Thiên Đường Có Em

Chương 86




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138417-1.png

Nếu đúng là như vậy, cô lại nợ anh một ân tình rồi.


Nhưng nếu không phải như thế, anh chỉ xuất hiện một chút rồi đi là có ý gì? Về cơ bản, cô có thể tin chắc người vừa gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ chính là Lục Lăng Nghiệp. Lúc bóng hình anh chớp mắt sắp biến mất ở cửa, mắt Tiêu Kỳ nhuốm đầy ý cười, nói: “Tổng Giám đốc Lục, anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi đấy nhé.”


Nhịp chân của Lục Lăng Nghiệp hơi chậm lại, anh quay đầu liếc nhìn Tiêu Kỳ, ánh mắt hai người giao nhau, không gian tràn ngập mùi thuốc súng.


Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp vẫn lạnh bằng như, nhưng tâm trạng của Tiêu Kỳ hình như lại không tệ lắm,


Anh ta cười vẫy tay, chuyển mắt nhìn Cố Nghiên Ca bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Tổng Giám đốc Lục, chắc anh biết tôi đang nói gì nhỉ?” Cuối cùng Lục Lăng Nghiệp vẫn không nói gì, bước nhanh rời khỏi căn phòng.


Không giống Cố Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên không hiểu gì, Quý Thần vẫn đứng đó không nói gì rõ ràng lại có vẻ lo lắng.


Anh ta không thể xem nhẹ ánh mắt Lục Lăng Nghiệp nhìn mình lúc trước, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra…


***


Một bữa tiệc chúc mừng vui vẻ, đến cuối cùng lại biến thành một mớ hỗn loạn.


Lục Thiếu Nhiên lái xe đưa Nghiên Ca về nhà, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.


“Nghiên Ca, có phải em đắc tội với ai rồi không? Hay đây là thủ đoạn Tiêu Kỳ cố ý bày ra? Hừ, người khác không hiểu Tiêu Kỳ này, chứ anh còn lạ gì anh ta. Anh ta muốn đầu với chủ Út mà thủ đoạn bỉ ổi nào cũng dùng đấy.” Nghiên Ca đau đầu ngồi tựa vào ghế, nói: “Thiếu Nhiên, chuyện này… em sợ không phải Tiêu Kỳ làm đầu. Đến cuối cùng anh ta mới biết em bị người khác hãm hại, nhưng… có người cố ý nhằm vào em.”


“Nhằm vào em? Thế lại càng khó hiểu, em không có bạn bè ở thành phố G, bình thường cũng không có giao thiệp gì, sao lại tự dưng có người muốn nhắm vào em?”


Cô thở dài: “Thiếu Nhiên, anh đừng quên bây giờ hôm nào em cũng đi làm, chốn công sở cũng là nơi oái oăm hiểm ác lắm.” “Hừ! Em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”


Anh nói chắc chắn, sau đó hai người không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa. Bây giờ trong lòng Nghiên Ca rất hỗn loạn, bóng hình Lục Lăng Nghiệp cứ mãi hiện ra trong đầu của cô.


Rốt cuộc, cô là gì với Lục Lăng Nghiệp chứ?


Anh có thể lạnh lùng ra lệnh cho cô, lại bỗng nhiên như thiên sứ cứu vớt có những khi hiểm nguy ập đến.


Tất cả mọi thứ cứ hiện ra trước mắt khiến cô không thể không nghĩ đến.


ở khách sạn, sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Tiêu Kỳ một mình uống rượu vang trong phòng 1805, ánh mắt anh ta vẫn rất sắc bén.


Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, cánh cửa khép hờ được đẩy ra, người vừa vào đã hỏi: “Lão đại, có chuyện gì vậy?” Nghe vậy, ly rượu trong tay Tiêu Kỳ ngừng lại, anh ta hỏi: “Cậu còn có mặt mũi để hỏi tôi à? Tối nay… là ai sắp xếp Cố Nghiên Ca đến đây?”


“Cái gì? Cố Nghiên Ca? Sao có thể chứ, rõ ràng là…”


“Lập tức đi điều tra đi!”


Sắc mặt Tô Mộ Bạch rất khó coi, vội vàng đáp lời: “Vâng, lão đại!” “Đợi đã!” Tiêu Kỳ gọi Tô Mộ Bạch quay lại, anh ta đặt ly rượu trong tay xuống, nói: “Đi điều tra Cố Nghiên Ca đi, tôi muốn tất cả tư liệu về cô ta.” Lúc Lục Thiếu Nhiên và Cố Nghiên Ca trở về biệt thự nhà họ Lục đã là gần lúc đêm khuya.


Trong biệt thự to lớn vô cùng yên tĩnh. Cố Nghiên Ca vừa mở cửa, Lục Thiếu Nhiên đã cười hì hì nhìn cô: “À thì… Vợ à, anh còn có việc.”


Nghiên Ca đứng ngoài xe, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh không sợ bị phóng viên bắt được à?”


“Không sao đâu, vừa rồi chú Út ra mặt như thế, trong thời gian ngắn chắc đảm phóng viên sẽ không dám làm thế nữa đâu. Em mau đi ngủ một giấc đi, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, em yên tâm, anh sẽ giúp em điều tra chuyện này. Moa moa!”


Cố Nghiên Ca trợn mắt lườm anh: “Cút!”


Mỗi lần đối mặt với thái độ tếu táo của Lục Thiếu Nhiên, cô đều chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.


Một mình Cố Nghiên Ca quay về phòng ngủ trên tầng ba, cô mệt mỏi thay quần áo rồi ngồi thần người trên giường.


Ánh đèn đầu giường mờ ảo chiều lên khuôn mặt cô mơ hồ, đôi mắt to long lanh ướt át như phủ một tầng sương mỏng.


Suy nghĩ lúc lâu, Cố Nghiên Ca thở dài lôi điện thoại ra từ trong túi xách, đắn đo một hồi cuối cùng cũng gửi một tin nhắn đi.


[Cảm ơn chú Út.]