Thiên Đường Có Em

Chương 137




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138962.png

Lục Lăng Nghiệp quát lớn, khiến người quản lý sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn.


Mę oi!


Không lẽ là động vào xã hội đen rồi ư? Sao tự dưng lại đạp tung cửa rồi bắt người đi thế này.


Lục Lăng Nghiệp đi tới chiếc ghế sofa, nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nghiên Ca, ánh mắt hung dữ như thể muốn giết người.


Anh vỗ nhẹ lên mặt cô, người đang say giấc nồng còn hất tay một cái, lầm bầm cái gì đó rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.


Lục Lăng Nghiệp nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận ôm cô vào lòng: “Cố Nghiên Ca, em đợi đẩy cho tôi.”


Anh vừa đứng dậy, quay lại liếc mắt nhìn Yến Thất, định nói gì đó thì đột nhiên có một người đàn ông đeo kính đen từ ngoài cửa bước vào.


“Giao cô ấy cho tôi.”


Lục Lăng Nghiệp hơi khép đôi mắt lạnh lùng, liếc nhìn Lãnh Mục Dương đang mặc một bộ quần áo bình thường, không định nói tiếp mà cứ thế xoay người ôm Nghiên Ca đi.


Lúc anh rời đi, đồng thời còn đưa Nhược Bạch và Nhược Lãng đang bị doạ sợ đến chết khiếp đi cùng.


Trong club, Lãnh Mục Dương đứng bên cạnh nhìn giọt nước mắt còn vương lại trên mặt Yến Thất, đôi môi mỏng của anh chỉ biết thở dài một tiếng rồi ôm cô vào lòng.


Đến bây giờ anh mới biết trong điện thoại của mèo hoang nhỏ, tên của anh được lưu thành ‘Nam thần lạnh lùng.


Ừm, tâm trạng cũng không tệ lắm…


***


Mười hai giờ đêm, Nghiên Ca cảm thấy đầu óc choáng váng, khát nước mà tỉnh dậy.


Cô ôm đầu ngồi dậy nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác.


“Tỉnh rồi à?”


Một giọng nói trầm thấp pha chút không vui truyền đến từ bên ngoài, Nghiên Ca bỗng rùng mình, cuốn chắn nhìn lại, ánh mắt vẫn ngơ ngác: “Chủ… chú Út?”


Nghiên Ca chợt ngồi dậy, nhìn ánh mắt u ám lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, trái tim bé nhỏ không thể kháng cự lại được. “Uống vui không?”


“Dạ?” Gương mặt Nghiên Ca nóng bừng, lúc này mới nhớ ra chuyện ngớ ngẩn cùng với Yến Thất tối hôm qua trong club.


Cô cuốn chăn, khuôn mặt nhỏ bé chui vào bên trong, lúng túng: “Ừm… là hiểu nhầm thôi ạ.”


“Hiểu nhầm?” Lục Lăng Nghiệp mặc áo ngủ đứng dậy, thong thả bước từng bước đến cạnh cô, cơ thể to lớn đè thấp xuống tạo thành một bóng đen bao lấy Nghiên Ca trong lồng ngực anh: “Nói thử xem, chính xác là hiểu nhầm cái gì?”


Nghiên Ca mở to đôi mắt tròn xoe trong veo như nước, thận trọng quan sát sắc mặt Lục Lăng Nghiệp.


Tâm trạng người này đang không ổn, cực kỳ không ổn!


Cô nghĩ ngược nghĩ xuôi nhưng không nhớ ra trước khi mình thiếp đi ở club, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Cô chỉ nhớ mơ hồ rằng cô uống cũng không ít. Nghiên Ca cắn môi, giọng nói run rẩy: “Tôi… Tôi quên rồi.”


Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch lên, một tay sốc người Nghiên Ca đang cuộn tròn trong chăn, ôm eo cô, để cô nằm gọn trong vòng tay anh: “Vậy em có cần tôi kể cho em nghe không?” o?


Sự thật là cô uống say, không biết gì hết mà.


Sao mà nhớ ra được đây?


Nghiên Ca nằm gọn trong lòng Lục Lăng Nghiệp, căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích. Tim cô đập dồn dập như trồng chầu, vừa hoảng sợ lại không biết phải làm gì.


“Chú Út, đừng giận…”


Giọng nói mềm nhẹ của cô tựa như ánh dương chiếu soi, xóa sạch lý trí của Lục Lăng Nghiệp, sự mềm mại nơi lồng ngực và hương thơm cứ thể xộc thẳng vào mũi.


“Biết lỗi rồi?”


Nghiên Ca gật đầu không ngừng: “Biết rồi ạ.”


“Sai chỗ nào?”


Nghiên Ca ngẩn người, thật sự là khóc không ra nước mắt với chú mà.


Sao cô biết cô sai đâu đây?


Nếu như cô biết thì còn bị anh chất vấn đến nỗi không thể cãi lại lời nào sao?


Nghiên Ca nói không thành lời, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh. Hơi thở ấm áp từng chút từng chút len lỏi trên ngực khiến trái tim anh hơi ngứa ngáy.


Lục Lăng Nghiệp cụp mắt nhìn dáng vẻ cô gái đang trốn trong vòng tay mình không chịu ra, thật sự là vừa giận vừa thương.


Có trời mới biết khi nhìn thấy Nghiên Ca nằm trên ghế sofa, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông khác khiến anh điên cuồng đến mức như thể muốn giết người như thế nào.


Anh bỗng thở dài, nắm chặt cánh tay Nghiên Ca: “Lần sau còn uống như vậy nữa không?”


Nghiên Ca lắc đầu thật mạnh: “Không uống, không uống. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!”


“Hů.”


Lục Lăng Nghiệp bỗng thả Nghiên Ca ra, khiến cô không cẩn thận ngã xuống giường.


Nghiên Ca lau miệng, nhìn bóng hình lạnh lùng của anh: “Chú Út, chủ đón tôi về sao? Vậy Tiểu Thất đâu?” “Nếu không… em muốn ai đón em về? Quan tâm cô ấy làm gì?”


Nghiên Ca: “…”


Cô không cách nào nói tiếp nữa được rồi!


Cô lại cảm thấy hơi bực bội nên tiếp tục cuộn tròn trong chăn, cúi đầu không nói câu gì. Thật ra cô rất muốn hỏi những lời Hoàng An Kỳ nói là thật hay giá. Những lời vừa đến đầu môi lại không biết hỏi như thế nào mới phù hợp đây?


Trong căn phòng ngủ rộng rãi, bầu không khí dường như đang ngừng lại.


Đợi đã!


Nghiên Ca nhận ra căn phòng này có hơi xa lạ, giật mình ngồi dậy. Cô kinh hãi hét lên: “Chú Út, đây là đâu vậy?”


Lục Lăng Nghiệp ngồi trên sofa vừa xem điện thoại vừa hút thuốc, hướng mắt lên nhìn Nghiên Ca, cười như không cười: “Cẩm Lý, không nhận ra sao?”


Nghiên Ca vừa nghe xong lập tức nhảy xuống giường, đi qua đi lại không khỏi lo lắng: “Trời ạ, mấy giờ rồi? Tôi còn phải về nhà họ Lục nữa. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như bây giờ tôi đi suốt đêm không về, tôi không biết phải giải thích cho ông nội thể nào. Tôi…”


Lục Lăng Nghiệp nhìn cô như kiến trên chảo lửa, đôi môi mỏng khẽ cười: “Ở cùng tôi thì cần gì phải giải thích?” Nghiên Ca vừa nghe xong, lập tức mở miệng phản đối: “Ở cùng chú càng không thể giải thích. Tôi muốn về nhà.”


“Ngồi xuống!” Lục Lăng Nghiệp hừ lạnh một tiếng, cau mày không vui. Trái tim bé nhỏ của Nghiên Ca chợt run lên, tiến thoái lưỡng nan: “Chú Út…”


Cô hạ thấp âm lượng, trong giọng nói mang ý nũng nịu mờ nhạt.


Lục Lăng Nghiệp đặt điện thoại xuống, ngồi vắt chân trên ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt thâm sâu: “Lại đây.”


Nghiên Ca cúi đầu xuống, chầm chậm tiến về phía Lục Lăng Nghiệp giống như ốc sên. Đi gần đến bên cạnh chiếc sofa, cổ tay cô bỗng dưng bị siết chặt, bị anh kéo lại ngã vào lòng anh: “A, chú Út!”