ ai rời nhà vào ban đêm và đi trên đường phố đều có thể bị bắt giữ, và những người chống lại có thể bị áp chế trực tiếp bằng vũ lực.."
"Lệnh giới nghiêm đã được thực hiện trong hai tuần, và tình hình đã được kiểm soát hiệu quả. Theo tin tức chính thức mới nhất, số người mất tích vẫn ở mức 67 và không tăng thêm. Tuy nhiên, lệnh giới nghiêm có thể sẽ không được dỡ bỏ cho đến ít nhất là Tháng Chim Lửng."

Mảnh báo thứ ba cũng có một tiêu đề, và tiêu đề là: "Tên Tộc 'Hình', Đã Chết?"

"Hôm qua, lệnh giới nghiêm kéo dài cuối cùng cũng được dỡ bỏ, các Hiệp sĩ Iron Blades đều đã rút khỏi thị trấn, và quân đội gần thị trấn cũng đang rút lui theo từng đợt. Đội điều tra của Quân đội Pháp sư Hoàng gia đã gấp rút tới đây, những dấu hiệu này cho thấy vụ việc đã được giải quyết, nhưng quan chức vẫn giữ im lặng. Bóng đen kinh hoàng đã ám ảnh thị trấn trong gần một năm Sao Hoa Hồng dường như đã tan biến, nhưng không ai trong số những người mất tích trở về, và không có báo cáo nào về thi thể được tìm thấy. /Hung thủ tộc Hình đã bị bắt rồi sao? Hay là đang ngủ đông tạm thời trong bóng tối?"
Phong Bất Giác gấp tất cả các mẩu báo đã tìm thấy theo thứ tự và cho vào túi. Đối với những con số và mũi tên đó, hắn đều đã ghi tạc trong đầu.

Hắn lấy chìa khóa phòng giam số 6 rồi bước vào, quả nhiên trong phòng giam này không có một cái tủ gỗ nhỏ mà là một cái két sắt lớn.

"Chà ... khóa la bàn cơ học, 80 thang đo... nó sẽ tự động hủy mã sau khi mở khóa, không để lại dấu vết, kích thước nhỏ, cấu trúc cơ khí đầy đủ, không cần nguồn điện, và có thể thích ứng với nhiều nơi khắc nghiệt khác nhau... Quả thật là kinh điển." Phong Bất Giác ngồi xổm trước két lẩm bẩm: "Đáng tiếc là ta biết rõ mật mã..."

"Như vậy... Đầu tiên là thuận kim đồng hồ, 38, sau đó... ngược chiều kim đồng hồ..." Hắn nói, bắt đầu thao tác mở khóa.

Sau khi xem gợi ý ở ngục giam số 1, hắn đã đoán được tính chất của bộ câu đố này. Các mũi tên cong và số là hướng quay và tỷ lệ, còn số phòng là đại diện cho các bước.
Sau một vài lần loay hoay, ổ khóa của két sắt đã được mở ra. Ngay cả một tên ngốc cũng có thể đoán được, đó hẳn là chìa khóa mở cửa lên tầng hầm 1F.

Nhưng không ngờ...

"Cái con mẹ nó..." Phong Bất Giác nhìn thứ trước mặt, đột nhiên có cảm giác bị chơi đùa.

Hóa ra bên trong chiếc két sắt lớn là một chiếc két sắt nhỏ...

Thể tích của chiếc két nhỏ này chỉ bằng một nửa chiếc két lớn, trên đỉnh còn có một lọ thủy tinh bên nhỏ, Phong Bất Giác lấy chiếc lọ thủy tinh ra và đọc mô tả của món đồ:

【 Tên: Nước hoa

      Loại: Có liên quan tới cốt truyện

      Phẩm chất: Bình thường

      Chức năng: Không biết

      Có thể mang ra kịch bản hay không: Có

      Ghi chú: Hương thơm ngào ngạt, hương khí xa xăm. 】

"WTF... chứ không phải là 'hương thơm vĩnh cửu, một chai vĩnh tồn' à." Phong Bất Giác nói: "Chà... Cơ mà, đây đã là món thứ ba có thể mang ra khỏi kịch bản rồi. Xà phòng, răng giả, nước hoa... Rốt cuộc là sao? Tiếp đến là bàn chải đánh răng?"
Món vật phẩm này không vừa với túi áo, cho nên hắn cất vào bọc hành lý. Nay Giác Ca cũng đã là một người với bọc hành lý 15 slot, quả thật tiện lợi hơn rất nhiều so với những ngày 10 slot.

"Được rồi, để xem cách mở chiếc két nhỏ này..." Phong Bất Giác lập tức thử mật khẩu của chiếc két sắt lớn, nhưng không thành công.

"Hừ! Quả nhiên." Hắn nói, đặt lại khóa, sử dụng cùng một mật khẩu, và thử ngược lại, nhưng vẫn không thành công.

"Không thể coi thường ngươi a..." Hắn chia tất cả các số cho hai và thử lại, lại thất bại.

"A!!!" Phong Bất Giác lúc này bắt đầu ghen tị với những cao thủ thuần đánh lộn kia, hắn cầm nắm đấm to bằng bao cát nhìn vào chiếc két sắt nhỏ: "Võ công thiên hạ... không gì không phá được..." (Hckt: Câu gốc là "Thiên Hạ Võ Công, Vô Kiên Bất Tồi, Duy Khoái Bất Phá", có nghĩa là võ công thiên hạ, không có gì phá giải không được, chỉ rêng tốc độ nhanh là không thể phá giải.)
Một giây sau, hắn sử dụng sở trường chiến đấu của mình để kích hoạt kỹ năng danh hiệu【 Xem Chiêu 】.

Sau khi đấm chiếc két sắt nhỏ liền thấy một làn sóng khí phụt ra đập vào mái tóc hắn, uy thế không tầm thường.

Sau ba giây, kỹ năng dừng lại. Két không bị hư hại gì, nhưng điểm sinh tồn của Phong Bất Giác lại mất 3%, bên ngoài nắm đấm đau nhức.

"Được rồi, ta chỉ là muốn thử nói lời thoại kia mà thôi." Phong Bất Giác tự châm biếm bản thân một câu.

Sau khi thở dài, hắn tiếp tục thử phương pháp mở khóa... Nhưng chính như lời hắn đã nói, thiết kế của loại khóa này rất cổ điển, có hàng trăm hàng triệu loại tổ hợp, làm sao có thể thử được hết? Lùi lại một bước, ngay cả khi đây chỉ là một khóa kết hợp sáu chữ số, trên lý thuyết có gần một triệu tổ hợp, với vận may của Phong Bất Giác, ít nhất cũng phải thử 50.000 lần...
"A..." Một ngọn lửa không tên dấy lên trong lòng Phong Bất Giác: "Kịch bản này ... chẳng lẽ là ép người ta đập đầu tự vẫn hay sao?"

Hắn quyết đoán·ngừng việc đoán mò, đứng dậy và lại bắt đầu suy luận, "Còn có thông tin gì đã bị ta bỏ qua không nhỉ? Đảo ngược các số... Cộng trừ nhân chia ... Hay là số nguyên tố..."

Hắn cân nhắc một lúc, thử lại một lúc, cứ thế đã trôi qua nửa tiếng. Trong 30 phút này, hắn đã thử hầu hết mọi cách kết hợp có thể, và hắn xác nhận một điều... mật khẩu của chiếc két nhỏ này không liên quan gì đến chiếc két lớn.

"Chết tiệt!" Phong Bất Giác lôi cái két nhỏ ra khỏi cái két lớn trong cơn tức giận, "Nếu không phải vì ta không thể dùng lựu đạn..." Còn chưa kịp nói xong thì chiếc hộp đã đè xuống chân hắn do lực quán tính.

Phong Bất Giác không ngờ rằng trọng lượng của chiếc hộp này lại nặng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, với sức mạnh hiện tại của hắn trong game thì đi giật một quả tạ 100kg cũng sẽ không có vấn đề gì, vì vậy hắn không nghĩ nhiều khi lấy két ra, dẫn đến tình huống nhấc một khối sắt và tự đập vào chân mình.
Một cú đập này lại lấy 3% HP của hắn. Đừng có coi thường chút điểm sinh tồn đó, nói gì thì Phong Bất Giác giờ cũng đã cấp 27, không còn là loại mất máu khi dùng cùi chỏ phá bức tường thối rữa như xưa nữa đâu.

"Này... Sao nặng vậy..." Phong Bất Giác nói, "Hợp kim chì-antimon?" Vừa nói những lời này xong, ánh sáng chợt lóe trong đầu hắn, "Chờ đã... Đừng nói là..."

Hắn ngồi xuống và đẩy cái két xuống để kiểm tra. Quả nhiên, rốt cuộc hắn cũng đã thấy được một cái lỗ nhỏ hình tròn...