Thiên Đường Có Em

Chương 149




“Hả?”


Nghiên Ca nhìn theo ánh mắt Yến Thất, thấy gương mặt anh tuấn không thay đổi của Lục Lăng Nghiệp, cô lập tức
dở khóc dở cười: “Chú Út3, tại sao chú lại không cho Yến Thất vào nhà?”


Lục Lăng Nghiệp dùng vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn Nghiên Ca: “Nói nhiều quá.”


Nói xo1ng, anh đi thẳng về phía thang máy, Yến Thất đứng phía sau gào thét oang oang: “Em nói nhiều bao giờ?


Rõ ràng em theo trường phái lạnh lùng cơ mà?9” Nghiên Ca cười, khoác tay Yến Thất: “Được rồi, đi thôi.”


Ba người vào thang máy, lên đến tầng ba mươi hai.


Sau ba ngày nghỉ ngơi3, vết thương của Nghiên Ca đã khá hơn nhiều.


Lục Lăng Nghiệp vừa vào phòng làm việc được một lát thì điện thoại lại reo lên, chưa kịp lên 8tiếng đã nghe thấy
giọng Tư Duệ truyền tới từ đầu dây bên kia: “Lục lão đại, chuyện anh bảo em điều tra đã có chút manh mối rồi.”


“Có chuyện gì?” Tư Duệ trầm mặc một lát: “Để em đến chỗ anh. Chuyện này em vất vả lắm mới điều tra ra được
đấy.”


“Được.”


***


Ba mươi phút sau, Tư Duệ đến đúng hẹn.


Anh ta đứng trước bàn làm việc của Nghiên Ca trêu đùa mấy câu, sau đó đi thẳng vào văn phòng của Lục Lăng
Nghiệp.


Tư Duệ cầm túi hồ sơ trong tay, vừa đóng cửa lại thì nét mặt vui vẻ cũng vụt tắt: “Lục lão đại, anh xem qua thứ này
đi.”


Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn anh ta một cái rồi mở túi hồ sơ lấy văn kiện bên trong ra. Anh nhìn lướt qua thật nhanh,
nét mặt trở nên đầy nguy hiểm: “Thì ra là thế.”


“Lục lão đại, nếu như nói chuyện này trùng hợp cùng hợp lí, nói cố ý cũng có khả năng đấy. Dù sao thì chuyện xảy
ra ở Hải Thiên Nhất Hào hôm đó chắc chắn có liên quan đến bọn chúng.” Đôi mắt u ám của Lục Lăng Nghiệp
thoáng lóe lên sự lạnh lùng: “Gần đây Hoàng Nguyệt Tuân đang làm gì?” Tư Duệ bắt tréo chân ngồi trên ghế sô
pha, vuốt tóc: “Nghe nói đang tiếp quản Tập đoàn Công nghiệp quân sự. Lần trước gây ra vụ tai tiếng lớn như vậy,
hẳn là không sống nổi trong quân đội nữa nên chạy về công ty nhà mình kiểm ăn.”


“Phế vật.”


Lục Lăng Nghiệp khinh bỉ hừ lạnh, liếc nhìn tài liệu trong tay lần nữa. Chiếc cắm kiến nghị hơi động, đôi môi mỏng
nhếch lên: “Gần đây nhà họ Hoàng tham vọng không nhỏ, cũng đã đến lúc để họ nếm mùi đau khổ rồi.”


“Lục lão đại, anh định làm gì? Em nghe nói dạo này ông cụ Hoàng bắt đầu giục cưới rồi đấy.”


Nghe vậy, khuôn máy lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhíu lại: “Nghe ai nói?”


“Anh không biết sao? Bây giờ, Hoàng An Kỳ gặp ai cũng nói cô ta sắp kết hôn với anh, đã thế còn bắt đầu đi khắp
nơi chọn áo cưới rồi. Lục lão đại, không phải em ý kiến gì đâu, em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Có kết hôn hay không
thì cũng đừng để nhà bọn họ đi rêu rao khắp nơi như vậy chứ ạ?”


“Đôi khi rêu rao như thế lại là chuyện tốt.”


Tư Duệ nhìn vẻ mặt thần bí của Lục Lăng Nghiệp, đột nhiên không kịp phản ứng: “Dạ? Như vậy là sao ạ?” “Trèo
càng cao thì ngã càng đau thôi.”


Nghe xong, Tư Duệ đột nhiên tỉnh ngộ. Anh ta nhìn về phía ngón tay của Lục Lăng Nghiệp: “Anh muốn cho Hoàng


An Kỳ và Hoàng Nguyệt Tuân chết cùng lúc à?”


“Chết cũng không có gì đáng tiếc. Dảm ra tay với Nghiên Ca thì nên sớm biết sẽ có ngày này.”


Tư Duệ toát mồ hôi.


Lục lão đại của anh ta từng là một Lục Tam gia anh minh lỗi lạc, cuối cùng bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà bắt
đầu bước vào con đường đối vợ lên đầu rồi.


“Được rồi, lần trước bảo cậu đi điều tra vợ Bí thư thành ủy, đã có tin tức gì chưa?”


Lục Lăng Nghiệp vứt tập tài liệu trên tay vào máy hủy tài liệu, thuận tiện hỏi một câu. “Chuyện này… Lục lão đại,
không phải em không tra ra. Thật ra em đang định nói cho anh biết, nếu không phải lần này điều tra thì sợ rằng rất
khó có người phát hiện ra điểm đáng ngờ của vợ Bí thư thành ủy.”


Tư Duệ vừa nói, sắc mặt vừa trở nên rất khó coi. Anh ta đặt chân xuống, ngồi trên ghế sô pha dần dịch lại gần
người Lục Lăng Nghiệp: “Lục lão đại, em…”


“Cách xa tôi ra một chút.”


Lục Lăng Nghiệp ngồi bên cạnh anh ta, ánh mắt đột nhiên lạnh bằng khiển Tư Duệ vô cùng oan ức.


Cơ thể anh ta lùi về phía sau, lại nói đầy thần bí: “Lục lão đại, em nói anh nghe, tất cả tư liệu về vợ Bí thư thành ủy mà em điều tra được chỉ có tám năm gần đây. Còn trước kia thì hoàn toàn không có gì.”


Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp tối lại: “Chỉ có tám năm?”


Tư Duệ gật đầu: “Đúng vậy. Tư liệu tám năm gần đây, bao gồm cả những hoạt động tham dự cùng Bí thư thành ủy đều được ghi lại. Nhưng tư liệu về tám năm trước của bà ta thì hoàn toàn trắng xóa. Em còn đặc biệt cho người điều tra những hình như tám năm trước, vợ Bí thư thành ủy bỗng khỏi bệnh nan y, Bí thư đề phòng người khác điều tra nên đã xóa toàn bộ mọi thông tin có liên quan đến bà ta đi rồi. Ngay cả hồ sơ cá nhân em cũng xem rồi, cũng chỉ có thông tin bắt đầu từ tám năm trước ạ.”


Nghe xong câu trả lời này, đôi mắt Lục Lăng Nghiệp càng thêm u tối. Nếu không có nguyên nhân gì thì tại sao phải xóa toàn bộ quá khứ của một người đi như thế.