Thiên Đường Có Em

Chương 91




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138422-1.png

“Chủ Ba, chủ nói bớt vài câu đi. Bố cũng vì muốn tốt cho chủ thôi.”


Nghe xong cầu này, đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch lên: “Nếu là muốn tốt cho em thì cũng đừng làm loạn sổ uyên ương nữa, trong lòng em có người khác rồi.” Thấy thái độ kiên quyết của Lục Lăng Nghiệp, Lục Tử Vinh không giấu nổi sự tò mò: “Chủ Ba? Có người trong lòng rồi sao? Con gái nhà ai vậy?” Có thể thấy rõ trong mắt mấy người Lục Tử Vinh, chuyện hôn nhân đại sự của Lục Lăng Nghiệp thú vị đến mức nào.


Trên bàn ăn, ánh mắt của tất cả bọn họ đều dừng lại trên người Lục Lăng Nghiệp. Tuy nhiên, sau khi vị này nói xong lại không hề có ý định nói tiếp, còn vô cùng nho nhã bắt đầu dùng cơm. Chuyện này lại làm Lục Tử Vinh và ông cụ Lục lo lắng.


“Chú Ba, chủ…”


“Chị dâu, mau đến ăn sáng đi.”


Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, Nghiên Ca đi xuống từ trên tầng. Lục Vũ Phỉ ngồi cùng bàn nhìn thấy cô thì lập tức cất tiếng gọi.


Ngay khi Cố Nghiên Ca vừa xuất hiện, nét mặt Lê Uyển đột nhiên trầm xuống.


“Ngủ dậy muộn như vậy mà để cô chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi thì e rằng cả nhà này đã sớm bị cô bỏ đói chết rồi.”


Dường như mỗi khi Nghiên Ca xuất hiện thì sự cay nghiệt của Lê Uyển cũng xuất hiện theo vậy.


Lục Tử Vinh liếc nhìn cô, ánh mắt cũng thể hiện vẻ không hài lòng.


“Bố, mẹ, ông, con đi làm trước ạ.” Cố Nghiên Ca không có ý định ngồi ăn chung với bọn họ.


Bình thường nhìn sắc mặt của mẹ chồng đã khiến cô thấy mệt rồi, bây giờ trên bàn ăn lại có cả Lục Lăng Nghiệp, cô không chắc bản thân mình có thể giữ nổi bình tĩnh hay không.


“Qua đây ăn chung đi.”


Cố Nghiên Ca vừa bước xuống cầu thang, chuẩn bị tiến về phía cửa ra vào thì Lục Lăng vài người cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.


“Chú Út, cháu…”


“Ăn xong rồi đến công ty với tôi.”


Thái độ không cho phép từ chối của Lục Lăng Nghiệp khiến Cố Nghiên Ca đã đâm lao thì phải theo lao. Cô do dự đứng tại chỗ nhưng Vũ Phỉ đã nhanh chóng vui vẻ chạy đến, kéo cô rồi nói: “Chị dâu, đến đây ăn chung đi. Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe đâu. Chú Út lâu rồi mới về nhà một lần, xem như giữ mặt mũi cho chú ấy đi.”


Cố Nghiên Ca nhìn Vũ Phỉ, kết quả thấy cô nhóc này hình như lại nháy mắt một cách mập mờ với cô.


“Con bé Nghiên Ca này, qua đây ăn chung đi. Đều là người một nhà cá, hà tất phải xa cách đến vậy. Lê Uyển, con cũng vậy. Dù nói thế nào thì con bé cũng là con dâu của con. Đã ở thời đại nào rồi còn muốn làm mẹ chồng khó tính nữa đây?”


“Bố, không phải như vậy. Bổ xem nó có chỗ nào ý thức được mình đã là vợ người khác rồi không? Bây giờ Thiếu Nhiên cả ngày không thấy mặt mũi đầu, nói cho cùng ấy chẳng phải do người làm vợ không tốt nên không giữ được trái tim chồng sao?”


“Được rồi. Bố thấy Nghiên Ca và Thiếu Nhiên vẫn tốt mà. Đấy là chuyện vợ chồng của chúng nó, đầu đến lượt người ngoài như chúng ta xen vào. Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi.”


Nếu đem ra so sánh thì lời của ông cụ Lục vẫn có uy hơn.


Cố Nghiên Ca không thể từ chối được nên chỉ có thể ngồi vào bàn, trải qua một bữa ăn nhạt nhẽo.


***


Sau khi ra khỏi nhà họ Lục, Cố Nghiên Ca đành bất đắc dĩ ngồi cùng xe với Lục Lăng Nghiệp.


Hai người cùng ngồi ở ghế sau. Từ lúc xe bắt đầu chuyển bánh, sự tò mò của Giản Nghiêm càng lớn thêm khi thấy bầu không khí kỳ lạ của họ qua gương chiếu hậu.


Suốt quãng đường không ai nói một lời, không gian rộng rãi trong xe chỉ có thể nghe được tiếng Giản Nghiêm chuyển tay lái. Dưới tòa nhà I.U, Cố Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp cùng nhau xuống xe.


Khung cảnh cả hai đồng thời xuất hiện dưới công ty đúng giờ đi làm đương nhiên bị không ít đồng nghiệp bắt gặp.


Tầng 32, Cố Nghiên Ca đi theo sau Lục Lăng Nghiệp vào thang máy, khi vừa bước ra khỏi thang máy thì nhân viên lễ tân lập tức gọi cô: “Nghiên Ca, hoa của cô.”


Hoa ư?


Lục Lăng Nghiệp đi đằng trước giống như không nghe thấy chuyện này mà đi thẳng vào phòng làm việc.


Không hiểu sao Cố Nghiên Ca lại cảm thấy… bóng lưng của Tổng Giám đốc hơi khựng lại, hình như đã tức giận mất rồi.


Cô lắc đầu, gạt đi suy nghĩ khó hiểu đó. Cô đi đến quầy tiếp tân, ngẩn người nhìn bó hoa hồng được trang trí vô cùng đẹp mắt ấy. “Nghiên Ca, là ai tặng cô vậy? Có phải là cậu Lục hay không?” Nhân viên tiếp tân muốn hỏng chuyện bèn hỏi thăm làm khóe môi Cố Nghiên Ca khẽ động: “Ừm.”


Câu trả lời của cô như ngầm thừa nhận. Thật ra chỉ có bản thân cô mới biết bó hoa này rốt cuộc là ai gửi đến.