"Cố Vân Xuyên," Giang Hành nhìn bầu trời đêm lấp lánh sao và mở lời.
"Ừm?" Cố Vân Xuyên nhìn vào hàng mi được ánh trăng phủ lên một viền bạc của cậu.
"Có phải... tôi đã kể cho cậu nghe về chuyện của mẹ tôi rồi đúng không?" Nếu không thì không thể giải thích được tại sao Cố Vân Xuyên lại theo cậu về nhà.
"Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã kể cho tôi nghe rồi," Cố Vân Xuyên gật đầu, "Cậu nói cậu không trách bà ấy."
"Ừm, tôi thực sự không trách mẹ. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho tôi. Mẹ biết tôi không thể bị giữ chân lại, rồi sẽ có một ngày tôi phải rời đi." Trên đỉnh ngọn đồi nhỏ không có chút ồn ào nào từ thành phố, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, giọng Giang Hành nhẹ nhàng, dường như muốn tan biến vào làn gió đêm mùa hè. "Tôi không thể ở bên cạnh mẹ. Nếu có một người em trai hoặc em gái, thật ra cũng không tệ."
Cố Vân Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Hắn biết Giang Hành không cần sự quan tâm quá mức và những lời an ủi không thể cảm thông.
"Tôi có ngoan không?" Giang Hành cười một chút.
"Rất ngoan," Cố Vân Xuyên nói ra hai từ này, cảm thấy trái tim mình đau nhói, "Quá ngoan rồi, không cần phải ngoan như vậy."
"Hử?"
"Cậu có thể buồn."
"Vừa rồi đúng là đang buồn, bị cậu pha trò cắt ngang, đúng là trò cười nhạt nhẽo." Giang Hành tỏ vẻ không hài lòng.
"Xin lỗi," Cố Vân Xuyên cười nhẹ, "Vậy... cậu có thể làm loạn lên."
"Làm loạn lên?"
"Làm những việc rất muốn làm nhưng bình thường không thể."
Giang Hành nói cậu muốn ăn đồ cay. Cố Vân Xuyên nghe xong vẫn cảm thấy con mèo này ngoan ngoãn vô cùng, nhưng hắn không biết mình sắp sẽ phải hối hận.
Mùa hè là mùa của những bữa tiệc đêm, trên phố tuy hiếm khi thấy người đi lại, nhưng chỉ cần quẹo vào một con hẻm nhỏ, sẽ bắt gặp nơi có những quán nướng đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
Cay là một cảm giác xúc giác chứ không phải vị giác, nhưng đồ nướng lại nhiều muối nhiều dầu, vì thế khi Cố Vân Xuyên thử thách mức độ nhạy cảm của Giang Hành đối với cảm giác này, hắn còn phải đảm bảo khẩu vị của cậu. Trong khi Cố Vân Xuyên còn đang thận trọng điều chỉnh ngưỡng cảm giác của Giang Hành, con mèo đã không thể chờ đợi mà ăn hai xiên thịt bò rắc đầy ớt.
"Cậu có muốn ăn không?" Giang Hành đưa cho Cố Vân Xuyên hai xiên.
Cố Vân Xuyên nhận lấy, cắn một miếng, cảm giác cay xè lập tức tràn ngập cả khoang miệng.
"Giang Hành," Cố Vân Xuyên có chút lo lắng.
Giang Hành nhìn ra ý của hắn, ánh mắt long lanh nhìn xiên thịt có màu sắc hấp dẫn: "Xiên cuối cùng thôi."
Cố Vân Xuyên không thể nói "không được".
Hai chàng trai cao lớn, mỗi người chỉ ăn năm xiên thịt bò, lúc tính tiền, chủ quán nướng không kìm được mà nhìn họ mấy lần.
Giang Hành nhìn Cố Vân Xuyên, cậu không làm ầm ĩ nhưng sự ấm ức dường như muốn trào ra. Cố Vân Xuyên cảm thấy mình như đã làm một việc tội lỗi không thể tha thứ. Vì thế họ lại mua thêm một túi cổ vịt cay, cuối cùng con mèo cũng vui vẻ trở lại, ăn hết sạch.
Giang Hành thật sự đã rất lâu không ăn đồ cay, lâu đến mức cậu đã quên cảm giác đau dạ dày là như thế nào. Thực tế, việc cậu không ăn được cay không liên quan gì đến việc cậu là một người nhạy cảm, từ nhỏ chỉ cần ăn nhiều ớt là dạ dày của cậu sẽ đau.
Cố Vân Xuyên không biết điều này. Họ hẹn nhau ngày mai sẽ đi dạo chợ trên thị trấn. Khi đến ngã ba đường, họ tạm biệt nhau, một người chuẩn bị về nhà, một người chuẩn bị về khách sạn. Giang Hành vẫy tay, nói một câu "tạm biệt" rồi định quay đi, đột nhiên bị giữ lại cổ tay.
Cố Vân Xuyên nhìn cậu, hỏi: "Đau chỗ nào?"
Giang Hành chớp chớp mắt, không trả lời. Trông cậu không có vẻ gì khác thường, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt góc cạnh của cậu hiện lên một chút bóng tối, biểu cảm thậm chí có vẻ lạnh lùng.
Không nhận được câu trả lời, Cố Vân Xuyên thả ra tinh thần thăm dò, chỉ có thể nhận thấy cảm xúc nhẹ nhàng của Giang Hành. Họ chưa đánh dấu lẫn nhau, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn cảm nhận được cảm giác của Giang Hành.
"Đau dạ dày?" Cố Vân Xuyên không buông cổ tay của Giang Hành, nhiệt độ mùa hè vẫn chưa hạ, lòng bàn tay hắn vì lo lắng mà hơi ướt mồ hôi.
Giang Hành thở dài một chút, không có gì qua mắt được Cố Vân Xuyên, cậu cụp mắt xuống: "Có một chút."
Trong khoảnh khắc đó, Cố Vân Xuyên có chút tức giận, nhưng nhanh chóng chuyển thành cảm giác may mắn. Hắn không biết Giang Hành chịu đau giỏi đến mức nào, đến nỗi hắn suýt nữa đã không phát hiện ra.
"Ở gần đây có hiệu thuốc nào không?" Cố Vân Xuyên nói hơi nhanh.
Giang Hành gật đầu, chỉ về một hướng: "Rẽ một góc phía trước là có."
"Đợi ở đây..." Cố Vân Xuyên định bảo Giang Hành đợi tại chỗ, nhưng lại thấy không yên tâm.
Giang Hành lắc đầu: "Đu cùng nhau đi, tôi biết phải mua thuốc gì."
Bước chân của Giang Hành rất vững, ánh đèn rọi xuống khuôn mặt không biểu cảm của cậu, nhiều nhất chỉ khiến người khác nghĩ rằng cậu đang không vui. Vào hiệu thuốc, Giang Hành tìm ngay một hộp thuốc dạ dày, mượn một ly nước nóng từ nhân viên cửa hàng.
Lúc ra khỏi hiệu thuốc, Giang Hành nói với Cố Vân Xuyên luôn đi sát bên mình: "Tôi uống thuốc rồi."
"Vẫn còn đau đúng không?" Cố Vân Xuyên nhìn vào mắt Giang Hành, dù là câu hỏi nhưng giọng điệu rất chắc chắn. Hắn nhìn quanh, thấy khách sạn của mình ở đối diện, Cố Vân Xuyên kéo Giang Hành: "Đi về với tôi trước đã."
Giang Hành nằm dựa vào đầu giường, hiếm khi bộc lộ chút yếu đuối. Cố Vân Xuyên ngồi xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn nôn không?"
Giang Hành lắc đầu.
"Cậu chịu đựng làm gì?" Cố Vân Xuyên nói.
"... Mất mặt." Giang Hành cúi đầu nhìn xuống đất, nói nhỏ.
"Cậu mất mặt tôi cũng thấy vài lần rồi." Cố Vân Xuyên cười.
Giang Hành quay người lại, đưa lưng về phía hắn.
"Xin lỗi, không mất mặt đâu." Cố Vân Xuyên chữa lại.
Giang Hành không động đậy, không muốn nói chuyện với Cố Vân Xuyên. Tóc cậu rất mềm, nằm gọn gàng, lộ ra một đoạn cổ sau.
Cố Vân Xuyên đưa tay, nhẹ nhàng nắm cổ cậu. Con mèo rất cảnh giác, nhưng đầu ngón tay mát lạnh của Cố Vân Xuyên khiến cậu cảm thấy thoải mái trong cái nóng mùa hè, nhanh chóng được thư giãn.
Nghe tiếng thở của Giang Hành dịu đi, Cố Vân Xuyên cũng nhẹ tay, rút tay về, đầu ngón tay lướt qua một chỗ lồi lên. Mất nửa giây để nhận ra đó là tuyến thể của Giang Hành, đầu ngón tay của Cố Vân Xuyên bắt đầu tê liệt. Từ ngón út, lan dần lên cánh tay, đến dây thần kinh nhạy cảm ở khuỷu tay, làm cả cánh tay cứng đờ, máu khó lưu thông, sự tê dại dần biến thành nóng bỏng, suy nghĩ của Cố Vân Xuyên hiếm khi trở nên rối loạn.
Chàng lính gác trẻ trên giường, cao ráo, chân dài, nằm cong người lại, áo thun bó sát người, lộ ra đường nét cơ bắp lưng, quần jean cạp trễ lộ ra một đoạn lưng. Trong đầu Cố Vân Xuyên hiện lên hình ảnh Giang Hành trong những buổi huấn luyện chiến đấu, cậu có sức mạnh tuyệt đối, tốc độ và độ chính xác, là tác phẩm hoàn hảo nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người. Và giờ đây, tác phẩm hoàn hảo này đang yên lặng nằm đó, trong tư thế như mèo con ôm đuôi, để lộ ra tấm lưng không hề phòng bị.
Cuộc đời Cố Vân Xuyên được đặt ra rất nhiều mục tiêu, hắn luôn tiến lên nhờ vào động lực của người khác, khao khát của bản thân bị bỏ quên lâu ngày dường như cũng biến mất.
Nhưng ngay lúc này, Cố Vân Xuyên có thể cảm nhận được một khao khát mãnh liệt chưa từng có đang xâm chiếm lý trí của mình - hắn muốn sở hữu người trước mắt này, từ đầu đến chân, hoàn toàn thuộc về hắn.
Trái tim Cố Vân Xuyên nói cho hắn biết điều đó, nhịp tim mạnh mẽ không thể bỏ qua trong đêm hè yên tĩnh. Dục vọng của hắn cũng nói cho hắn biết điều đó.
Cố Vân Xuyên ngửi thấy mùi pheromone của bản thân mình.