Lĩnh vực tinh thần của Giang Hành giống như một mê cung đối xứng phản chiếu trên mặt gương, Cố Vân Xuyên đi hai vòng rồi quay lại chỗ cũ. Không, gọi là mê cung cũng không chính xác, mê cung vẫn còn có lối ra, đây lại là một vòng Mobius, là cầu thang Penrose, trông như đang tiến lên nhưng thực tế lại luôn đi vòng tròn.
Trong nơi này, tiến tới nghĩa là lùi lại, đi lên nghĩa là đi xuống, khái niệm không gian và thời gian đã trở nên mơ hồ. Đây mới thật sự là cơ chế phòng thủ của Giang Hành, cánh cửa chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.
Một bài toán không có lời giải. Cố Vân Xuyên bước đi vài bước tại chỗ, hít sâu một hơi, nắm chặt tay, ép bản thân phải bình tĩnh.
Cố Vân Xuyên, bình tĩnh lại, mục tiêu của mình là gì?
"Tắt cơ chế phòng thủ của cậu ấy!" Giọng của Kiều Hoàn vang lên trong đầu hắn.
Đúng rồi, hắn không cần phải phá vỡ cơ chế phòng thủ của Giang Hành. Nếu là lính gác cấp dưới A, Cố Vân Xuyên có thể nghĩ đến việc sử dụng biện pháp bạo lực, nhưng chỉ ở đây một lát, hắn đã biết mình không thể làm được. Sức mạnh không phải là khả năng đáng nói nhất của thiếu niên này, cậu giống như linh vật của loài mèo, có sự kiên nhẫn, giỏi ẩn nấp trong bóng tối, thậm chí đôi khi còn ngụy trang, chỉ để đạt được một cú đánh chết.
Hành động bừa bãi có thể sẽ khiến hắn và Giang Hành cùng đi đến chỗ chết.
Ngoài ra, còn cách nào khác để tắt cơ chế phòng thủ của lính gác? Trí não của Cố Vân Xuyên hoạt động nhanh chóng.
Ở phía bên kia, Giang Hành ngồi trong lĩnh vực tinh thần của Cố Vân Xuyên, chịu đựng sự dày vò. Bất kể là mèo lớn hay mèo nhỏ, trong xương cốt đều có cái tính thích nghịch, cậu nhìn đống khối vuông chen chúc trước mặt, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu: "Đập vỡ chúng, đập vỡ chúng..."
Nếu những khối vuông này được sắp xếp ngay ngắn thì cũng không sao, đằng này chúng lại trông như đang cố gắng thoát khỏi sự nô dịch, bị áp bức nhưng vẫn nỗ lực trốn thoát khỏi số phận, Giang Hành thực sự muốn giúp chúng được tự do. Nhưng cậu chỉ có thể nghĩ như vậy, lĩnh vực tinh thần của Cố Vân Xuyên không mở quyền cho cậu, lúc này cậu không thể tác động đến bất cứ thứ gì ở đây.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Hành nghĩ: để tôi chết đi còn hơn, đừng làm tôi chịu đựng sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần này. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, cậu cảm thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên biến mất, khi mở mắt ra là gương mặt của Kiều Hoàn.
Kiều Hoàn hỏi cậu: "Cậu ổn chứ?"
Giang Hành mệt mỏi gật đầu, giờ cậu cảm thấy rất chóng mặt, có lẽ thuốc gây mê dư thừa vẫn còn tác dụng.
Kiều Hoàn xác nhận cậu không sao rồi, quay người nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Vân Xuyên: "Cảm ơn cậu, cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ quan sát, có gì bất thường phải nói ngay với tôi."
Cố Vân Xuyên nhìn đôi tay của mình, dường như vẫn còn cảm giác mềm mại của lông, hắn ngẩng lên nhìn Giang Hành. Giang Hành vật lộn ngồi dậy, tùy tiện vén tóc mái ướt lên, lộ ra từng đường nét sắc sảo, cậu khẽ lắc đầu, có lẽ quá chóng mặt nên lập tức dừng lại, không dám động đậy nữa. Nhận thấy ánh nhìn của Cố Vân Xuyên, Giang Hành quay lại nhìn, ánh mắt không đặc biệt thân thiện, giống như một con dao ướt đẫm.
Mèo. Trong đầu Cố Vân Xuyên xuất hiện từ này. Rất hung dữ, nhưng chỉ cần gãi cằm sẽ kêu gừ gừ.
Hắn không biết tại sao tinh thần thể của Giang Hành lại lo lắng và lơ đễnh như vậy, nhưng nhờ con hổ lớn đó mà cuối cùng hắn cũng tắt được cơ chế phòng thủ của Giang Hành một cách an toàn.
"Cậu không thấy nóng sao?" Giang Hành đột nhiên hỏi.
Lúc đó là giữa mùa hè, Cố Vân Xuyên vẫn mặc áo dài tay và quần dài. Cố Vân Xuyên nhìn áo sơ mi của mình, chưa kịp trả lời đã nghe Giang Hành nói: "Cậu thật biến thái."
Dù là Cố Vân Xuyên cũng không giữ nổi vẻ mặt: "Cái gì?"
"Có phải là cậu đang nô dịch cư dân của Vương quốc Khối Vuông không?"
Nô dịch ai? Vương quốc nào?
"Tôi sẽ cứu họ ra."
Cố Vân Xuyên cau mày: "Có phải cậu bị gì rồi không?"
Lúc này Kiều Hoàn bước vào, đưa cho Cố Vân Xuyên một viên thuốc giảm mệt mỏi tinh thần và một cốc nước: "Thế nào, cậu ổn chứ?"
Cố Vân Xuyên nhận lấy, uống xong rồi chỉ về phía Giang Hành: "Cậu ta hình như không được bình thường lắm."
"Tôi cũng muốn ăn kẹo." Giang Hành nhìn Kiều Hoàn với ánh mắt khao khát.
"Đây không phải là kẹo..."
"Trình độ của anh có vấn đề à, ngay cả học sinh trong trường cũng không bằng?" Kiều Hoàn chưa kịp nói hết, Giang Hành lại ngắt lời.
Kiều Hoàn:...
Kiều Hoàn quan sát trạng thái lơ mơ của Giang Hành, quyết định không chấp nhặt, quay sang nói với Cố Vân Xuyên: "Không có vấn đề gì đâu, đây là di chứng của thuốc mê, cậu ta sẽ nói nhảm... cậu có biểu cảm gì vậy, cậu ta vừa chửi cậu đó hahahaha..."
Cố Vân Xuyên lạnh lùng ngắt lời: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Đi đâu mà đi, ở lại thêm chút nữa." Kiều Hoàn ấn Cố Vân Xuyên ngồi xuống ghế rồi vội vã đi ra ngoài, "Đừng có lén đi đó!"
"Cậu nghe lời quá." Thuốc mê có lẽ còn khiến người ta nói nhiều, Giang Hành nói không ngừng, "Nếu tôi có thể đi, tôi đã chạy rồi."
"Tại sao phải chạy?"
"Vì cậu biến thái, tôi sợ." Mặt Giang Hành không biểu cảm nhìn hắn, như đang nhìn con mồi, lạnh lùng nói "sợ".
Cố Vân Xuyên:...
Cố Vân Xuyên quyết định không thèm để ý đến cậu nữa.
"Bố mẹ có phải đều thích những đứa trẻ ngoan không." Giang Hành không để ý Cố Vân Xuyên có đáp lại hay không.
Nghe đến bố mẹ, sắc mặt Cố Vân Xuyên hơi thay đổi, ngón tay hắn vuốt ve vành cốc.
"Mẹ tôi rất nhát gan, nên bà quyết định sinh thêm một đứa nữa, phòng khi tôi chết đi mẹ sẽ không quá đau lòng." Giang Hành nói rất bình thản, như đang kể chuyện của người khác, "Tôi không trách mẹ, tôi thực sự dễ chết, hôm nay nếu không có cậu tôi đã chết rồi."
Cố Vân Xuyên nhìn cậu, trong lòng dậy sóng cảm xúc. Hắn chưa bao giờ nói với ai, nhưng lúc này trong đầu lại thoáng qua suy nghĩ ghen tị. Giang Hành buồn vì bị bỏ rơi, còn hắn lại ghen tị vì có thể bị bỏ rơi.
"Nhà ăn lính gác dở tệ, cậu đã ăn thử chưa?" Giang Hành không còn buồn bã nữa, chuyển đề tài.
"Tôi thích ăn ngọt, còn thích ăn cay nữa, lâu rồi không được ăn. Lần trước ra ngoài ăn thịt nướng cay ngon lắm luôn, mặc dù sau đó bị ốm cả tuần, nhưng nếu có dịp tôi vẫn muốn ăn lại."
...Gì vậy chứ. Cảm xúc bí bách trong lòng Cố Vân Xuyên đột nhiên tan biến.
Bên kia Giang Hành vẫn luyên thuyên không ngừng, Cố Vân Xuyên chỉ có thể bất lực lắng nghe cậu kể chi tiết về chiều cao, cân nặng, sở thích và thói quen của mình.
Khi Giang Hành kể đến việc năm năm tuổi trèo cây lấy trứng chim và bị ngã, Kiều Hoàn cuối cùng cũng quay lại.
"Giang Hành, cậu tỉnh táo hơn chưa?" Kiều Hoàn tiến lại gần Giang Hành, chuẩn bị thân thiện vỗ vai cậu, nhưng tay còn chưa chạm tới thì đã bị nắm chặt cổ tay, bị đè ngược xuống giường, đau đến mức nước mắt trào ra.
Giang Hành chớp chớp mắt, có chút bối rối nhìn người mình vừa khống chế, lập tức buông tay: "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Cố Vân Xuyên cười lạnh một tiếng: "Đáng đời. Bác sĩ Kiều chẳng bằng học sinh trong trường thì cũng thôi, đến kiến thức cơ bản cũng quên mất."
Kiều Hoàn đứng dậy vận động cánh tay, nói với Giang Hành: "Không sao," rồi cắn răng nói với Cố Vân Xuyên: "Lúc cậu rơi xuống hồ bơi hồi nhỏ, tôi không nên gọi người cứu cậu. Xem sau này ai chữa được cái miệng hư này của cậu."
Trong đầu Cố Vân Xuyên vô thức hiện lên hình ảnh mình cứng họng chỉ vài phút trước.
"Lại đây, lại đây, để tôi đo độ tương hợp cho hai người." Kiều Hoàn gọi Cố Vân Xuyên và Giang Hành vào một phòng khác.
Cả hai người đều không nhúc nhích.
"Dựa vào mức độ thuận lợi khi Vân Xuyên xâm nhập vào tinh thần của Tiểu Giang vừa rồi, độ phù hợp của hai người không 80 thì cũng 70, nhanh lên."
Cố Vân Xuyên nhìn Kiều Hoàn một lúc, rồi đứng dậy. Vừa đi được hai bước, hắn cảm thấy Giang Hành đi theo sau. Giang Hành vừa rồi còn vật lộn, toàn thân tỏa ra nhiệt độ thanh niên đầy sức sống.
Đích đến còn một đoạn khá xa từ phòng y tế, Kiều Hoàn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ lại một khoảng cách. Khi đi tới một con đường nhỏ có đèn đường bị hỏng, Giang Hành đột nhiên thấp giọng hỏi Cố Vân Xuyên: "Trốn không?"
Cố Vân Xuyên còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, ngoảnh lại thì người đã biến mất.
Kiều Hoàn đi một lúc lâu không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngoảnh lại chỉ thấy Cố Vân Xuyên đứng nguyên tại chỗ: "Người đâu rồi?"
Cố Vân Xuyên trả lời: "Chạy rồi."
"Chạy đi đâu?" Kiều Hoàn đi tới hỏi hắn.
Cố Vân Xuyên không nhìn về hướng Giang Hành bỏ đi: "Không biết."
"... Cái gì thế này, giờ trẻ con đều có cá tính thế sao? Người này chạy trốn mà không có chút tiếng động nào? Còn nữa, sao cậu cũng không ngăn cậu ấy lại?"
Làm sao hắn có thể ngăn một con mèo đang chạy trốn trong đêm chứ? Cố Vân Xuyên nghĩ.