Dennis vừa lái xe vừa bắt chuyện với Phong Bất Giác đang ngồi ghế sau. Dù gì thì hắn cũng là một người lạ mới gặp chưa được năm phút cho nên không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Bởi vậy, việc giao lưu này cũng có thể coi là một cách thăm dò.
Do thông tin hạn chế, Phong Bất Giác cũng cảm thấy bất lực trong lúc trò chuyện. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết thời gian và địa điểm của kịch bản này, mà hắn cũng không thể kể những điều cơ bản nhất về bản thân mình như ngày sinh nhật, địa chỉ nhà, hay về người thân.
Cũng may Giác ca chúng ta cực kì nhanh nhạy, ngay sau khi bắt đầu cuộc trò chuyện, hắn đã lót đường bằng một câu: "Khi tai nạn xảy ra, có vẻ như não tôi bị va đập một chút, làm ảnh hưởng tới trí nhớ của tôi."
Có câu này làm tiền đề, chỉ cần đối phương hỏi, hắn liền có thể trực tiếp trả lời: "Thứ lỗi, tôi không nhớ", sau đó làm bộ dáng ôm trán đau khổ.
Trước hết, thời điểm kịch bản này diễn ra là năm 1985, địa điểm là một quốc gia nhỏ nghe giống như không tồn tại ở châu Âu tên là "Asali".
Thứ hai, tên Dennis Lovecraft với khí chất cao phú soái này là một doanh nhân kinh doanh về công nghiệp đường ống. Còn vợ anh, Carol, dù lúc này đã mang họ chồng, nhưng qua lời kể của hai người cũng có thể thấy xuất thân của người phụ nữ này khá nổi bật, tốt hơn nhiều so với nhà trai.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến Phong Bất Giác đoán được rất nhiều... Một người đàn ông cao to đẹp trai, cưới một người phụ nữ không quá xinh đẹp, nhưng rất có bối cảnh. Trong các tiểu thuyết trinh thám, khi thiết lập tương tự xuất hiện, khả năng xảy ra án mạng là rất cao. Ví dụ như nhà trai ngoài kia có tiểu tam, hoặc là tạm thời không có, mà dự định nuốt hết tài sản nhà gái rồi mới đi tìm... đều là những động cơ gϊếŧ người rất thuyết phục.
"Xem kìa, đến rồi." Tiếng Dennis kéo Phong Bất Giác ra khỏi dòng suy ngẫm.
Sau khi ô tô chạy qua một cái chỗ rẽ, một tòa biệt thự trong núi xuất hiện trong tầm mắt Phong Bất Giác.
Con đường phía trước chia thành một cái ngã ba, một đường dẫn thẳng đến biệt thự. Dennis lái xe tới cổng chính biệt thự, cũng không xuống xe mà chỉ ấn còi hai lần.
Ngay sau đó, một người đàn ông trong bộ đồ đuôi tôm truyền thống màu đen mở cửa ra. Người này trông chừng 60 tuổi, tóc đã bạc nhưng được chải chuốt gọn gàng, lưng cũng thẳng tắp.
"Trên đường gặp chút chuyện, ông khỏe không, Henderson?" Dennis trả lời.
"Thiếu gia đừng lo, xương cốt của tôi còn rất tốt." Henderson vừa nói vừa đi đến bên cạnh xe, mở cửa cho phu nhân, "Xin chào, tiểu thư Carol."
"Cám ơn, Henderson." Carol đi xuống xe nói.
Dennis lúc này cũng đã xuống xe, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Henderson về phía Phong Bất Giác.
"À, để ta giới thiệu," Dennis nói: "Vị này là quản gia Henderson... Còn đây... là Phong Bất Giác.
"Xin chào."
"Rất vui được gặp."
Phong Bất Giác lễ phép chào hỏi với đối phương.
"Mr. Phong gặp sự cố trên núi, cả xe và hành lý đều đã rơi xuống vực, cũng may người không bị sao." Dennis giải thích, tiện thể nhờ Oliver (hầu gái) chuẩn bị một phòng khách và một bộ quần áo sạch sẽ vừa vặn cho hắn.
"Vâng, thiếu gia, tôi làm ngay." Khi Henderson đồng ý, ông ta đã lấy vali ra khỏi cốp sau của xe. Ông ấy thở hổn hển, xoay người đi vào nhà.
"Cảm ơn nhiều, Mr. Lovecraft." Phong Bất Giác ngoài mặt vẫn rất lễ phép, nhưng trong lòng đang nghĩ: "Hai người đàn ông trung niên nhìn một ông già mang hành lý nặng như vậy nhưng không có ý kiến gì, hẳn là đã quen rồi... Có thể điều này sẽ trở thành động cơ tiềm ẩn cho việc gϊếŧ người."
"Đừng lo, ở đây anh là khách." Dennis trả lời, "Đây là cách thể hiện sự hiếu khách của chúng tôi."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, một người đàn ông thấp bé mặc áo sơ mi trắng và quần yếm bước ra. Người đàn ông này khoảng ngoài bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt ửng hồng và trông rất sung sức, "Ông chủ Dennis, quản gia Jean Henderson, tôi sẽ đem xe đi đỗ vào nhà để xe."
"Ừ, được rồi." Dennis đưa chìa khóa xe cho người bên kia rồi quay sang Phong Bất Giác, "Ồ, đây là Patton, thợ vườn." Anh ta dừng lại chút rồi nói, "Mời anh theo tôi vào nhà, Mr. Phong. "
Phong Bất Giác đáp lại và đi theo vợ chồng Dennis vào cửa biệt thự.
【 Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến đã được cập nhật 】Thông báo của hệ thống vang lên vào lúc này, nhưng Phong Bất Giác cũng không vội kiểm tra menu.
Sau khi vào nhà, đầu tiên hắn quan sát hoàn cảnh chung quanh. Sảnh tầng một rất rộng rãi, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, giấy dán tường và đồ đạc cơ bản là tông màu lạnh, dường như đang ám chỉ tính cách của gia chủ. Trần nhà rất cao phía trên làm bằng gỗ sồi, dưới chân cũng là sàn gỗ, còn có tấm thảm lụa vàng với hoa văn lộn xộn. Các cửa sổ đều được làm bằng thủy tinh Venice, khung cửa sổ được sơn màu xanh xám. Nhìn về phía trước bảy tám mét là cầu thang dẫn lên tầng hai.
Lúc này, một vị mỹ nhân đang bước xuống từ trên cầu thang.
Cô ấy trông tối đa là ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy xẻ ngực thấp, tà dài màu xanh lá cây. Vẻ ngoài quyến rũ, làn da trắng như tuyết, vòng một đầy đặn vô cùng sống động, nhưng vòng eo lại thon thả đến khó tin.
"Dennis, Carol." Người phụ nữ xinh đẹp chào hỏi cặp đôi Dennis một cách nhiệt tình, "Ah! Mọi người có khỏe không?" Cô bước đến và trao cho hai người một cái ôm theo tục lệ.
"Ừm, Odetta, rất vui được gặp cô," Carol trả lời.
Nói là thế, giọng điệu cũng rất hợp lý, nhưng Phong Bất Giác không nhìn thấy một chút vui vẻ nào từ ánh mắt của cô.
Dennis trầm ngâm nói: "Sức khỏe của bố sao rồi?"
Vẻ mặt của Odetta đột nhiên ảm đạm, "Ừm... chuyện này... để Dr. Powell tí nữa nói." Cô ấy như muốn đổi chủ đề, nên ánh mắt của cô ấy chuyển sang người Phong Bất Giác. "Vị này là..."
Dennis nói ngắn gọn chuyện của Phong Bất Giác với Odetta, điều đáng chú ý nhất là khi giới thiệu Odetta với Phong Bất Giác, anh ta đã dùng từ —— "người vợ thứ ba của bố tôi" .