Thiên Đường Có Em

Chương 265




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Về nước, ly hôn với Thiếu Nhiên!”
Lục Lăng Nghiệp ngồi ở ghế lái, ánh mắt sáng rực nhìn con đường phía trước.
Anh kiên định nói, Nguyên Ca xoay người lại thì hít sâu một hơi: “Chủ… chú Út… nói gì vậy?”
Lúc này, phía 1chân trời đã sáng lên ánh mặt trời rực rỡ, Lục Lăng Nghiệp hơi cong môi: “Ly hôn với Thiếu
Nhiên!” Không ngập ngừng, khôn9g giải thích, Nghiên Ca nghe rất rõ ràng mấy chữ anh buột miệng nói ra.
Cô bổi rồi không ngừng chớp chớp mắt, mím m3ôi cười gượng: “Chú Út, anh nói đùa à?”
“Em thấy có giống không?”
Lục Lăng Nghiệp đảo mắt, ngũ quan tuấn 8tú, nghiêm nghị trông thật sự rất nghiêm túc. Nghiên Ca dầu môi:
“Không… giống!”
Đúng là trong lòng cô tràn đầy vui mừng nhưng nhiều hơn lại là thấp thỏm. Ở nhà, ông nội vừa mới đưa cô và
Thiếu Nhiên đến thành phố B, nếu như lúc này cô và Thiếu Nhiên ly hôn thì chẳng phải là tát vào mặt ông cụ hay
sao?
Hơn nữa, cô phải lấy lý do gì, lấy cớ gì để ly hôn đây? Cô nghĩ ông nội sẽ không dễ dàng đồng ý cho cô và Thiếu
Nhiên ly hôn.
Nhà họ Lục cơ ngơi lớn mạnh, là gia tộc lớn nên thể diện rất quan trọng, kết hôn đã không rõ ràng, nếu như lại đột
ngột ly hôn thì có khác nào cô đã tạt một thùng nước sơn lên thanh danh nhà họ Lục chứ!
Nghiên Ca nhíu mày bước xuống xe, đi vào con hẻm cùng Lục Lăng Nghiệp, không hiểu sao trong lòng lại nặng
trĩu.
Đột nhiên cô lại có chút không muốn về nước.
“Chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra. Tất cả đã có anh rồi.”
Lục Lăng Nghiệp nắm lấy tay cô, liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Nghiên Ca, nhẹ nhàng an ủi!
Nghiên Ca thở dài, cùng anh đi về phía cổng ngôi nhà, vừa ngước lên nhìn đã thấy ba vết đạn kỳ lạ trên cánh cửa
cổng. Bởi vì trước đây cô đã nhìn thấy dấu vết như vậy trên cửa sổ của biệt thự Cảnh Hào ở thành phố B, cho nên
lần này nhìn thấy cũng không quá ngạc nhiên, không những vậy còn chỉ vào đó: “Chú Út, là anh làm à?”
“U”
Thái độ không hề che giấu của Lục Lăng Nghiệp khiển Nghiên Ca bất đắc dĩ cụp mắt thở dài Anh đúng là người


đàn ông ngang ngược không thèm nói lí lẽ.
Đẩy cửa ra, Nghiên Ca không khỏi sốt ruột.
Nửa đêm lại bị chút Út đưa đi, cô còn chưa kịp nói gì với Thiếu Nhiên và Ophy.
Không biết bây giờ họ đã lo lắng đến mức nào rồi?
Nghiên Ca buông tay Lục Lăng Nghiệp, vội vàng đi vào, chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong thì đã nghe thấy
từng đợt tiếng cười vang, tiếng hoan hô: “Ôi chao, Sơ Bảo nhà chúng ta thông minh quá!”
Là tiếng của Yến Thất!
Nghiên Ca vội vã đi qua sân nhỏ, lúc đến gần cái đình hóng mát thì thấy Yến Thất đang ôm Sơ Bảo ngồi trên ghế
mây, nói nói cười cười rất vui vẻ. Cố Hân Minh và Lục Thiếu Nhiên ngồi đối diện cô ấy, còn Ophy thì đang bận bịu
trong phòng bếp.
Cảnh tượng này làm Nghiên Ca ngẩn ra.
Cô quay đầu nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Anh bảo họ đến đây à?”
“Ừ. Đến báo bình an!”
Hiếm khi Lục Lăng Nghiệp lại thuận miệng giải thích nên trong lòng Nghiên Ca cũng hơi thả lỏng, đứng đó nhìn
Sơ Bảo ở trong lòng Yến Thất, lên tiếng gọi: “Cục cưng!” Bỗng nghe thấy tiếng gọi của Nghiên Ca, khuôn mặt trắng
nõn, mũm mĩm của Sơ Bảo quay sang, vô cùng vui vẻ từ trong lòng Yến Thất chạy đến, vừa chạy vừa la to: “Mẹ, mẹ
về rồi!”
Bây giờ đã gần một giờ chiều, Nghiên Ca ngồi xổm xuống ôm lấy Sơ Bảo, thơm bé một cái.
Đôi mắt to tròn sáng ngời của Sơ Bảo đầy nét tinh ranh, cậu bé ôm lấy Nghiên Ca, chu miệng thơm lại lên mặt cô:
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con cứ nghĩ mẹ lại bỏ con ở lại rồi cơ!” Nghe vậy, Nghiên Ca ôm lấy cậu bé, đầy áy náy nói:
“Mẹ và… ông trẻ có chút việc bận nên tạm thời ra ngoài thôi!” “Vâng!” Sơ Bảo đáp lại, sau đó cậu bé nhìn Lục Lăng
Nghiệp từ bả vai cô, toét miệng cười để lộ mấy cái răng sữa trắng tinh, cất tiếng gọi giòn giã: “Ông trẻ..”
Chú Út rất buồn bực!
Mẹ nó, đây là con trai của anh!
Lục Lăng Nghiệp đứng đó không nói một lời chỉ dang hai tay ra với Sơ Bảo.
Sơ Bảo nở nụ cười, thân thể nhỏ bé mềm mại lập tức nhào vào lòng anh.


“Có nhớ chủ không?”
Lục Lăng Nghiệp nặng nắng Sơ Bảo, khoé môi nở nụ cười ấm áp dịu dàng.
Sơ Bảo được anh bế thì cười khanh khánh: “Ông trẻ, chủ Cổ bảo ông trẻ và mẹ có rất nhiều việc quan trọng phải làm, còn bảo hai
người phải rất muộn mới trở về. Ban đầu con nghĩ nếu như hôm nay hai người vẫn không quay về, vậy thì con chỉ nhớ ông một chút
thôi. Nhưng mà hai người về rồi, vậy nên con… chút.”


Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt tinh ranh của Sơ Bảo sáng lên, miệng nhỏ mềm mại chu lên, thơm “chụt” một cái lên gò má lạnh
lùng, nghiêm nghị của Lục Lăng Nghiệp.