Thiên Đường Hạnh Phúc

Chương 1




-" Bạch Hân ơi! Đi ăn trưa thôi!"

Đó là tiếng Phương Quyên gọi tôi đi ăn trưa. Tôi quay lại trả lời:

-" Ơi, à Quyên ơi! Ngày mai là sinh nhật của Chi phải không?"

Phương Quyên nhìn tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Ừ, đúng rồi! Hân nhớ hết mọi chuyện rồi sao?

Tôi trả lời Quyên:

-" Tôi cố nhớ nhưng không nhớ được gì cả."

Năm tôi 12 tuổi đã gặp một tai nạn không may. Do vậy tôi đã mất hết đi kí ức của ngày xưa. Tôi đang rất mong mỏi có thể tìm lại những kí ức từ thời thơ ấu của mình.

Giờ ăn trưa của chúng tôi đã đến tôi cùng Quyên, Chi, Nam, Đạt và Phong đi ăn cơm. Trường chúng tôi có căn ti có phòng nghỉ cho các học sinh nhưng chúng tôi đứa nào cũng không thích những món ăn và phòng ngủ của trường nên lúc nào cũng vào nhà tôi ăn trưa ngủ nghỉ rồi chiều lại ra trường. Nhà tôi gần trường bố mẹ ở thành phố khác sinh sống và làm việc ở đó nên cũng không ở đây. Tôi với căn nhà rộng lớn này cũng buồn chán lắm! Nhưng lúc nào tôi cũng có những người bạn kề bên.

Lúc chuẩn bị đi ăn cơm trưa Đạt vội vàng nói:

-'' Xin lỗi hôm nay tôi phải về không ăn cơm ở đây với mọi người được cho tôi xin lỗi nhé!

Đạt về nhà chỉ còn lại năm đứa chúng tôi Quyên nói:

-"Hôm qua tôi với Hân và Chi đi mua đồ ăn rồi hôm nay đến 2 người đó Nam và Phong."

Nam, Phong đồng thanh nói:

-" Lúc sáng đãi 3 người hết tiền rồi hôm nay cho khất nhá 3 người đi mua hộ đi. Ngay mai tụi này mua cho."

Tôi và Quyên đã có kế hoạch từ trước nên nói ngay:

-" Được đến mai 2 người đi mua là hơi tốn tiền đó."

Nam, Phong nói:

-" Có gì đâu mà tôn tiền như mọi ngày ăn thôi!"

Chi đứng ngơ ngác nhìn chúng tôi nói chuyện mà không hiểu gì. Chi hỏi tôi:

-''Mai ngày gì vậy?''

Tôi tủm tỉm cười không nói gì rồi gọi Quyên, Phong, Nam lại và nói về chuyện sinh nhật của Chi. Hai người kia nghe xong vội chạy đi mua đồ ăn kẻo ngày mai phải mua lại tốn tiền. Từng câu chuyện từng sự vật của ngày xưa có lẽ nó đang hiện dần lên trong đầu óc tôi. Tôi đau đầu không thể chịu nỗi Quyên và Chi đưa tôi vào phòng nghỉ rồi đợi 2 người kia mua đồ ăn về ăn trưa. Những hình ảnh mà tôi đã thấy trong khi suy nghĩ lúc đó có phải là kí ức ngày xưa của tôi hay không? Tôi kể lại cho Quyên và Chi nghe hai người đồng thanh đáp:

-" Đó chính là kí ức của ngày xưa nhưng chỉ là những chuyện nhỏ mà thôi. Những kỉ niệm vui vẻ của chúng ta sao Hân lại không nhớ lại được chứ."

Tôi nghe xong thất vong nhắm mắt cố nhớ lại những kỉ niệm đó nhưng sao lần lượt chỉ là những câu chuyện cãi nhau xếp hàng dài vậy. Lúc đó Phong và Nam về thấy tôi đang nằm nghỉ hỏi đùa:

-" Sao thế? Ốm à? Thương nhỉ?"

Chi và Quyên không hề thích gì cách hỏi thăm của 2 cậu kia họ cãi nhau rồi lùa nhau khắp nhà. Nhà cũng rộng, lại có hai tầng chắc 2 cô bạn của tôi mệt rồi đây. Họ đang lùa nhau thì trong đầu tôi hàng nghìn kí ức ùa về tôi không thể chịu nỗi cái kí ức nặng nề tràn về. Nó như một tảng đá đè nặng lên người tôi đầu tôi chứa nặng những kí ức đó tôi đau đầu không chịu nỗi hét lên. Cuộc lùa nhau của 4 người đã bị tôi hoãn lại. Quyên, Chi, Phong, Nam chạy vào phòng tôi hỏi:

-" Hân sao vậy?''

Tôi đáp lại:

-'' Lần lượt những kỉ niệm những chuyện buồn vui những câu chuyện đáng nhớ hình như nó đã trở về với Hân thì phải. Hân không muốn nghĩ thêm điều gì hết mọi người có thể ra ngoài ăn cơm trước đi được không.?"

Các bạn tôi tuy rằng hay trêu bỏng nhau nhưng họ lại là những người bạn mà tôi quý. Họ đều hiểu ý tôi rồi lần lượt từng người bước ra khỏi căn phòng mà tôi đang nằm. Tôi không hiểu sao khi tôi nhớ lại những kí ức đó thì lại làm lòng tôi đau đến như vậy. Rồi từng giọt nước mắt tôi tuôn rơi theo hai hàng mi.

Giờ học chiều đã đến, chúng tôi lại cùng nhau ra trường học. Thời gian dần trôi đã qua dần đi buổi chiều. Tôi nghĩ lại và tự hỏi mình:

-" Sao bao nhiêu năm nay Phong lại luôn ở bên cạnh tôi lúc nào cùng kề bên. Mà sao bao nhiêu chuyện gì tôi lại đều chỉ nói cho Phong biết mà không nói cho một ai?''

Tôi không thể nhớ thêm được điều gì. Ngày mai là sinh nhật của Linh Chi tôi muốn tự tạo một buổi sinh nhật thật vui vẻ cho cậu ấy. Sáng sớm Phong và Nam mang một đống đồ đạc đến nhà tôi. Đang còn sớm chưa đến giờ đi học nên tôi có thể cùng Quyên, Phong và Nam tổ chức sinh nhật rồi. Tối qua Quyên ở lại nhà tôi ngủ nên 4 người bắt tay vào việc rất sớm. Những thứ đồ mà Phong và Nam mang tới và cách bày và trang trí đối với tôi sao nó lại thân quen đến như vậy. Tôi quay sang hỏi Quyên:

-'' Quyên ơi tôi hỏi. Con thỏ mà tôi đặt tên ThoTho từ đâu mà có vậy?"

Quyên trả lời:

-" À ThoTho là Đạt tặng cho Hân trước lúc Hân sảy ra chuyện đó."

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói:

-" Ừ . Nưng tôi không thể nhớ thêm điều gì hết."

Tôi và Quyên nhìn nhau cười rồi tiếp tục công việc. Trong lúc chúng tôi đang trang trí phòng khách để kịp cho buổi tiệc sinh nhật của Chi vào 19 giờ tối thì Đạt kêu cửa. Tôi chạy ra mở cửa rồi nói chuyện tổ chức sinh nhật của Chi cho Đạt. Cậu ấy đồng ý một tay phụ chúng tôi. Xong một nữa công việc đến giờ đi học chúng tôi đành bỏ đó đi học rồi trưa về nhà làm tiếp. Trưa nay lại phải nhờ các bạn cùng lớp rủ Chi đi ăn trưa để chúng tôi hoàn thành công việc.

Thời gian trôi dần và chúng tôi cũng đã hoàn thành công việc của mình chỉ chờ cho đúng giờ thôi.

Tôi hôm nay tôi mặc một chiếc váy màu trắng sữa, Quyên tết tóc và giúp tôi chỉnh sửa vẻ bề ngoài. Còn Quyên cậu ấy cũng không khác gì một cô công chúa nhỏ. Quyên mặc chiếc váy mà tôi tặng màu hồng phấn, tóc xỏa ngang vai, đi đôi giày đỏ rồi cùng tôi thắp nến. Đúng lúc đó Phong, Đạt, Nam đến tôi và Quyên bước ra. Không ngờ trước mắt tôi lại là ba chàng trai lãng tử. Nam mặc chiếc áo sơ mi trắng thắt cavat sơ vin. Còn Nam hào hoa hơn khi mặc chiếc áo xanh sẩm mà hồi chúng tôi tráo quà noel để tặng quà cho mọi người, đó là món quà của Quyên. Đạt hôm nay lạ thật Từ cách ăn mặc chẳng khác gì một chàng hoàng tử. Chiếc áo caro với chiếc quần sẩm mầu. Tôi khẩn giọng nói:

-" Mời ba hoàng tử vào nhà."

Tôi rút điện thoại gọi cho Chi nói:

-" Chi ơi! Đi chơi được không?"

Chi trả lời:

-"Ok"

Tôi nói lại:

-"Mặc đồ đẹp vào đó ra nhà tôi đi tôi đợi."

Khoảng 15 phút sau có tiếng gọi cửa như kế hoạch của chúng tôi. Mở cửa trước rồi tắt hết điện để Chi bước vào. Tôi

nâng niu chiếc bánh sinh nhật bước từ trong nhà ra ngoài phòng khách, từng tiếng hát vang lên chúc mừng sinh nhật.

Tôi nghĩ chắc chắn Chi rất bất ngờ đây. Bỗng lần lượt những cuộc vui những hình ảnh năm người bạn xuất hiện trong đầu tôi. Đó có phải là những kí ức từ thời thơ âu của tôi hay không? Tôi hớn hở hát xong ca khúc "Happy birthday" dành tặng Chi. Hát xong tôi đặt chiếc bánh lên bàn vui mừng rô lên. Năm người bạn của tôi đồng thanh hỏi:

-" Hân sao vậy?"

Tôi vui mừng mà làm cho từng giọt nước mắt tuôn rơi rồi đáp lại:

-"Hân đã nhớ ra tất cả"

Năm người bạn chạy đến ôm trầm lấy tôi khóc òa từng kỉ niệm bây giờ đã được đọng lại trong tâm trí tôi. Tôi không nghĩ mình có thể tìm lại được kí ức của mình trong một thời gian ngắn. Nhưng sự mong mỏi tìm kiếm kí ức của tôi đã thành hiện thực.