Thiên Đường Có Em

Chương 270




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Khu nghỉ ngơi ở phía sau máy bay, bên trong có hai chiếc giường đôi mềm mại thoải mái.
Lục Lăng Nghiệp đóng cửa lại, kéo cô đi tới bên3 giường rồi đè xuống! Cố Nghiên Ca la lên: “Anh làm gì vậy, Sơ
Bảo vẫn còn ở bên ngoài đấy!”
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông với ánh mắt1 lạnh lẽo trên người mình, trong lòng vô cùng bực bội.
Chọc giận anh rồi à?
Cô chọc giận anh từ bao giờ!? Cô còn không trách an9h, sao anh lại không vui trước vậy!
“Chủ Út, em…”
Lục Lăng Nghiệp cứ thể bình tĩnh đè Nghiên Ca chứ không làm gì cả.
Nhưng trong mắt anh lại hiện lên tia cảm xúc phức tạp, lúc Nghiên Ca không biết phải làm thế nào, anh mới nặng
nề thở dài: “Ophy sẽ đến…” C8âu nói này nghe như giải thích, nhưng lại tràn đầy bất đắc dĩ, khiển Nghiên Ca ngạc
nhiên một lúc lâu không lấy lại tinh thần. sức nặng trên người biến mất, Nghiên Ca sửa sang lại quần áo rồi mới
ngồi dậy, nhìn bóng lưng đứng rót rượu trước quầy bar của anh, cô không chắc lắm hỏi lại: “Anh nói Ophy sẽ đến
đây sao?” “Ừm! Chăm sóc Sơ Bảo lâu như vậy, dù anh có sốt ruột hơn nữa cũng phải để mọi người tạm biệt nhau
chứ?”
Lục Lăng Nghiệp thừa nhận mình có ý đồ riêng!
Vì lúc trước anh nhận ra Nghiên Ca hơi mâu thuẫn với chuyện về nước, cho nên mới bất đắc dĩ dùng cách này để
đưa cô đến thẳng sân bay, để cô không thể chạy trốn, không còn đường lui!
Nghiên Ca ngồi bên mép giường, nhìn Lục Lăng Nghiệp đang đứng bên quầy bar, đưa mắt nhìn ra cửa sổ qua
khoang máy bay nhỏ hẹp, mắt cô đỏ lên, đứng dậy đi đến sau lưng anh, ôm lấy anh từ phía sau.
Nghiên Ca vùi mặt vào vai anh, hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Chú Út, xin lỗi anh.”
Cô không nên hiểu lầm anh.
Nhưng… anh luôn quen bá đạo quyết định mọi chuyện, im lặng ít nói, lại không thích giải thích.
Dù cô có là con giun trong bụng anh cũng không ngờ anh lại có sắp xếp như thế.
Vì sự hiểu lầm, cho nên mới càng dè dặt hơn.


Nghiên Ca ôm lấy vòng eo rắn rỏi của anh, ngửi hơi thở mát lạnh sạch sẽ trên người anh.
Vì có Sơ Bảo, cho nên hai ngày nay cũng chưa từng thấy anh hút thuốc. Chú Út không thích thể hiện, nhưng luôn
dùng hành động thực tế nhất làm cô cảm động, bao dung cô.
Lục Lăng Nghiệp thở dài, sau khi uống một ngụm sâm panh thì đặt ly rượu lên quầy bar, kéo tay Nghiên Ca, anh
nhẹ nhàng xoay người, ôm cô vào lòng.


“Không cần nói xin lỗi, tại anh không nói với em!” Nghiên Ca ôm chặt lấy anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. “Chú Út, anh tốt
như vậy, em không rời khỏi anh được thì làm sao?”
Nghiên Ca nói một câu như càm thán, giọng điệu khó hiểu, lại mang theo chút bất an.
Anh xuất sắc, kiêu ngạo biết bao. Sao lại có thể phải lòng cô chứ?
Nếu không phải năm năm trước trời xui đất khiến, có lẽ hai đường thắng song song như họ sẽ mãi mãi không thế giao nhau! Thậm chí
đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng là cô trèo cao.