Thiên Đường Có Em

Chương 207




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca lại càng cúi đầu thấp hơn nữa. Lục Thiếu Nhiên, anh đúng là đồ tai họa!
Chưa ngồi được mười phút, thím Trường đ3ã đi vào nhắc: “Ông chủ, lái xe đã đợi ngoài cửa rồi.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Ừ Thiếu Nhiên, cháu đi ra trước đi, ông có m1ấy lời muốn dặn dò Nghiên Ca.”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày: “Ông nội, có chuyện gì mà không nói trước mặt cháu được?”
<9br>“Thằng nhóc này, ông không nói nổi cháu nữa rồi à?”
Lục Thiếu Nhiên không giống với Lục Lăng Nghiệp, anh ấy vừa bị ôn3g cụ Lục quát một câu đã rụt cổ, lắp bắp:
“Cháu ra ngoài là được chứ gì, ông quát gì chứ… Bố mẹ ơi, con đi trước đây, bố mẹ đừ8ng nhớ con quá nhé!”
Khóe mắt Lệ Uyển ửng đỏ nhìn theo bước chân Lục Thiếu Nhiên đi ra ngoài.
Đứa nhỏ này vẫn luôn khiến cho bà ta phải lo lắng.
Sau khi Lục Thiếu Nhiên đi rồi, ông cụ Lục liếc mắt ra hiệu, Lục Tử Vinh biết ý đưa Lê Uyển lên tầng hai.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Lục và Nghiên Ca.
Cô chỉ biết cúi đầu, mím chặt môi đợi ông cụ Lục lên tiếng.
Giây lát sau, tiếng thở dài vang lên, ông cụ nhìn Nghiên Ca chăm chú: “Nghiên Ca, cháu có biết ông muốn nói gì
không?”
Nghiên Ca giật mình nhìn ông cụ, cô nhận ra ánh mắt tinh tường từng trải của ông, nghĩ ngợi một lát mới lắc đầu:
“Ông nội, ông… cứ nói thẳng đi ạ.”
“Haiz!” Ông cụ Lục lại thở dài: “Con bé này, cháu còn nhớ những lời lần trước ông nói với cháu không? Lần này để
cháu phải theo Thiếu Nhiên đến thành phố B đúng là thiệt cho cháu rồi. Nhưng cháu cũng biết đấy, gần đây những
chuyện của cháu… Ông cũng không nói nhiều nữa, ông nội hy vọng cháu tự giải quyết cho tốt. Một số chuyện phải
có chừng mực, như thể mới tốt cho tất cả mọi người.”
Có thể nói, những lời nói này của ông cụ Lục đang có ý cảnh cáo, ông cụ Lục lại dùng giọng điệu âm trầm nói ra
càng khiến cho Nghiên Ca không dám phản bác lại.
Những điều ông cụ nói đều là sự thật, cũng đã đồng thời xác nhận chuyện ông cụ nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và
chú Út.


Nghiên Ca trầm mặc gật đầu, trong lòng vô cùng buồn phiền: “Ông nội, cháu biết rồi ạ.“.


“Ù, cháu ngoan lắm. Ông nội vẫn luôn coi cháu như con cháu trong nhà. Ở nhà này chúng ta là người một nhà, lần này đến thành phố
B rồi, ông cũng hy vọng quan hệ của cháu và Thiếu Nhiên càng thêm gắn bó. Ngày tháng quá trầm lặng rồi, cũng đến lúc gia đình nên
có thêm thành viên cho vui vė.”
Trong lòng Nghiên Ca rất nặng về, nhất thời cô như không thể thở nổi.
Đối mặt với dáng vẻ đầy mong chờ ấy của ông cụ Lục, Nghiên Ca muốn nói lại chẳng biết nói gì. “Ông nội, vậy cháu… xin phép đi
ạ.” “Ừ, nhớ lời ông nói đấy.”


Nghiên Ca buồn bã bước từng bước rời khỏi nhà họ Lục. Ánh mắt ông cụ Lục vẫn chằm chằm bóng lưng cô, cô thậm chí còn không
có cả dũng khí quay lại, chi biết cúi đầu bước ra khỏi cửa.