"Chắc lần này không phải bom khói của tác giả a..." Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Đến cả nhiệm vụ cũng đã được cập nhật, với cụm từ 'Điều tra hiện trường' và 'đợi cảnh sát', rõ ràng là dấu hiệu của một vụ sát nhân a."
"Phong... Mr. Phong." Patton huống cuống mà nhìn Phong Bất Giác, "Anh có nghe thấy..."
Phong Bất Giác trả lời: "Bây giờ... Đi xem đã rồi nói tiếp." Hắn bước nhanh ra cửa, phất tay ra hiệu Patton đi theo mình.
Hai người xuyên qua hành lang, chạy nhanh hướng về phía thanh âm vang lên.
Tiếng thét chói tai lần này đến từ lầu một, ở phía Đông biệt thự, cũng chính là căn phòng đối diện phòng khách Giác ca ở.
Phong Bất Giác và Patton sau khi nghe tiếng sau liền chạy tới hiện trường. Đi qua một ngã rẽ hành lang, bọn hắn liền thấy phu nhân Carol mặt xám như tro. Người phụ nữ kia đang ngồi bệch xuống đất giữa hành lang, miệng lầm bầm: "Ôi... Chúa ơi... Không... Đây không phải là thật..." Mà tầm mắt của cô thì dán cứng ngắc vào bên trong căn phòng đang mở cửa.
Phong Bất Giác hoàn toàn không để ý tới tình trạng phu nhân Carol mà chỉ liếc nhìn cô ta một chút, sau đó liền sải bước đi tới phòng khách, quay người đứng trước cửa...
Từ cửa có thể trông thấy một cái thi thể đàn ông ngồi yên trên ghế sô pha. Đầu của hắn nghiêng qua một bên, hai mắt trắng dã, miệng hơi mở, mà cổ và cổ áo của hắn đều nhuộm với một lượng lớn máu tươi.
Theo một loạt tiếng bước chân, lại có mấy người chạy đến, người tới đầu tiên là Jack, hắn vừa đi vừa hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Theo ngay sát phía sau còn có Dr. Powell, quản gia Henderson và Odetta. Bọn họ đều mang vẻ mặt nghi ngờ và lo lắng mà xuất hiện trong hành lang.
Phong Bất Giác không nói hai lời, trước khi quần chúng lại gần vây xem, hắn đã nhanh chóng vọt vào trong phòng mà kiểm tra dưới giường, tủ âm tường, phòng tắm, xem xem có người nào đang núp hay không, sau đó lại gần nhìn vết thương trên thi thể. Sau khi xác nhận Dennis thật sự đã chết, Giác ca lại bước nhanh về cửa, vừa vặn gặp Jack.
Nhưng một cánh tay ra sức chặn hắn ở ngoài cửa.
"Ngươi làm gì! Để ta vào!" Jack kích động hét lên.
"Anh ấy đã chết." Phong Bất Giác nói, "Anh có vào cũng không làm được gì." Hắn nói với một thái độ bình tĩnh và kiên định, "Nếu anh không muốn để lại bất cứ chứng cứ gì có thể gây bất lợi cho mình ở hiện trường vụ án sát nhân, tốt nhất đừng bước qua cánh cửa này.
Lúc này, Henderson cũng tới trước cửa, hắn vừa thấy thi thể, cơ mặt liền co giật, đau khổ mà ôm ngực ngã sấp xuống sàn.
Jack đứng bên cạnh theo bản năng đỡ Henderson, "Này! Henderson, ông có sao không?"
Dr. Powell ở gần đó nhanh chóng đi tới, "Ông ấy bị bệnh tim! Nhanh, đầu tiên để ông ấy nằm xuống." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Patton, "Mr. Patton, trong phòng tôi có hộp thuốc, xin...
Sau khi hắn chạy qua chỗ rẽ, đúng lúc chạm mặt với nữ hầu Oliver.
"Chuyện gì vậy? Mr. Patton?" Oliver hỏi.
Nhưng Patton cũng không rảnh để ý bà ta, lòng như lửa đốt mà chạy.
Phong Bất Giác đứng chỗ cửa đang lặng lẽ quan sát hành động của mỗi người. Giờ phút này, hắn lại lần nữa lên tiếng, "Cô Oliver."
"Hả... Sao thế? Thưa ngài." Oliver đứng cuối hành lang không hiểu gì nói.
"Nhờ cô gọi điện thoại báo cảnh sát." Phong Bất Giác bình tĩnh nói, "Đã có một vụ án mạng xảy ra ở đây."
Phản ứng của Oliver tất nhiên là giật mình, nhưng ngữ khí của Phong Bất Giác không chút nào giống đang đùa, kết hợp với tình trạng của mọi người trong hành lang, Oliver chỉ có thể thốt lên một tiếng, "Ôi! Thật kinh khủng."
Phong Bất Giác cũng không rảnh mà đi bình ổn cảm xúc của từng người một, hắn chỉ làm chuyện nên làm, quay đầu về một hướng khác, nói với Odetta đang ngây người như phỗng, "Phu nhân, tôi có thể nhờ bà lên tầng hai... Nói chuyện này với chồng bà không?"
"Này! Tên kia!" Jack đang quỳ trên đất giúp bác sĩ cứu Henderson đột nhiên ngẩng đầu lên, "Rốt cục ngươi là ai? Từ khi nào chỗ này lại do ngươi ra lệnh?"
"Tôi chỉ là một người ngoài còn tỉnh táo mà thôi." Ánh mắt Phong Bất Giác nhanh chóng quét qua mặt từng người, "Tin rằng mọi người cũng hiểu rõ, có người bị gϊếŧ, là có hung thủ."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người liền thay đổi.
"Cho nên, trước khi cảnh sát đến, tôi mong các vị có thể phối hợp bảo vệ hiện trường." Phong Bất Giác nói, cũng đi ra khỏi phòng. Hắn đang chuẩn bị thuận tay đóng cửa, liền phát hiện... Trên ổ khóa cửa hướng về phía hành lang có cắm một cái chìa khóa.
"Phu nhân Carol." Phong Bất Giác lập tức hỏi, "Lúc bà mở cửa, cửa có đang khóa không?"
Qua mấy phút, chung quanh càng lúc càng nhiều người, cảm xúc của Carol cũng ổn định hơn một chút, nhưng cô liền bắt đầu nức nở không ngừng, không thể trả lời câu hỏi của Phong Bất Giác.
"Xin trả lời tôi, điều này rất quan trọng." Phong Bất Giác truy vấn.
"Hức hức hức... Đúng... Đúng vậy." Carol miễn cưỡng nói ra một câu.
"Sao vậy?" Jack hỏi Giác ca, "Điều đó có nghĩa là gì?"
Phong Bất Giác đưa tay chỉ phòng khách ở đối diện cửa sổ nói: "Kia là cửa sổ duy nhất trong phòng, lúc này đang bị khóa, cửa vào cũng trong trạng thái bị khóa." Hắn bỗng ngưng một giây, nói tiếp, "Bố cục của căn phòng này giống với phòng tôi ở, trong phòng tắm còn có một cái cửa sổ kính mờ, nhưng kích thước rất nhỏ, cạnh dài không quá 25cm, người cơ bản là không qua được."
Jack như đã kịp phản ứng, thần sắc đột nhiên thay đổi, "Ý ngươi là... Hung thủ... Còn đang ở trong phòng?"
"Không thể nào..." Phong Bất Giác phủ định lời hắn, "Làm gì có người nào vừa gϊếŧ người xong liền đóng cửa kỹ càng rồi ở lại hiện trường... Chưa kể, hồi nãy tôi cũng đã nhìn qua, trong phòng không có người khác." Hắn vuốt cằm nói, "Xem ra... Đây là một vụ án mạng trong phòng kín."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Patton vội mang hộp thuốc quay lại.
"Nhanh! Đưa hộp thuốc cho tôi." Dr. Powell nhận hộp thuốc, thành thạo tìm thuốc cần thiết, tiêm cho lão già Henderson một nhát. Sau đó, hắn lại dùng ống nghe bệnh nghe một lát, rồi mới thở dài một hơi nói: "A... Không còn gì đáng ngại. Tôi nghĩ ông ấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức, chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày sẽ ổn."
Powell lau mồ hôi trên trán nói: "Jack, giúp tôi khiêng ông ấy về phòng được không?"
"Được..." Jack vừa trả lời, vừa trừng mắt liếc nhìn Phong Bất Giác, lạnh lùng nói, "Dù sao có đại thám tử ở đây, cũng không cần ta xen vào."