Thiên Đường Có Em

Chương 281




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hoàng Vĩnh Bang dẫn đoàn xe nhanh chóng rời khỏi con phố ẩm thực trước sự chứng kiến của đội đặc chủng và
Lục Lăng Nghiệp.
Cố Hân Minh cười vô cùng đắc ý, đi lên ra lệnh cho thành viên đội Thủy quân lục chiến: “Tất cả tập hợp, nghỉ,
nghiêm! Rút lui!” 1
“Rõ!”
Không thể nghi ngờ tố chất của bộ đội đặc chủng, họ nhanh chóng nhảy lên xe tải quân dụng, chỉ chốc lát đã9 rút đi
hết, xe tải ầm ầm rời đi. Sau đó tất cả mọi người trên thùng xe đều giơ tay chào Lục Lăng Nghiệp!
Lão đại của bọn3 họ, cuối cùng cũng trở lại rồi!
Mười phút sau sau khi tất cả rời đi, phong tỏa trên phố ẩm thực cũng được tháo gỡ.
<8br>Lục Lăng Nghiệp cởi quân trang trên người ra, tiện tay nhét vào lòng Cố Hân Minh: “Cậu cầm quyết định bổ
nhiệm, rút về đi!”
Cố Hân Minh đứng đờ ra tại chỗ, chớp mắt một cái rồi vội vàng đuổi theo sau: “Mẹ nó, Lục lão đại, cậu nói đùa gì
vậy! Quyết định bổ nhiệm, cậu coi tôi là ai hả? Nói rút là rút sao?”
“Lục lão đại, cậu đi chậm một chút, hai chúng ta thương lượng!” “Ai, này.” Cố Hân Minh không ngừng la hét phía
sau anh, nhưng Lục Lăng Nghiệp đã nhanh chóng đi sang bên đường đến lối vào của phố ẩm thực. Trước đó, lúc
Cố Hân Minh và đội đặc chủng xuất hiện, nhân lúc đám người Hoàng Vĩnh Bang bị phân tâm, anh đã tạm thời để
Nghiên Ca lên xe! Chuyện vừa nãy không thể nói là hãi hùng khiếp vía, nhưng cũng đủ làm cô sợ! Lục Lăng
Nghiệp không nỡ
Trên xe, Nghiên Ca căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Hoàng Vĩnh Bang mang theo đội quân tinh nhuệ và súng ống, rõ ràng không có ý nể mặt quan hệ hai nhà.
Mặc dù vừa nãy biểu hiện của chú Út không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Đôi mắt cô bỗng sáng lên, cô thấy Lục Lăng Nghiệp và Cố Hân Minh đang cùng nhau đi tới. Cô vội vàng mở cửa xe
ra, chạy tới hỏi: “Chú Út, sao rồi? Ông ta có làm khó anh không? Chúng ta có cần nói cho ông nội biết, để ông nghĩ
cách giải quyết không?”
Nghiên Ca lo lắng hỏi han, giọng điệu vừa kích động vừa căng thẳng.
Cố Hân Minh đi sau Lục Lăng Nghiệp huýt sáo một tiếng, ai oán nhìn Nghiên Ca: “Bây giờ nói cho ai cũng muộn
cả rồi!”
“Hả?” Nháy mắt khuôn mặt Nghiên Ca trở nên trắng bệch: “Sao lại như thế? Vậy… phải làm sao bây giờ? Chủ Út,
em…”
Lục Lăng Nghiệp vươn tay kéo Nghiên Ca lại, trừng mắt nhìn Cố Hân Minh: “Biển đi! Mẹ nó nói nhảm ít thôi!”
Nghiên Ca hơi giật mình, thấy Cố Hân Minh cười ha ha khác thường, cô cắn răng muốn đạp anh ta: “Cố Hân Minh,
anh thật vô vị!” Lục Lăng Nghiệp mạnh mẽ ôm Nghiên Ca vào lòng, nhìn bộ dạng giãy giụa muốn đạp Cố Hân
Minh của cô, anh khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Cậu ta bị hâm, chúng ta đi!”
Vẻ mặt Cố Hân Minh cứng lại.
Thấy Lục Lăng Nghiệp kéo Nghiên Ca lên xe, anh ta dựa vào cửa xe, vịn tay không để cho anh đóng cửa: “Lục lão
đại, cậu đừng như vậy chứ! Thủ trưởng, đại ca, Tam gia…”
Nghiên Ca ngồi ở ghế lái phụ, trừng mắt nhìn Cố Hân Minh đang mặt dày làm nũng với Lục Lăng Nghiệp, cô cảm
thấy phát ớn.
Lục Lăng Nghiệp kéo cánh cửa lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Không cần tay nữa à?”
Cố Hân Minh thò tay vào áo khoác, cố gắng móc túi hồ sơ mật ra, đứng nghiêm chào rồi nhét hồ sơ qua khe cửa:
“Cần chứ, báo cáo hết! Mời thủ trưởng đi!” Dứt lời, Cố Hân Minh vắt chân lên cổ mà chạy, không thèm nhìn sắc
mặt âm u của Lục Lăng Nghiệp.
Nghiên Ca nhìn túi hồ sơ trên đùi anh, tò mò giơ tay mở ra xem thử, khi nhìn thấy hai chữ ‘Tuyệt mật thì hoảng hốt
rụt tay về.
Lục Lăng Nghiệp lắc đầu thở dài, anh nhíu mày nhìn túi hồ sơ, gấp hai lượt rồi nhét vào hộp đựng đồ! Ngồi trong
xe, Nghiên Ca nhìn dòng người đang dần nhộn nhịp trở lại, cô mím môi nói: “Chú Út, chuyện này… giải quyết thế
nào vậy?” Lục Lăng Nghiệp hơi híp mắt, kéo tay cô lên hôn một cái: “Ừm, không sao hết!” “Thật sao?”
“Thật!”
Nghiên Ca biết, từ trước tới nay chú Út chưa bao giờ nói dối, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô thầm thở dài nhưng
vẫn hơi lo lắng.
Xe vẫn dừng ở ven đường, hai người ngồi trong xe đều im lặng không nói gì.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, Nghiên Ca đợi nửa ngày, cuối cùng vẫn vô thức hỏi: “Chú Út, Hoàng Vĩnh Bang sẽ
không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, đúng không?”
Mặc dù cô đang hỏi Lục Lăng Nghiệp nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn


Lặn lội trong giới quan trường nhiều năm, sao Hoàng Vĩnh Bang có thể cho phép người khác giẫm lên quyền uy
của mình được chứ?
Cho dù Nghiên Ca không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy đoàn xe quân đội nhanh chóng rời
đi, thậm chí còn có mấy xe tải quân dụng theo sát phía sau thì cô cũng biết tình hình đối chọi gay gắt thế nào.
“Tất cả đã có anh rồi, cho dù ông ta không bỏ qua thì cũng không thay đổi được chuyện gì!” Nghiên Ca hơi nhíu
mày: “Nhưng dù sao ông ta cũng là Tư lệnh ở đây mà. Chú Út, hay là anh về thành phố G trước đi! Dẫu sao dựa
vào quan hệ của ông ta với ông nội, ông ta chắc sẽ không kích động ra tay với anh ở thành phố G đầu!”
“Em muốn anh vừa lâm trận đã bỏ chạy à?”
Nghiên Ca cuống lên: “Đâu có, nhưng cũng nên nghĩ cách giải quyết vấn đề chứ. Em chỉ lo ông ta giở trò thôi! Dù
sao có thể dạy dỗ được một đứa cháu như Hoàng An Kỳ thì chắc chắn Hoàng Vĩnh Bang cũng không phải loại
người lương thiện gì! Lúc đó trong… khụ, lễ đính hôn của hai người, em đã thấy rất rõ ràng cách cư xử của ông ta!”
Lục Lăng Nghiệp mỉm cười, nhéo má Nghiên Ca: “Đây là chuyện của anh, em đừng suy nghĩ nhiều!”
“Nhưng mà…”
“Hử?” Lục Lăng Nghiệp nhướng mày hừ nhẹ, Nghiên Ca lập tức ngậm miệng.


Cô nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên tia gian tà, sau đó quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ miên man.
Một lời không hợp là ôm hôn!
Đây là trò chú Út thường dùng!
***