Thiên Đường Có Em

Chương 217




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hai ngày sau đó, Nghiên Ca thật sự không gặp lại Lục Lăng Nghiệp.
Khu mới ven vịnh là một dự án béo bở, nên chắc hẳn lần nà3y sẽ có không ít công ty tham gia đấu thầu.
Mặc dù chú Út không có ở đây, nhưng Yến Thất cả ngày vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiệ1n bên cạnh cô.
Chỉ cần cô có ý định ra ngoài cùng Lục Thiếu Nhiên, Yến Thất sẽ lao ngay vào ghế lái, ung dung làm một tài 9xế
đúng tiêu chuẩn và kiêm luôn có chức vệ sĩ. Điều này khiến Lục Thiếu Nhiên hết sức đau khổ.
Anh ấy muốn đi dạo phố cùng3 Nghiên Ca, sẵn tiện mua quà cho Sơ Bảo, kết quả Yến Thất cứ liên tục cố ý xuất
hiện trước mặt hai người họ, vô cùng chướng mắt! <8br>
Ngày hôm nay đã là ngày hai mươi chín. Lục Thiếu Nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành để mặc cho Yến Thắt lái
xe còn Nghiên Ca và anh ấy thì ngồi ở hàng ghế sau.
Chiếc xe màu bạc không khởi động được, may mà trong nhà vẫn còn một chiếc SUV tầm thường.
Nội thất bên trong chiếc xe này tất nhiên là không thể so sánh với chiếc siêu xe của họ.
Suốt cả đường đi, Lục Thiếu Nhiên bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, không ngừng trợn mắt trùng sau đầu Yến
Thất.
Có cô ấy ở đây, có vài chuyện anh không tiện nói ra. Dù sao thì chuyện của Sơ Bảo cũng chỉ có mình anh biết.
Đây là bí mật của Nghiên Ca, cho dù bình thường anh hay ra vẻ không đúng đắn, nhưng cũng sẽ không tùy tiện tiết
lộ chuyện này.
Lục Thiếu Nhiên tức nghẹn trong lòng, Nghiên Ca nhìn tính tình trẻ con của anh thì vô cùng buồn cười, cô không
nhịn được nói với Yến Thất: “Yến Thất, lát nữa chị với Thiếu Nhiên vào trung tâm mua sắm, sẵn tiện gặp một
người bạn. Em ở trong xe chờ là được rồi. Hôm nay trời nóng nực, em cũng không cần vất vả đi theo đầu.”
Yến Thất nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Đi dạo trung tâm thương mại thì có gì mà vất vả đầu. Hai người cứ việc
gặp bạn, em im lặng đứng ở bên cạnh thì đâu có vấn đề gì đâu ạ!”
Nghiên Ca nghẹn họng, còn đang nghĩ nên giải thích thế nào thì Lục Thiếu Nhiên đã nổi giận đùng đùng nói: “Này,
chị đại à! Em vẫn không hiểu hả! Anh cùng vợ đi dạo phố, em lại cứ thích làm kỳ đà cản mũi làm gì!
“Thiếu Nhiên!”
Nghiên Ca khẽ gọi tên anh, cô vừa không biết phải làm sao vừa thấy buồn cười. Yến Thất giễu cợt: “Xi! Em thích
Nghiên Ca đấy, được không hả! Còn anh ấy à, anh muốn em đi theo em cũng chẳng thèm đâu!” “Yến Thất… chị xin


đấy!” Nghiên Ca biết Yến Thất đi theo cô và Nghiên Ca mọi lúc mọi nơi như vậy là để giám sát hai người giúp chú
Út. Cô cũng cảm thấy làm vậy thật sự rất không cần thiết.
Lục Thiếu Nhiên si mê điên đảo vì Quý Thần, anh ấy đã sớm “cong” lâu rồi, không thể bẻ thẳng lại được nữa.


Chủ Út cũng thật là, ngay cả cháu mình mà cũng không yên tâm! Được rồi được rồi! Không đi theo hai người nữa là được chứ gì!
Chị à, em lớn như vậy rồi, ghét nhất chính là đi dạo phố! Em đi thì đi thôi chứ chẳng vui vẻ gì đâu.” Yến Thất không chối từ được lời
năn ni của Nghiên Ca, cuối cùng phải xuống nước. Hai hàng này đang nhíu chặt của Lục Thiếu Nhiên giãn ra, anh ấy lầm bầm: “Nếu
em không muốn thì cũng đâu có ai bắt em đi.”
Hai người không ngừng cãi qua cãi lại trên xe, cuối cùng, xe dùng lại ở trung tâm thương mại Yến Toa, Yến Thất vẫn ngồi bất động
trên xe, xua xua tay với hai người họ: “Mau đi đi, em ở đây sho hai người quay lai.”
“Yến Thất, càm ơn em!”
Lúc sắp xuống xe, Nghiên Ca với qua lưng ghế, vỗ vai Yến Thất.