Thiên Đường Có Em

Chương 268




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Một tiếng sau, Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp đưa Sơ Báo rời khỏi nhà. Trước khi đi, không hiểu sao Ophy lại nắm
tay Nghiên3 Ca, viền mắt ươn ướt dặn dò cô sau này phải ăn cơm đúng giờ, chăm sóc tốt cho Sơ Bảo.
Nghiên Ca không nghĩ nhiều,1 chỉ cười nói với bà là cô sẽ về muộn.
Nghiên Ca bế Sơ Bảo, ngồi vào ghế sau xe cùng Lục Lăng Nghiệp, đưa mắt nh9ìn sang vẫn thấy Ophy đang đứng ở
trong ngõ vẫy tay với họ.
Lục Lăng Nghiệp nhìn Nghiên Ca mang nét mặt tươi cườ3i và Sơ Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi bên cạnh thì
khóe miệng hơi cong lên, nói với Yến Thất: “Đi thôi!”
Chẳng 8mấy chốc, chiếc xe của bọn họ đi đến đầu đường, rẽ ngoặt rồi biến mất trên đường nội thành. Sau đó, một
chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại.
Lục Thiếu Nhiên xuống xe, đỡ Ophy đang lau nước mắt lên xe.
“Ông trẻ, bên trong máy bay trông như thế nào?”
Trên xe, Sơ Bảo dựa vào lòng Lục Lăng Nghiệp tò mò hỏi, đôi tay bé nhỏ không chút sợ hãi xoa nắn mặt anh.
“Một lúc nữa con sẽ biết!”
Lục Lăng Nghiệp cụp mắt, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm kia đều là hình bông hoạt bát của Sơ Bảo. “Oh yeah!
Ông trẻ là ông trẻ tốt nhất!” Lục Lăng Nghiệp: “…” Nghiên Ca không nhịn được bật cười, Xe chạy khoảng bốn
mươi phút thì dừng lại, Yến Thất quay lại nhìn Nghiên Ca và Lục lăng Nghiệp, giọng điệu mang vẻ trêu chọc: “Đến
rồi!” Nghiên Ca nhìn ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy sân bay quen thuộc. Cô ngạc nhiên không nói thành lời.
Sơ Bảo nhỏ bé mềm mại đang ngồi bên cạnh Lục Lăng Nghiệp cũng ló đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, hơi ngạc
nhiên hỏi: “T? Bảo tàng hàng không là như thế này sao? Những mô hình kia còn có thể di chuyển ạ?”
Nghiên Ca hoang mang nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út? Chuyện này… Sao lại đến sân bay?” Lục Lăng Nghiệp bể
Sơ Bảo, mở cửa xuống xe, nói với Nghiên Ca: “Lên máy bay, chúng ta về nhà!”
Câu này giống như giải thích cho Nghiên Ca, nhưng lại giống như đang nói cho Sơ Báo nghe.
Sơ Bảo ghé vào lòng Lục Lăng Nghiệp, miệng nhỏ há to: “Ông trẻ? Phải ngồi máy bay sao?”
“Ừ. Con có muốn ngồi không?”
Sơ Bảo vô thức gật đầu, đáp lại giòn giã: “Muốn ạ!”.


Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp hơi cong lên, dịu dàng thơm một cái lên khuôn mặt Sơ Bảo: “Con thích là
được. Sau này con muốn gì thì cứ nói với chủ, cái gì chủ cũng cho con.”
Sơ Bảo nghe vậy lại càng vui vẻ, đôi lông mày nhướng cao: “Ông trẻ nói thật chứ ạ?”
“Thật chứ. Không lừa con.”
“Oh yeah! Ông trẻ tốt quá đi à!”
Nghiên Ca bị Yến Thất kéo xuống xe, ngẩn người nhìn sân bay quen thuộc trước mắt. Cô nhìn Sơ Bảo và Lục Lăng
Nghiệp đang nói nói cười cười, trong lòng lại phiền muộn không thôi.
Cô nhìn Lục Lăng Nghiệp, nhíu mày hỏi: “Chú Út, tại sao lại như vậy? Mẹ con em còn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa.
Ophy còn chưa…” Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ đến lúc trước khi ra ngoài, Ophy nắm tay cô không ngừng dặn
dò.
Nghiên Ca hơi không đành lòng, cô hơi tức giận nhìn Lục Lăng Nghiệp.
Lục Lăng Nghiệp thở dài, thuận tay đưa Sơ Bảo cho Yến Thất bế, ra hiệu cho họ đi sang chỗ khác chơi. Anh nhéo
khuôn mặt phúng phính của Nghiên Ca: “Em không vui à?”
Nghiên Ca lau nước mắt, gạt tay anh ra: “Anh nói xem!”
“Đi thôi!”
Khóe môi Lục Lăng Nghiệp hơi cong lên, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại mím môi, gượng gạo nói
ra hai chữ.
Nghiên Ca nhìn dáng vẻ đĩnh đạc của anh, vội đuổi theo: “Chú Út, anh đợi đã. Dù thế nào thì chúng ta cũng không
thể cứ rời đi như vậy được…”
“Chị Thất, hình như ông trẻ và mẹ đang cãi nhau kìa!”


Sơ Bào và Yến Thất đi phía sau hai người thấy hai người một trước một sau nên Sơ Bảo mới hỏi vậy.
Yến Thất nghe vậy, khẽ cười nhìn Sơ Bảo: “Cục cưng, em có biết bố em là ai không?”
“Biết ạ!”
Yến Thất giật mình!