Thiên Đường Có Em

Chương 292




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca và Lâm Tiểu Vũ đi dạo trung tâm thương mại Đỉnh Hàng đến giữa trưa, tới gần giờ cơm trưa, Lâm Tiểu
Vũ hơi khó xử nhìn cô: “Ng3hiên Ca, mình… không thể ăn cơm trưa với cậu được rồi!”
“Hả? Cậu có việc à?”
Lâm Tiểu Vũ giật mình, suy nghĩ một chú1t rồi cười nói: “Đúng vậy, mình có chút việc, cho nên…”
“À, không sao đâu, vậy cậu đi đi, dù sao gần đây mình cũng sẽ ở lại 9thành phố B, đợi cậu rảnh chúng mình lại gặp
nhau!”
Mặc dù Nghiên Ca không muốn bỏ lỡ thời gian đi dạo phố hiếm có này, nhưng 3cô cũng nhìn ra được Tiểu Vũ thật
sự rất khó xử.
Lâm Tiểu Vũ kéo Nghiên Ca, buồn bực mím môi: “Nghiên Ca, mình sẽ xong nhanh t8hôi, đến lúc đó ngày nào
mình cũng ở bên cậu!” “Được rồi, không sao đâu! Cậu muốn đi đầu, mình đưa cậu đi!”
Đối mặt với ý tốt của Nghiên Ca, Lâm Tiểu Vũ lại lắc đầu: “Không không, không cần đầu, mình tự gọi xe về là được
rồi!”
“Hả? Thật sự không cần à?”
Nghiên Ca nhạy cảm phát hiện ra biểu hiện của Lâm Tiểu Vũ vô cùng kỳ lạ, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện căn nhà ở
thành phố G.
“Tiểu Vũ, có phải cậu có chuyện gì khó nói không? Chuyện căn nhà thật sự đã giải quyết xong rồi à? Đừng giấu
mình, có việc gì cần giúp thì cậu cứ nói ra, hai người dù sao cũng tốt hơn một mình cậu!”
Lâm Tiểu Vũ nở nụ cười, ra vẻ thoải mái vỗ vỗ vai Nghiên Ca: “Ôi chao, mình thì có chuyện gì chứ! Cô đơn một
mình, chuyện căn nhà đã giải quyết xong. Cậu yên tâm đi, nếu cần giúp đỡ gì, mình sẽ không giấu cậu đâu! Ha ha!”
Nghiên Ca thở dài, bật cười lắc đầu: “Vậy cậu trở về nhớ chú ý an toàn nhé, giữ liên lạc đấy!” “Ừm, cậu thật dài
dòng, mình đi đây!”
Tạm biệt Lâm Tiểu Vũ, Nghiên Ca đứng trước cửa trung tâm thương mại nhìn cô ấy lên xe taxi rồi mới thôi. Trong
tay cô cầm hai túi đồ, bên trong đa phần là mô hình đồ chơi của Sơ Bảo.
Ngoài ra còn có một cái máy ảnh Polaroid!
Cô nghĩ, phải tìm một cơ hội chụp chung với chú Út một tấm mới được! Nghiên Ca về xe, lúc đang muốn về biệt
thự Cảnh Hào, chuông báo tin nhắn lại vang lên.
Nhạc chuông này là cô đặt riêng cho Sơ Bảo.
Nghiên Ca nhíu mày, bật đèn xe lên, dừng lại ven đường rồi lấy điện thoại ra: [Mẹ ơi, mẹ đến khu Hai Linh đi!]
Khu “Hai Linh”?
Ba giây sau, Nghiên Ca dở khóc dở cười. Tiếng Trung của Sơ Báo không tốt lắm, nói được đã khó, viết chữ lại càng
khó hơn.
Khu Hai Linh mà thằng bé nói có lẽ là khu Hải Ninh!
Nghiên Ca tò mò, mở danh bạ ra gọi điện cho Sơ Bảo!
Nhưng điện thoại vang lên hai tiếng, đầu bên kia điện thoại lại lập tức tắt máy!
Nghiên Ca nhíu mày, nghe tiếng thông báo máy móc trong điện thoại, khóe môi giật giật, cô lập tức quay xe đi đến
khu Hải Ninh.
Không biết chú Út và Sơ Bảo định làm gì!


Tự nhiên lại chạy đến khu Hải Ninh làm gì không biết!
Nghiên Ca không nghĩ gì, lái xe gần nửa tiếng đã đến khu biệt thự Hải Ninh.
Từ xa đi đến, Nghiên Ca đột nhiên nhìn thấy có hai chiếc xe đỗ ở trước cửa biệt thự.
Một chiếc là xe chú Út lái đi lúc sáng, còn chiếc còn lại hơi quen mắt!