Thiên Đường Có Em

Chương 240




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chuyện xảy ra quá đột ngột, Nghiên Ca hoàn toàn không thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này. Cô đứng yên tại chỗ,
nước mắt rơi như mưa, bóng tối trước3 mắt như đang bủa vây lấy cô, làm cô mấy lần còn tưởng mình đang mơ.
“Vì sao… Lục Lăng Nghiệp, chủ Út… Vì sao lại là anh chứ!”
1Nghiên Ca nhìn người đứng trước mặt mình, anh vẫn kiêu ngạo và hoàn mỹ như vậy.
Hai mắt cô đẫm lệ, lắc đầu không ngừng hỏi: “Anh đã biết từ9 trước rồi đúng không? Tại sao lại như vậy, đổi thành
người khác không được sao? Thật ra anh đang lừa em, đúng không?” Nói đến đây, Nghiên Ca giống3 như người
sắp chết đuối bỗng bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy.
Cô đứng trước mặt Lục Lăng Nghiệp, ngửa đầu khóc nức nở, sau đó lại cổ nở8 một nụ cười méo xệch: “Chú Út, anh
lừa em, đúng không?”
Cô cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng trước mặt Lục Lăng Nghiệp.
Anh cho rằng chuyện này không khó giải quyết, nhưng lúc này nhìn thấy Nghiên Ca sụp đổ thì phát hiện mình đã
sai rồi. Vết thương năm năm trước của cô lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, nhưng khi đó bị thuốc
khống chế, anh cũng khó mở miệng trả lời.
Lục Lăng Nghiệp mím chặt môi đến trắng bệch, anh giơ tay muốn đè bả vai cô lại, cô lại đột nhiên đẩy ra.
Nghiên Ca lắc đầu, nước mặt chảy xuôi xuống cằm: “Lục Lăng Nghiệp…”
Cô nghẹn ngào gọi tên anh, đến cuối cùng lại nói không nên lời.
Nghiên Ca bụm mặt, khóc nức nở, bả vai co lại, lòng đau như cắt.
Cô khóc đến đúng không vững, nên dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, bật khóc nức nở.
Khóc Vì năm năm che giấu, cũng vì sự đau khổ suốt năm năm qua.
Lục Lăng Nghiệp nặng nề đi tới trước mặt cô, đôi mắt luôn sắc bén thoáng lóe lên tia u tối, phức tạp.
Cánh mũi phập phồng, anh ngồi xuống đưa tay ra xoa đầu Nghiên Ca: “Xin lỗi em!”
Anh thì thầm bên tai cô, lời nói chứa đầy thâm tình và day dứt.
Không ai nhìn thấy tình cảm sâu đậm và sự tự trách vô hạn trong đôi mắt đỏ ngầu của Lục Lăng Nghiệp trong căn


phòng tối tăm này.
Nghiên Ca hơi nhún vai, sự đụng chạm ấm áp trên đỉnh đầu lại kích thích cô.
Cô ngẩng đầu lên, hất tay anh ra: “Đừng động vào tôi!”
Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, nỗi đau trong lòng đã tan bớt, cô cắn răng, trừng mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp, bàn
tay đang run rẩy bỗng giơ lên, lúc bàn tay sắp đánh vào mặt anh thì đột nhiên lại khựng lại.
Nghiên Ca không xuống tay được, cô cắn răng nắm chặt tay, cuối cùng đập mạnh vào vai anh. Cô dùng hết sức lực
làm Lục Lăng Nghiệp đang ngồi xổm cũng ngã xuống đất.
Nghiên Ca đứng dậy chạy đi, lảo đảo chạy ra khỏi căn phòng làm cô không thể hít thở này.
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp đỏ ngầu, anh đẩm một củ thật mạnh xuống nền đá cẩm thạch, máu tươi văng ra mà anh
cũng không thèm để ý.
Anh đứng dậy đuổi theo Nghiên Ca, nhưng cô đã chạy đến chiếc xe dừng ở ven đường ngoài cửa, đóng cửa ‘Bịchỉ
một tiếng.
ở cửa biệt thự, vẻ mặt Cố Hân Minh âm u kéo cánh tay anh lại: “Lục lão đại, đừng đuổi theo. Cho cô ấy chút thời
gian!” Lục Lăng Nghiệp nghiến chặt răng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Anh nhìn chiếc Bentley đang đỗ ngoài cửa một lúc, sau đó khẽ gật đầu, chiếc xe như một luồng sáng xẹt qua trước
mắt.
Cố Hân Minh lập tức thở dài: “Lục lão đại, Nghiên Ca như vậy cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao chuyện năm đó
cũng đã tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cô ấy, cho cô ấy chút thời gian, cô ấy chấp nhận được sự thật rồi thì sẽ
không như vậy nữa.”
Anh ta an ủi Lục Lăng Nghiệp, nhưng thật ra trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
Mặc dù vừa nãy anh ta không tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Nghiên Ca, nhưng khi cô chạy đi, anh ta chưa bao
giờ thấy cô có vẻ mặt như vậy. Trong ấn tượng của anh ca, Cố Nghiên Ca rất kiên cường, lần này chỉ sợ là đã chịu
đả kích quá lớn.
Lục Lăng Nghiệp nhìn anh ta, không nói gì, xoay người vào biệt thự
Cổ Hân Minh đi phía sau, vừa đi hai bước đã phát hiện có vết máu trên mặt đất.
Anh ta giật mình, nhìn thấy mu bàn tay đầy máu tươi của anh thì lập tức nói: “Lục lão đại, cậu không cần tay nữa
à? Tôi băng.”
“Đừng đi theo!”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng xoay người đi lên cầu thang. Cố Hân Mình giật mình đứng đó, đi không được mà ở lại
cũng không xong!


Chuyện tình cảm này đúng là phiên muốn chết!
Kể ra thì anh ta vẫn thích con mèo rừng nhỏ kia hơn, sau quá trình thuần hóa mới có cảm giác thành tựu!
***
Trên xe, Yến Thất vô cùng kinh ngạc!


Cô ấy thấy Nghiên Ca chạy ra từ trong biệt thự, trên mặt đầm đìa nước mắt, mở cửa cửa xe lão đảo ngồi vào, sau đó khàn giọng nói:
“Lái xe, lái xe đi.”
Đêm đã về khuya, xe chạy trên con đường vắng lặng, Yến Thất thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Nghiên Ca.
Nghiên Ca khóc đến khàn giọng, ngồi im trên ghế phụ nức nở, khiến cô ấy đau lòng muốn chết.
“Nghiên Ca thân yêu, hai người cãi nhau à?”