Thiên Đường Có Em

Chương 250




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Không biết Lục Lăng Nghiệp đang ngồi cạnh cửa sổ đã đi đến trước chiếc bàn vuông ở chính giữa phòng khách từ
lúc nào. Anh vẫn 3mím chặt môi không nói năng gì, cả người như nhuốm mùi thuốc lá. Cố Hân Minh ngẩng đầu
nhìn anh, không hiểu: “Lục lão đại?”
“Điều tra tiếp đi, có tin tức gì thì báo cho tôi.”
Nói xong, Lục Lăng Nghiệp quay người rời khỏi biệt thự.
9
Cố Hân Minh và Yến Thất quay lại nhìn nhau, cả hai người bị dọa đến sửng sốt, “Đệch! Cậu ấy đi đâu thế? Chắc
không phải ng3hĩ quẩn gì chứ?” Yến Thất ngạc nhiên, há hốc miệng nhìn anh nghiêng người lên chiếc xe ngoài cửa,
nháy mắt đã lái xe phóng vút 8đi không còn nhìn thấy bóng dáng. “Chắc tại vì em nói nhiều nên cậu ấy thấy phiến
quá mới lái xe ra ngoài cho thoáng rồi.” “Cố Hân Minh, anh cố tình gây sự đúng không?”
“Được rồi, được rồi! Bà cô ơi, anh không dám chọc giận em nữa. Em mau lại đây xem đi này, đây là những hình
ảnh Mạc Tranh gửi về đấy.”
***
Trên xe, một tay Lục Lăng Nghiệp đặt trên vô lăng, một tay anh cầm lấy điện thoại mở màn hình gọi bấm vào một
dãy số rồi kế bên tai nghe máy. Đầu dây bên kia được kết nối, giọng nói anh lạnh lùng cất lên: “Thiết Lang, số hiệu
003.”
Dứt lời, trong điện thoại chỉ còn truyền đến tiếng “tít” thật dài. Chưa đến ba giây, một giọng nói cực trầm mang
theo vẻ kinh ngạc vang lên: “Thiết Lang?”
“Ừ Năm phút sau mở cửa!”
Điện thoại bị ngắt tín hiệu đột ngột, màn hình lại một lần nữa quay về trang lịch sử cuộc gọi, nhưng kỳ lạ là lại
không có lịch sử cuộc gọi vừa rồi. Cuộc gọi cho dãy một dãy số bí mật dường như đang mở ra câu chuyện cũ đã
phủ bụi nhiều năm trước.
Lục Lăng Nghiệp lái xe dọc theo trục đường chính từ Châteauroux đến Le Marais nước Paris. Mặc dù đã quá mười
hai giờ đêm, những nơi đây vẫn rực rỡ trong ánh đèn sáng chói và tiếng người huyên náo.
Anh đỗ xe ở bên đường, vẫn dáng người thẳng tắp kiêu ngạo đi đến một quán bar lấp lánh đèn thủy tinh. Vừa bước
vào quán, anh đã đi thẳng vào một gian phòng riêng ở trong cùng. Dọc đường đi anh gặp không biết bao nhiêu
những cô gái Pháp xinh đẹp, tay cầm ly rượu muốn làm quen nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng, sắc lẹm của anh dọa
sợ không dám bước lên trước.


Phòng riêng chỉ bày biện đơn giản, một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn thấp, không có một bóng người.
Giây phút anh đóng cánh cửa, chiếc bàn thấp trước ghế sofa phát ra âm thanh ken két.
Khóa cửa ở cánh cửa sau lưng anh tự động vào chốt, chiếc bàn thấp không ngừng lún xuống cho đến khi căn phòng
riêng lộ ra một cửa đường hầm đen ngòm chỉ vừa một người đi vào. Lục Lăng Nghiệp không hề do dự đi về phía
đường hầm, nghiêng người đi xuống bậc cầu thang phía dưới.
Đợi bóng anh hoàn toàn khuất sau đường hầm, chiếc bàn thấp lại nâng lên, khóa cửa cũng tự động mở ra, căn
phòng khôi phục lại nguyên trạng.
Đội đặc chủng binh Thiết Lang chính là tổ chức gián điệp ngầm ở nước Pháp.
Lục Lăng Nghiệp quen đường đi xuống cầu thang, khi anh bước tới bậc thang cuối cùng, một chàng trai trẻ với đôi
chân bỏ bột đang ngồi xe lăn ngạc nhiên, hỏi: “Lục lão đại? Ôi mẹ ơi, có phải em bị hoa mắt không đây?”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn cậu ấy, lại quay qua đánh giá trung tâm chỉ huy ngầm ẩn giấu dưới quán bar, nhíu mày:
“Hồi phục cũng ổn đấy!” “Lục lão đại, anh nghiêm túc không đấy? Cái chân này của em đã hơn tháng nay rồi vẫn
cứ vậy.”
“Ba tháng nữa là ổn cả thôi.”
Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng mày trả lời. Chàng trai trẻ ngồi xe lăn lập tức ngoác miệng kêu to: “Lục lão đại, anh
còn thế nữa là em gọi người đấy nhé!”
“Thiết Thủ đầu?” Anh lạnh lùng hỏi.
Chàng trai nhất cằm về phía phòng làm việc trong cùng của trung tâm chỉ huy, trả lời: “Ở trong kia ạ.”
Nhìn Lục Lăng Nghiệp bước dài đi qua, chàng trai trẻ ngồi xe lăn tặc lưỡi cảm thán: “Mình còn tưởng cả đời này
không còn được nhìn thấy Lục lão đại xuất hiện ở đây nữa.” Cậu ấy tự lẩm bẩm trong miệng nhưng mấy cậu trai
khác ngồi trước máy tính bên cạnh nghe vậy thì lập tức quay lại hỏi: “Lãnh Tử, anh ấy là ai? Đệch, em nhìn anh ấy
thần thái lắm.” “Đúng đấy, đúng đấy. Sao em thấy anh ta quen lắm? Chắc không phải là lính chúng ta đặc biệt gọi
nhập ngũ đấy chứ?” “Mấy cậu cút con mẹ nó đi!” Chàng trai ngồi xe lăn cũng chính là Lãnh Tử quát lên.
Cậu ấy chính là Lãnh Tiêu Dương – em trai của Thị trưởng thành phố – Lãnh Mục Dương, trong một lần tác chiến bí
mật, cậu ấy bị trúng ba phát đạn khiến cho xương bị gãy thành nhiều đoạn, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng
về.


Lãnh Tiêu Dương nhìn mấy cậu lính mới bên cạnh, hừ lạnh: “Nếu không nói thì mấy thẳng nhãi các cậu lại thèm ăn đòn đấy. Lục lão
đại, anh ấy là Lục lão đại! Anh ấy chính là chiến thần bất bại của đội đặc chủng binh Thiết Lang. Mắt các cấu mù hết cả rồi hay sao
mà còn không biết cả Lục lão đại.”
Mấy cậu lính mới rụt cổ, vẻ mặt sùng bái: “Lãnh Tử, anh ấy… chắc không phải Thiết Lang 003 đã bắt giữ được ông trùm ma túy ở
Chiến dịch Biên giới đấy chứ?”
“Chẳng thế thì sao! Các cậu tự xem lại số của mình đi, đã xếp đến hơn một nghìn rồi. Lục lão đại nhà chúng tôi là Thiết Lang 003
đấy!”


“Trời ạ!” Có người ôm ngực kích động: “Thần linh ơi! Không ngờ tôi mới đến có nửa năm đã gặp được Thiết Lang 003 rồi.” Lãnh Tử
nhìn về phía phòng làm việc, ánh mắt xa xăm, lầm bẩm: “Cũng coi như các cậu may mắn, Lục lão đại đã giải ngũ từ rất lâu, rất lâu
rồi.”