Thiên Đường Có Em

Chương 198




Nghiên Ca mím chặt môi, cả người căng cứng. Lục Lăng Nghiệp lại áp lên người cô, khóe miệng của anh nhếch lên
mang theo ý trêu chọc: “Em sợ rồi3?”
“Hơ, hơ! Sao… sao có thể!”
Nghiên Ca vẫn cố tỏ vẻ không sợ hãi, mặc dù rõ ràng cô chỉ muốn chui ngay vào trong bức tường 1này thôi. Cô
không ngừng lùi về sau muốn tránh khỏi sự khống chế của Lục Lăng Nghiệp, nhưng miệng lại vẫn cố sống cổ chết
không chịu thừa nhận9.
“Thế… em thử xem?”
Phong thái cao ngạo của Lục Lăng Nghiệp lại thêm chút đùa giỡn, anh ôm chặt Nghiên Ca vào lòng mình, án3h mắt
dịu dàng vô hạn.
Khuôn mặt anh cúi xuống chạm nhẹ chóp mũi lên chóp mũi cô, hơi thở hai người đan xen quấn quýt khiến không
gian8 xung quanh bỗng chốc trở nên mập mờ. Nghiên Ca không nhịn được nữa, hạ thấp giọng: “Chú Út, anh đừng
đùa nữa. Đây là bệnh viện!” “Có sao đầu nào?”
Đôi mày kiếm của anh nhưởng cao như đang tỏ rõ tâm trạng của chủ nhân rất tốt.
Đặc biệt là khi đôi môi mỏng của anh mấp máy, vừa hay chạm vào khóe môi Nghiên Ca, sự đụng chạm ấy khiến cả
người cô run rẩy.
“Chú Út.” Nghiên Ca không chạy trốn được sự khống chế của anh, cô chỉ biết ngẩng khuôn mặt đáng thương lên
nhìn anh.
Lục Lăng Nghiệp vẫn luôn không cưỡng lại được biểu cảm này của Nghiên Ca.
Anh vươn tay đỡ lấy gáy cô, hung hăng nói: “Nếu đã không dám, lần sau em đừng có đùa với lửa nữa!”
Nghiên Ca mở to mắt nhìn anh, trong lòng lại thấy nghèn nghẹn.
Cô đùa với lửa… lúc nào chứ?
“Lão đại, làm xong… Ấy chà, hai người có cần phải như thế không? Đây là bệnh viện đấy, đến đâu cũng rải ‘cơm
chó’ ra được. Vừa vừa phai phải thôi nha.” Yến Thất nghiêng người dựa vào bức tường trong hành lang, cất tiếng
trêu chọc Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca.
Nghe vậy Nghiên Ca vội vàng đẩy anh ra khuôn mặt cô đỏ bừng như mặt trời buổi hoàng hôn


Nhưng trái với sự căng thẳng của Nghiên Ca, chú Út lại vô cùng bình tĩnh. Anh lạnh lùng hơi nheo mắt lại, hỏi:
“Giải quyết xong rồi?”
Yến Thất vẫy máy ghi âm trong tay, trả lời: “Chứng cứ đây rồi! Em mà đã ra tay chỉ có gạo xay ra cảm!”
“Đi thôi!”
Lục Lăng Nghiệp kéo theo Nghiên Ca, nghênh ngang theo đường cũ quay về. Giữa chừng, Nghiên Ca tìm cơ hội
nghiêng đến gần Yến Thất, hỏi dò: “Tiểu Thất, người đàn ông kia sao rồi?”
Yến Thất nhíu nhíu lông mày: “Sợ chạy mất rồi ạ!”
Sau khi đám người Nghiên Ca lên xe rời khỏi bệnh viện, trong một gian phòng làm việc ở tầng một, Viện tưởng Tân
đang nhìn trộm theo đuôi xe mà nặng nề thở phào. “Viện trưởng, chuyện này…?”.
“Được rồi, Chủ nhiệm Lưu, chẳng phải tôi nói với bà rồi ư, sao bà lại có thể làm việc hồ đồ như thế! Lục Lăng
Nghiệp là ai cơ chứ? Bà lại dám chọc giận cậu ta. Cũng may mà bà còn tỉnh táo nói thật, nếu không những chứng cứ
nhận đút lót kia mà bị lộ ra ngoài thì bà cũng thân bại danh liệt.”
Viện trưởng nhỏ trầm giọng trách móc Chủ nhiệm Lưu. “Viện trưởng, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Viện trưởng Tân nheo mắt nhìn bà ta: “Không phải là cẩn thận mà phải cực kỳ cẩn thận. Nếu chẳng may chuyện
này bị đồn thổi ra ngoài sẽ khiến cho bệnh viện của chúng ta mất hết danh tiếng. Bà nhớ viết một bản tường trình
để trình bày về việc sản phụ sẩy thai kia muốn mua chuộc bà đi.”
“Vâng, Viện trưởng.”
Viện trưởng Tân nhắc nhở hết mọi chuyện cũng rời khỏi phòng làm việc. Chủ nhiệm Lưu đứng yên tại chỗ, trầm tư
rất lâu.
Bà ta cầm một tấm thẻ ngân hàng ảnh vàng từ trong túi áo blouse trắng ra xem, lát sau bà ta bước qua hành lang dài
tới phòng bệnh nhân.
***
Nghiên Ca ngồi vào xe của Lục Lăng Nghiệp, cô vốn còn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Những chiếc xe vừa rẽ vào đầu đường đã dừng lại trước cổng một căn nhà kiểu Tây cổ xưa.
Giản Nghiêm lái chiếc GL8 cũng dừng lại ở đó, cậu ta bước xuống xe, chậc lưỡi trầm trồ: “Mạc Tranh, đây là nhà
cậu sao?”
Mạc Tranh gật đầu: “Ừ Đừng chê nhé, chỉ hơi cũ kỹ một chút thôi!”


Giản Nghiêm lập tức nghiêm mặt, trừng mắt: “Cậu cố tình làm thế đúng không? Cậu ở trong biệt thự kiểu Tây thấy này còn bảo tôi là
đừng chế nó cũ kỹ? Trời! Mẹ nó chứ, tôi đi theo đại ca bao lâu nay đến căn hộ cao cấp còn chưa mua nổi, anh ấy còn chốc chốc lại
đòi trừ lương tối. Chênh lệch đãi ngộ sao mà khiến người ta chua xót thế?”
Mạc Tranh nhìn Giản Nghiêm như đang nhìn đứa ngốc, nói: “Đây là căn nhà tổ tiên truyền lại cho tôi. Cậu có mù không đấy, không
nhìn thấy đây là căn nhà duy nhất chưa bị giải tòa ở đây à?” Sau khi nghe lời giải thích của Mạc Tranh, không chi có Giản Nghiêm
mà ngay cả Nghiên Ca cũng ngước mắt nhìn ngó xung quank. Quả đúng như lời Mạc Tranh nói, xung quanh đây đều đã bị biến thành
vành đai xanh, còn có mạng lưới giao thông dày đặc, duy nhất chỉ còn giữ lại căn nhà kiểu Tây ở khu vực ngã ba đường này. Giản
Nghiêm ngượng ngùng cười: “Cậu giỏi lắm!”
“Mời Tổng Giám đốc vào nhà, khoảng nửa tiếng đồng hồ là xong thôi.”
Thái độ của Mạc Tranh rất cung kính, nếu so với Giản Nghiêm, anh ta có vẻ là bình tĩnh, chững chạc hơn.