Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229-6: Phần Đặc Biệt I - Dù Gì Thì Tôi Cũng Là Thám Tử!




Phong Bất Giác chạy theo quản gia lên lầu, khi đi qua góc cầu thang, hắn thấy một chiếc túi du lịch bị ném ở bên cạnh lối đi. Hắn là do thiếu gia Jack kia vừa nghe súng liền ném đi.

Hơn một phút sau, Phong Bất Giác đi theo Henderson tới cửa phòng ngủ chính trên tầng hai. Cửa phòng mở toang, từ trong phòng truyền ra giọng nói tranh chấp kịch liệt.

Một trong những giọng nói rõ ràng là Dennis, hắn la lên một cách kích động: "Chuyện này không liên quan tới em! Jack!"

Jack cũng không chịu yếu thế mà trả lời: "Hả! Ta cũng không phải con nít lên ba, ta có quyền được biết ngươi đã nói gì với ba khiến ông ấy nổi trận lôi đình!"

"Đủ rồi!" Giọng nói thứ ba vang lên, đó là một giọng nói lạ lẫm đối với Phong Bất Giác. Giọng này trầm thấp mà mạnh mẽ, "Im lặng! Tất cả im miệng cho ta!"

Đoàng ——


Lại là một tiếng súng, chỉ từ âm thanh có thể đoán là phát ra từ cùng một hướng với giọng nói kia.

Lúc này, Odetta và Carol cũng đã nghe tiếng mà đến, hai cô đều xuất hiện từ bên kia hành lang.

"Ôi, trời ạ! Có chuyện gì xảy ra..." Odetta vẻ mặt lo âu nói.

Vẻ mặt Carol cũng giống vậy, lộ ra vẻ bứt rứt bất an.

Người bị tiếng súng dẫn tới chỗ này không chỉ có mấy người này, lúc trước Phong Bất Giác có thấy nữ hầu Oliver, thợ vườn Patton, và một người đàn ông cao gầy hắn chưa từng gặp, hơn 50 tuổi, đeo kính, cũng theo thứ tự xuất hiện trên hành lang. Vẻ mặt mỗi người đều là hoảng kinh khó hiểu, ai cũng đều nhao nhao hỏi: "Xảy ra chuyện gì" "Tôi nghe tiếng súng" hay tương tự.

"Lão gia, hai vị thiếu gia..." Quản gia Henderson là người đầu tiên bước vào cửa, "Chuyện gì..."


Không ai trong phòng tiếp lời hắn, cục diện lâm vào thế trầm mặc.

Phong Bất Giác cũng mặc kệ những điều kia, hắn lặng yên đến gần, đi qua Henderson mà nhìn quanh phòng. Hiện tại trong phòng ngủ tổng cộng có ba người, ngoại trừ Dennis và Jack, thì người thứ ba chính là lão gia của nhà Lovecraft.

Trong mắt hầu hết mọi người, ngoại hình của Dennis đã được coi là cao lớn anh vĩ, nhưng so với cha mình, khí chất và khí thế của hắn lại thua rất nhiều.

Diện mạo của vị gia chủ này rất để lại ấn tượng cho người khác. Khuôn mặt ông ta cương nghị, diện mạo sáng sủa, ánh mắt lạnh lùng nhưng bình tĩnh, từng hành động giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí chất uy nghiêm, khiến cho người ta có một loại cảm giác siêu thế tuyệt trần, không thể nghi ngờ, và không thể xúc phạm.


"Ừm... Khó trách có thể lấy được vợ kém mình 30 tuổi, thật sự rất có khí chất." Phong Bất Giác thầm nghĩ, con ngươi hắn di động nhanh chóng, quan sát từng chi tiết nhỏ trong phòng ngủ.

Lúc này, vị lão gia kia đang ngồi trên một chiếc ghế sofa, trên người là một bộ đồ ngủ màu đỏ, trong tay cầm một cây súng lục bán tự động Colt màu bạc có tay cầm bằng gỗ, sáu viên đạn đã mất hai viên, trên họng súng còn đang có khói bốc lên.

Dennis và Jack đều đứng cách ông ta hơn 2m, trông không giống như bị thương.

"Hả... Ra chỉ là nổ súng chỉ thiên thôi sao..." Phong Bất Giác thầm nghĩ, tên gia hỏa này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, "Hèn gì tiêu đề của chương trước có thêm dấu chấm hỏi, ra ý là vậy a..."

"Collston!" Người đàn ông cao gầy từ hành lang cố gắng đi vào, "Thật xin lỗi, cho tôi qua." Hắn chen qua người Phong Bất Giác và Henderson, đi vào phòng ngủ, nói với lão gia, "Collston, ông điên rồi hả... Mau bỏ súng xuống, nếu làm ai bị thương thì sao?"
"Đúng vậy a... Nếu gây án trước mặt nhiều người như vậy thì làm sao ta có thể gánh tới chương 33 đây? Haizz..." Phong Bất Giác châm biếm ở trong lòng.

"Hừ..." Collston đặt súng lên bàn nhỏ cạnh ghế, thở dài một hơi, sau đó đưa mắt nhìn hai đứa con trai rồi nói, "Hai con đi ra ngoài trước."

Dennis liếc nhìn Jack một cái, trên không trung tràn ngập tia lửa điện, nhưng hai người cũng không nói gì, chỉ nghe lời cha mà rời phòng.

"Powell, ông ở lại, tôi có mấy lời nói muốn nói." Collston nói với người đàn ông cao gầy kia, xem ra đó chính là Dr. Powell mà Odetta đã nhắc tới.

Đợi hai đứa con trai ra khỏi phòng, Collston ra hiệu cho Powell khép cửa phòng lại.

Bầu không khí trong hành lang có chút ngượng ngùng. Rất hiển nhiên, từ những lời Dennis nói với Collston, mỗi người trong này đều có phán đoán của mình. Bởi vậy, ánh mắt của mỗi người đều có cảm xúc đặc biệt.
"Anh yêu, anh có sao không?" Carol đi tới, lo lắng cầm chặt tay chồng.

"Đừng lo, em yêu..." Dennis rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật của mình, vừa đi ra cửa phòng, nét mặt của hắn đã quay về như thường, "Ba chỉ... lên cơn vì một vài việc vặt thôi. Em cũng biết, tính cách của ông mấy năm nay càng lúc càng nóng, anh nghĩ có thể là do bệnh của ông ấy."

"A! Nói như đúng rồi." Jack cười lạnh nói, rồi ngay lập tức quay người rời đi.

"Em dám nói chuyện với anh như vậy sao?" Dennis lớn tiếng hét.

"Anh nên cảm thấy may mắn rằng tôi không mang súng." Jack nói chuyện rất tùy tiện, có lẽ bản thân hắn cũng không nhận ra câu nói đùa này là rất nguy hiểm. Trong mắt Phong Bất Giác, không lâu sau nếu như Dennis bị gϊếŧ, lời thoại này cơ bản chính là FLAG dành cho nghi phạm hàng đầu.

Sau khi nói xong, Jack đi xuống lầu, hẳn là quay lại để lấy hành lý mà mình đã ném đi. Dennis hừ lạnh một tiếng, cũng không gọi hắn lại thêm lần nữa.
Phong Bất Giác thân là người ngoài cuộc, hiển nhiên là không tiện xen vào. Hắn chỉ đứng yên mà quan sát phản ứng của mọi người... Quản gia Henderson, thợ vườn Patton, nữ hầu Oliver, phu nhân Carol, và Odetta. Theo Giác ca thấy, từng người trong này đều có một vài bí mật không muốn ai biết.

"Được rồi, mọi người giải tán, không có gì hay để xem cả." Dennis cao giọng để đám người rời đi. Trong lúc nói chuyện, hắn mới phát hiện Phong Bất Giác cũng ở đây, thế là hắn tiến lên một bước nói, "A, Mr. Phong, thật xin lỗi đã để anh thấy cảnh này. Chuyện vừa rồi... Ba tôi từng là quân nhân, cây súng kia là kỷ vật từ chiến trận..."

Phong Bất Giác không có chút hứng thú nào với lời giải thích cho có lệ này, liền trực tiếp trả lời với giọng điệu rất cởi mở: "Ừ, không sao, tôi cũng đã quen với những chuyện như thế này rồi, dù gì tôi cũng là thám tử mà."
Câu nói này như khiến thời gian ngừng lại. Những người vốn đang rời đi liền hơi khựng lại, ngay cả Jack ở nơi xa cũng quay đầu nhìn Phong Bất Giác một cái.

Biểu cảm trên mặt vợ chồng Dennis cũng hơi thay đổi. Mặc dù Phong Bất Giác đã nhắc tới chuyện này trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm với hắn ở trên xe, nhưng lúc đó Dennis và Carol căn bản không quá xem trọng lời này. Một người sống sót sau một vụ tai nạn xe hơi và đầu bị va chạm nhẹ, một người thậm chí còn không thể nói ngày sinh hay tuổi của mình, hắn cũng có thể nói rằng hắn có thể là phi hành gia, dù gì cũng không ai tin...

Tuy nhiên, lúc này Phong Bất Giác đã chải chuốt một chút, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề. Nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt người này có thần thái, thân hình khỏe mạnh, lời nói và hành động rõ ràng, dùng từ có chừng mực. Có vẻ như... Hắn có thể là thám tử thật.