Bầu trời mây mù xám xịt, sương mù giăng kín như tơ. Ánh rạng đông lấp ló lộ ra từ phương Đông như một vầng sáng màu da cam xuyên qua bóng tối của trời đêm, dần khuếch tán và bao trọn khu vực này.
Diệp Hợi đang ngồi điều tức trong rừng chợt mở mắt, biểu hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hơi thay đổi.
"Là Lâm kiếm thủ sao?" Diệp Hợi chậm rãi đứng lên nói, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai xuất hiện ở phía sau mình.
Địa vị của Lâm Thường trong Diệp phủ rất cao, kể cả Diệp Hợi cũng phải dùng kiếm thủ để gọi hắn.
"Đúng vậy." Lâm Thường trả lời.
"Có phải là... Có tin tức về gia chủ?" Diệp Hợi hỏi. Cũng đã đến ngày quyết đấu rồi, hắn đoán Diệp Thừa hẳn đã đến.
"Không sai." Lâm Thường cười lạnh: "Tin tức chính là... Diệp Thừa đã chết rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Hợi kinh ngạc hỏi, lập tức xoay người, nhưng là nhìn thấy một khuôn mặt tàn nhẫn.
Lời Lâm Thường không giống như nói đùa, đầu tiên, điều này không buồn cười, tiếp theo, hắn cũng không phải loại người hay nói giỡn.
"Vất vả cho Diệp lão gia tử mấy ngày nay rồi." Ngữ khí nói chuyện của Lâm Thường rất bằng phẳng, nhưng trong ánh mắt của hắn lại khó giấu được vẻ hưng phấn và đắc ý, "Ngươi ở đây thay ta chặn mấy tên lâu la giang hồ, còn cả người triều đình phái tới, làm đỡ giúp ta bao chuyện."
"Ý ngươi là gì? Thay ngươi?" Diệp Hợi đã ẩn ẩn nhận thấy sát khí của đối phương, cho nên hắn cũng theo bản năng biểu hiện ra địch ý.
"Ha ha... Bức thư kia, ngươi còn nhớ không?" Lâm Thường cười nói.
Đầu Diệp Hợi chấn động, như có dòng điện xẹt qua, hắn đã nhận ra một việc, nhưng hắn không thể tin được đó là sự thật. Với cú sốc này, nếu là một lão già bình thường khác, chỉ sợ sớm đã bất tỉnh.
"Ngươi... Ngươi... gia chủ..." Hô hấp Diệp Hợi đã bắt đầu rối loạn, thần sắc tỏ ra kinh hoàng.
"Không phải ta đã nói rồi sao, Diệp Thừa đã chết rồi." Lâm Thường thần thái thoải mái mà trả lời: "Lão già ngươi nếu còn chưa hồ đồ, thì hẳn phải hiểu khi nghe câu này. Thư quyết đấu, là ta viết, thư đưa ngươi, cũng là ta viết, chỉ thị không cho ai lại gần Kiếm Trủng, để ngươi thủ ở chỗ này, vân vân... đều là ý của ta."
"Ngươi!" Diệp Hợi máu xông lên não đến mức nội tức hỗn loạn, hắn loạng choạng lui về phía sau hai bước: "Không thể nào... Làm sao ngươi..."
"Làm sao ta gϊếŧ được Diệp Thừa? Hừ..." Lâm Thường nói tiếp lời hắn: "Đương nhiên là bởi vì võ công của ta trên cơ hắn." Sát khí của hắn càng ngày càng mạnh, nhưng hai tay vẫn để sau lưng, nhìn không có vẻ muốn động vào thanh kiếm bên lưng, "So với việc gϊếŧ hắn, bắt chước nét chữ của hắn còn khó hơn." Hắn cười: "Ta đi theo Diệp Thừa nhiều năm, cũng cần mấy tháng nghiên cứu nét chữ của hắn, cố gắng bắt chước cả hình thức lẫn tinh thần. Đúng vậy... Cho dù ta tin rằng có thể lừa gạt tất cả mọi người, cũng không dám chắc chắn có thể lừa gạt ngươi." Hắn chậm rãi dạo bước về phía trước: "Khi ta đưa bức thư tay cho ngươi, ta đã rất sợ sẽ bị ngươi tìm ra sơ hở, cũng may cuối cùng ngươi cũng không tỏ vẻ dị nghị, chỉ là tuân mệnh làm theo."
"Lúc ấy đúng là ta có nhận ra một số chỗ kì lạ..." Toàn thân Diệp Hợi đều đang run lên, hắn cắn răng nói: "Nhưng ta nghĩ..."
"Ha ha ha ha..." Lâm Thường cười lớn cắt lời hắn: "Ngươi nghĩ, gϊếŧ chết gia chủ, khơi mào quyết đấu, giả truyền thủ dụ... Bất kì sự kiện nào số những chuyện này đều là không thể nào, đúng không? Ha ha ha..." Hắn nhịn không được mà cười to: "Mà những việc này, tất cả đều bắt đầu từ mấy chữ của Lâm Thường, vậy thì càng không thể phải không?"
"Lâm Thường, Diệp gia đối với ngươi ân huệ trời cao biển rộng..." Diệp Hợi nói: "Vì sao ngươi..."
"Nói láo!" Mặt Lâm Thường chợt hiện vẻ nổi giận: "Ân huệ trời cao biển rộng? Ở đâu ra? Một thân võ nghệ này là tự bản thân ta luyện thành, địa vị Bích Không kiếm trên giang hồ cũng là tự thân ta thoát ra từ đao kiếm, ta vì Diệp phủ tận tâm tận lực cống hiến nhiều năm, đây không phải là tất cả những gì ta xứng đáng nhận được?
Võ công ta học được ở Diệp gia, bất kỳ một đệ tử nào bái nhập Diệp phủ đều có cơ hội học được, mà tuyệt học gia truyền của Diệp gia thì truyền cho ai trừ con cháu bọn hắn? Diệp Thừa và Diệp Mộ Hạm đều được học 'kiếm pháp Diệp gia', được học 'thần công Lạc Tuyết', vì sao ta không được? Bởi vì đến cuối, ta cũng chỉ là ngoại nhân, không... là hạ nhân!"
Lời nói đến đây, ánh mắt Lâm Thường đằm xuống, sát khí xung quanh như nước chảy sông Hà đánh về phía lão già trước mắt.
Kiếm khí hung lệ đột nhiên phát ra từ ngón giữa Lâm Thường. Giờ khắc này, không có kiếm cũng thành có kiếm, kiếm khí xuyên qua những chiếc lá trong rừng, đánh úp về phía Diệp Hợi.
Trong lúc ra chiêu, mặt Lâm Thường lộ vẻ châm chọc: "Nực cười cho lão nô tài ngươi, cả đời làm trâu làm ngựa cho Diệp gia, nhưng vẫn thấy không trả hết ân tình."
Sát chiêu này, đừng nói đến việc né, ngay cả thấy Diệp Hợi cũng không thấy được, hắn lập tức bị những lưỡi dao sắc bén như lá cây xuyên qua cơ thể, miệng phun máu tươi.
Có lẽ là vì biết rằng vận mệnh của mình đã đến, Diệp Hợi sau khi bị thương ngược lại là bình tĩnh lại: "Ai... Có lẽ lời ngươi nói có lý, nhưng trên đời này vẫn luôn là như vậy. Diệp Hợi ta cũng không sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng không phải con cháu danh môn trong võ lâm, đây chính là mệnh của ta, số mệnh không tốt, cũng không trách người khác được.
Diệp gia đối đãi ta như thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng. Bọn hắn đối với ta không thẹn, đây là ân; Ta tình nguyện đền đáp, đây là nghĩa.
Sống ở thế giới nào, làm loại người gì, lão hủ không đổi được mệnh, nhưng ít ra cũng sống không thẹn với lương tâm.
Mà ngươi, Lâm Thường, hừ... Diệp gia nếu không dạy ngươi võ công, ngươi đi đâu để luyện một thân võ nghệ này? Không dựa vào thanh danh Diệp phủ, làm sao ngươi có thể dương danh giang hồ? Cho dù ngươi cảm thấy ân tình của Diệp phủ đối với ngươi cũng không đáng nói, nhưng Diệp gia có cừu oán gì với ngươi sao?
Rõ ràng là bản thân ngươi lòng lang dạ sói, lại cứ nói như thể người khác thể người khác mắc nợ ngươi..."
"Câm mồm!" Lâm Thường đưa ngón tay kia lên, một đạo chân khí từ đầu ngón tay bắn ra, xuyên qua ngực Diệp Hợi.
"Ngươi đã không đổi được mệnh, vậy thì nhận mệnh mà chết đi!" Lâm Thường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương: "Ta khác ngươi... Số mệnh của ta là do ta quyết định!"
Sau một hơi thở, mấy chục đạo kiếm khí tùy ý bạo tán ra khỏi cơ thể Diệp Hợi, tạo thành một đóa hoa máu.
Diệp Hợi lúc này cũng đã hiểu... Vì sao Diệp Thừa chết.
Cảnh giới võ công Lâm Thường đã nằm ngoài độ hiểu biết của Diệp Hợi, chỉ sợ thiên hạ lúc này không còn ai là địch thủ của hắn.
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Cuộc quyết đấu này..." Máu tươi tuôn ra từ trong miệng Diệp Hợi, mấy chục lỗ thủng trên người hắn cũng tràn máu như suối. Hắn dựa lưng vào cây, dần dần ngồi xuống đất, gắng gượng hỏi một câu cuối cùng này.
"Hừ... Ngươi cứ đi xuống kia mà hỏi gia chủ của ngươi." Lâm Thường nói xong câu này liền đi trong chớp mắt.
Kỳ thật, cho dù hắn tình nguyện trả lời câu hỏi này, Diệp Hợi cũng không nghe được đáp án...
Ở phía Đông, một mặt trời đỏ rực ló dạng, nhuộm bầu trời màu hoa oải hương thành màu xanh da trời, và mạ vàng những đám mây cuồn cuộn
Giữa rừng núi có một gốc cổ thụ, trong một vũng máu, có một lão già đang ngồi. Hắn sẽ không bao giờ tỉnh dậy, nhưng đôi mắt của hắn sẽ mãi mãi không nhắm lại...