Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 97: (bản nháp)




Chỉ vì thói quen ghi cổ tự của Hại Thiên Thu, hại cả đám người đi lòng vòng một hồi. May thay Hàn Tuyết Âm tinh mắt, vừa nhìn liền nhận ra vấn đề. Nhờ vậy, bọn họ cuối cùng cũng tìm tới tổ của giao nhân.

Hại Thiên Thu ghìm cương ngựa, dẫn đầu đi tới bên bờ suối. Mưa rơi không dứt, khiến cho dòng suối vốn yên ả chảy xiết dữ dội. Lại nhìn tới thác nước cao cao, không ngừng trút nước xuống phía dưới, Hại Thiên Thu lấy ra một tờ hỏa phù, che chắn nó bốc cháy.

Hàn Tuyết Âm cùng Dương Thời Minh cũng theo sau đi tới. Hàn Tuyết Âm đem tay nhấn vào dòng nước, cảm nhận độ chảy xiết một hồi, nói: "Chúng ta trực tiếp bơi vào sao? Mấy viên Ngư Châu lúc trước ngươi tùy tiện vứt ta vẫn còn giữ."

Hại Thiên Thu ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Là mấy viên châu ta đưa các ngươi lúc ở Mộng Xuyên?"

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu.

Hại Thiên Thu lại nói tiếp: "Không phải đó là hàng dùng một lần sao? Dùng rồi vứt đi, giữ lại làm gì?"

Đương trường lại tiếp tục im lặng. Ngư châu ngũ giai đáng giá nghìn vàng, vào tay Hại Thiên Thu là hàng dùng một lần. Tất cả mọi người ở đây đều có một xúc động muốn đem nàng dìm chết!

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, không biết nói gì hơn. Không biết là do Hại Thiên Thu quanh năm tiếp xúc bảo vật nhiều không để bụng. Hay là do nàng thật sự mù tịt giá cả thị trường. Dù là lý do nào, nàng thực sự vẫn muốn đem não Hại Thiên Thu ra xem một chút.

Cố Hàm nói: "Vương, với mức độ phung phí của ngài, bảo khố của chúng ta cũng sớm ngày tan nát thôi."

"Được rồi, được rồi." Hại Thiên Thu xua tay nói: "Không phải cũng chỉ là mấy viên châu thôi sao. Lần sau ta đi cướp một mớ về là được."

Vương Duật bó tay, lắc đầu nói: "Đó là cường đạo, là phạm pháp."

"Nhưng dù cho có Ngư Châu, ta vẫn không nghĩ bơi qua là ý hay." Dương Thời Minh lên tiếng: "Dựa vào mức độ nước chảy, chúng ta bơi vào tới khẳng định cũng sẽ đuối sức."

"Yêu quái cũng sợ đuối sức sao?" Hại Thiên Thu vênh mặt, ngữ khí bất thiện đối với hắn nói: "Không phải nói yêu tộc thần thông quảng đại sao? Mà ta cũng thật tò mò, ngươi nguyên thân sẽ là con gì đây. Là cá trê, hay sẽ là con thỏ nhỏ."

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, ngữ điệu này chính là vô cớ gây rối đây. Nàng dùng tay nhéo bên hông Hại Thiên Thu một cái, hướng Dương Thời Minh nói: "Dương ca đừng để ý nàng. Nàng chính là như vậy, ưa thích gây sự."

Hại Thiên Thu ăn đau, hít khí lạnh một hơi, trừng mắt nhìn Hàn Tuyết Âm. Dương Thời Minh thì cưới xua tay, nói: "Ta không ngại. Chúng ta trước hết nghĩ cách đi qua đi."

Hại Thiên Thu lấy hai tay, quạt quạt đánh Hàn Tuyết Âm, như một con mèo con mới biết chơi đùa. Thấy Hàn Tuyết Âm rút tay về, Hại Thiên Thu lúc này mới chỉnh lại vạt áo, đưa tay về phía nàng: "Ta mượn Băng Sương Kiếm."

Hàn Tuyết Âm gật đầu một cái, rút ra Băng Sương Kiếm đưa tới cho nàng. Băng Sương Kiếm vào tay Hại Thiên Thu lập tức run lên như lần đầu nàng chạm vào nó. Hại Thiên Thu dùng tay búng thân kiếm một cái, thanh kiếm đang kháng nghị lập tức im bặt.

Hại Thiên Thu vừa lòng, quơ quơ Băng Sương Kiếm: "Như vậy mới là bé ngoan." Nói rồi nàng xoay kiếm, đâm thẳng hướng dòng suối. Linh khí dồi dào tuôn ra, chẳng mấy chốc cả dòng suối liền bị đóng thành băng, tỏa ra từng trận hơi lạnh.

Dương Thời Minh nhìn một màn này, không khỏi cảm thán: "Kiếm pháp tốt!"

Thấy lớp băng đã đủ chắc chắn, Hại Thiên Thu mới thu kiếm, trả lại cho Hàn Tuyết Âm. Nàng đưa mắt ra hiệu cho Vương Duật. Vương Duật hiểu ý, liền cầm một tờ hảo phù đi trước.

Nhóm người đi trên mặt băng, từng bước từng bước tiến tới thác nước. Hại Thiên Thu phất tay một cái, xung quanh Hàn Tuyết Âm liền hình thành một vòng linh khí. Vòng linh khí trực tiếp thay nàng chắn nước từ trên thác đổ xuống, không nhiễm một giọt.

Xuyên qua màn nước, bên trong là một hang động thực sạch sẽ ngăn nắp. Ở giữa là một bộ bàn ghế bằng đá, thoạt nhìn thô sơ nhưng vô cùng tinh tế. Bên trong động còn có thêm mấy cái động nhỏ hơn, hiển nhiên là được chủ nhân tận dụng để chia phòng ở.

Hại Thiên Thu đi tới bên bàn đá, tiện tay cầm lên một con rối nhỏ nói: "Ta quên mất, A Tuyền trước khi mất, ý nguyện của nàng vẫn là hai tiểu giao nhân. Sau khi rời khỏi đây, ta nghĩ sẽ đưa bọn chúng về Trúc Vân Môn."

Hàn Tuyết Âm đưa tay chạm lên những bức vẽ trên vách động, nói: "Vừa hay tông môn cũng đang thiếu người canh cửa. Đưa bọn hắn về đào tạo thành người canh cửa cũng không tệ. Với lại thời gian trưởng thành của giao nhân cũng không tính là lâu."

Hại Thiên Thu nghe nàng nói xong, tay dừng một chút. Nàng bật cười lắc đầu: "Tiểu nha đầu ngươi cũng quá toan tính đi. Nói đi cũng phải nói lại, tu vi của ngươi cũng đã đủ thu đệ tử, không nghĩ tới thu một hai tên chạy vặt sao?"

"Không nghĩ." Hàn Tuyết Âm trả lời dứt khoát: "Nuôi trẻ nhỏ phiền phức."

Hại Thiên Thu đi tới cạnh nàng, tay phải khẽ nắm lấy tay nàng: "Suy nghĩ này cũng coi như giống Tiểu Khải. Ta cá là lúc nhận ngươi, hắn cũng đem ngươi ném cho Sư Điệp Hoa."

Hàn Tuyết Âm cũng nắm lại tay nàng, gật đầu nói: "Ngoài dạy học, đưa pháp bảo ra thì đúng như ngươi nói. Đều là Điệp Hoa sư thúc chăm lo mọi mặt."

"Vương." Cố Hàm từ một hang động nhỏ đi ra, hướng ba người Hại Thiên Thu ôm quyền nói: "Phía này bọn ta có thấy được một số đồ vật. Ngài muốn tới xem không?"

Hại Thiên Thu buông ra tay Hàn Tuyết Âm, gật gật đầu đi trước: "Dẫn đường đi, ta muốn xem xem rốt cuộc nàng kia muốn dẫn chúng ta tới đây là vì cớ gì."

Nhóm người theo chân Cố Hàm đi vào hang động nhỏ. Trong động nhỏ, Vương Duật đang đứng cạnh một cái giường trúc đã bị lật ngang. Thấy Hại Thiên Thu tới, hắn lập tức nhường đường: "Người xem, ngay dưới giường có một trận pháp."

Hại Thiên Thu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vòng tròn trên mặt đất. Trận pháp được khảm sâu vào nền đất, rất khó phai nhạt. Chung quanh còn có rất nhiều ký tự của nhân tộc, trộn lẫn chữ viết của yêu tộc.

Dương Thời Minh ló đầu qua xem, sau một lúc nói: "Có vẻ đây là một loại truyền tống trận. Nhưng mà ta cũng chưa từng thấy loại trận pháp này bao giờ."

Hàn Tuyết Âm trầm ngâm nói: "Vạn Toàn tiên tôn mở ra Hư Không Huyễn Cảnh đã gần một nghìn năm trước. Pháp trận được mang vào huyễn cảnh cũng có thể là những pháp trận đã bị lãng quên."

"Tiểu nha đầu nói không sai." Hại Thiên Thu lên tiếng: "Nhưng cũng không có pháp trận nào là không có lời giải."

Dương Thời Minh cau mày một chút, nói: "Ý cô nương là quanh đây có manh mối để kích hoạt trận pháp này?"

"Là những hình vẽ lúc nãy trên vách động." Hàn Tuyết Âm chợt bừng tỉnh đại ngộ, lên tiếng.

Hại Thiên Thu hướng nàng cười cười: "Không sai. Các ngươi có nhớ ra những bức vẽ đó như thế nào sao?"

Hàn Tuyết Âm vẫn nhớ rõ bức họa đầu tiên, lập tức nói: "Bức đầu tiên, núi rừng trùng điệp."

Hại Thiên Thu hướng nàng ra hiệu tạm dừng, sau đó lại lấy ra một cây bút lông từ trong trữ vật giới. Nàng quỳ trên đất, hướng tới chữ "mộc" trên pháp trận, viết đè lên chữ "điệp".

Mọi người lúc bấy giờ cũng bừng tỉnh đại ngộ. Dương Thời Minh lập tức tiếp lời: "Thu sang đông tới, tuyết nhẹ bay. Người tới người đi, một bầu rượu ấm."

Hại Thiên Thu lại tiếp tục tìm tới chữ "tuyết", viết đè lên chữ "tửu".

"Vạn dặm biển khơi, không thấy bờ." Vương Duật tiếp lời. Chữ "hải" ứng với chữ "vạn".

Cố Hàm cũng nhanh nhảu nói tiếp: "Bức cuối cùng là hai câu trong đạo đức kinh! Đạo khả đạo phi, phi thường đạo. Danh khả danh phi, phi thường danh."

Chữ "đạo" trên trận pháp lại được đồ thêm chữ "bất". Là đạo, nhưng cũng không phải đạo, gộp lại thành "bất đạo".

Hại Thiên Thu vừa điền xong chữ cuối cùng, cả pháp trận lập tức sáng lên. Nàng nhanh tay kéo Hàn Tuyết Âm đứng vào. Dương Thời Minh cũng nhanh chóng tiến vào. Riêng hai người Vương Duật ngay lập tức trở lại trong Thiên Ma Xích.

Giữa động tối, phát ra từng trận quan mang lập lòe, chiếu rọi khắp nơi. Cả ba người chỉ cảm thấy từng trận rung lắc, máu huyết như muốn đảo lộn, khắp người đều cảm thấy không khỏe.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, cảm giác khó chịu mới rút đi. Hàn Tuyết Âm mở mắt ra đầu tiên, khẽ lay lay Hại Thiên Thu đang ngồi xổm một bên. Lay động một hồi vẫn không thấy nàng phản ứng, Hàn Tuyết Âm liền ngồi xuống, hai tay nâng mặt Hại Thiên Thu: "Vẫn khó chịu sao?"

Hại Thiên Thu nhăn nhăn mày, vẻ mặt như bánh bao bị nhúng nước: "Có chút, ta nghĩ sẽ nhanh ổn thôi. Cũng không biết tên nào bày trận, còn chèn vào một phần Nghiệm Hồn."

Nghiệm Hồn là một loại phép đánh sâu vào hồn phách, công dụng tất nhiên để khảo sát linh hồn củng thức hải của người khác. Nhưng người bị nghiệm hồn cảm giác tất nhiên không mấy dễ chịu. Có điều cũng không tới mức độ sẽ quá khó chịu như Hại Thiên Thu.

Suy nghĩ tới đây, Hàn Tuyết Âm liền có chút nghi hoặc. Lại nhìn Dương Thời Minh đã mở mắt, đứng đó không có chút nào bị ảnh hưởng quá nhiều. Hàn Tuyết Âm quay sang hướng Hại Thiên Thu: "Hay chúng ta quay trở ra?"

Hại Thiên Thu lắc đầu, nói: "Đã tới đây rồi, không đi tiếp sẽ thật uổng phí. Với lại ta cũng thật tò mò nơi này sẽ ẩn giấu thứ gì."

Dương Thời Minh chỉnh lại vạt áo, tiến lại ôn tồn nói: "Đừng lo lắng, Hại cô nương tu vi trên chúng ta rất nhiều. Có thể là do thể chất của bất tử nhân có khác biệt, nên dư chấn lâu hơn một chút."

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói: "Mong là vậy."

Hại Thiên Thu nén xuống cảm giác buồn nôn, phủi tay đứng dậy: "Không cần lo lắng, ta khá hơn rồi." Lại nhìn xing quanh một chút, nàng nói tiếp: "Để xem chúng ta bị truyền tống tới đâu."

Dương Thời Minh lập tức đem ra một tờ hỏa phù, thắp lên. Hảo phù vừa phừng lửa, lại không ngờ bị một cổ lực lượng nào đó kéo thoát khỏi tay hắn.

Cả ba người trơ mắt nhìn ngọn lửa nhỏ từ từ bay lên không trung, sau đó xoay vòng một cái biến mất không thấy tăm hơi. "Phừng" một tiếng, từng ngọn lửa khác đồng loạt phừng lên, bừng sáng nơi mà bọn họ đang đứng.

Lúc này Hại Thiên Thu mới thấy rõ, các nàng hiện tại đang đứng trong một cái thạch thất rộng lớn. Dưới sàn lát đá lưu ly, trên tường trạm khắc núi non mây nước. Có hạc trắng vờn quanh, con đậu con nay, sống động vô cùng.

Mà trước mặt các nàng, chính là một cánh cổng lớn, hai bên trấn thủ hai con hạc đứng trên mai rùa. Bên trên là tấm biển, đề ba chữ "Điệp Tuyết Cung".

Nhìn chữ viết thanh tú, hữu lực trên tấm biển, Hại Thiên Thu có chút nói không nên lời: "Chúng ta cứ như vậy tới trước cửa Điệp Tuyết Cung?"

Dương Thời Minh gật gật đầu: "Đúng vậy, này... cũng có chút quá trùng hợp đi."

Hàn Tuyết Âm cẩn thận cảm nhận Băng Tuyết Kỳ Lân, thấy nó có chút kích động, lại vui vẻ. Nàng có thể chắc tới bảy phần các nàng thực sự tới Điệp Tuyết Cung. Nàng hướng hai người còn lại nói: "Đi trước xem một chút." Nói rồi nàng liền sải bước tới gần của đá.

Hại Thiên Thu cũng đi theo, vừa đi vừa cẩn thận quan sát cửa đá. Bên trên cửa đá là hay cái tay nắm cửa, bên trên trạm trổ đầu kỳ lân.

Dương Thời Minh xem tới xem lui, nói: "Chẳng lẽ cửa này cũng có cơ quan?"

Hàn Tuyết Âm một bên ầm thầm trấn định Băng Tuyết Kỳ Lưng trong thức hải, một bên đáp: "Có lẽ như vậy."

Dương Thời Minh lại hướng sang Hại Thiên Thu: "Hại cô nương thấy sao? Có manh mối gì không?"

Hại Thiên Thu chống cằm, suy tư một chút nói: "Không thấy." Dừng một chút lại nói: "Nhưng theo kinh nghiệm của ta, thứ nào càng rắc rối sẽ càng đơn giản." Nói rồi nàng liền nắm lấy tay nắm cửa, gõ vang ba lần.

Tiếng gõ vừa dứt, một trận âm thanh "lộp cộp" liền truyền tới. Cửa đá dày nặng chứ như vậy từ từ mở ra.

Dương Thời Minh trợn tròn mắt: "Chỉ vậy thôi?!"

Hại Thiên Thu gật đầu chắc nịch: "Chỉ vậy thôi. Đến nhà gõ cửa."

Hàn Tuyết Âm không để ý hai người qua lại, dắt tay Hại Thiên Thu bước vào: "Đi thôi."

Hại Thiên Thu được Hàn Tuyết Âm chủ động dắt tay, hồn nháy mắt bay lên chín tầng may. Tiểu nha đầu chủ động dắt tay nàng a a! Hại Thiên Thu không nén được ý cười, ngoan ngoãn theo sau Hàn Tuyết Âm. Chỉ thiếu có một bước nhảy chân sáo mà đi theo nàng mà thôi.

Hàn Tuyết Âm nhìn người nọ bộ dáng ngu ngu, không khỏi khinh bỉ một cái. Nhưng cuối cùng vẫn là không buông tay ra. Quả thật là cười tới mức ngu ngốc.

Dương Thời Minh nhìn hai người một trước một sau, lại nhìn tay mình: "Ta nắm không khí vậy. Thiên đạo bất công!"

----------

Tác giả: đầu tuần lên bản nháp mới luôn ahihihi :>